Hạ Tinh Thần ngồi trong xe, nguyên một khoảng thời gian rất dài đều không nói chuyện. Cô chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn không ra cô đang nghĩ gì. Dư Trạch Nam cũng không nói chuyện, chỉ im lặng chờ đợi.
Chỉ ở chung vậy thôi, anh ta cũng cảm giác được sự buồn bả và khổ sở trong lòng cô một cách rõ ràng.
“Vậy thì… anh ấy đã đồng ý rồi sao?” Khi còn tưởng là cô sẽ không lên tiếng nói gì nữa, cô lại nói khẽ một cách yếu ớt.
“Theo những gì tôi biết…” Dư Trạch Nam tạm dừng thật lâu, rồi mới nói: “Tạm thời ngài ấy chưa từ chối.”
Hàng mi cô khẽ rung rung. Dư Trạch Nam không đành lòng, lại bổ sung: “Nhưng mà, rốt cuộc là trong lòng ngài ấy đang có suy nghĩ gì, không có ai đoán ra được. Em phải biết rằng, người có thể ngồi vào vị trí đó, tuyệt đối không phải là người dễ dàng để cho người ta chi phối, cho nên…”
Hạ Tinh Thần gật đầu, khẽ cười: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Lời nói ra, lại không biết có thể tự thuyết phục bản thân hay không. Không phải là không tin năng lực của anh, chỉ là, với cục diện như hiện giờ, dường như đã là một ngõ đường cụt rồi.
Sau khi chào tạm biệt với Dư Trạch Nam, Hạ Tinh Thần lại vào nhà, tâm sự nặng nề.
Nằm trên giường nhưng không hề muốn ngủ. Cứ thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm điện thoại, trong hoảng hốt luôn cảm thấy hình như điện thoại có kêu lên, nhưng mà, mò từ dưới gối ra, lại không hề có động tĩnh gì. Nằm trên giường lật qua lật lại mấy tiếng đồng hồ, khó khăn lắm mới ngủ được, nhưng lại bắt đầu năm mơ.
Trong mơ, anh đang đối diện với lời chỉ trích và chất vấn của mọi người dân. Đánh mất sự sùng bái, tôn trọng và tín nhiệm của người dân đối với anh. Bạch Dạ Kình như thế, đã làm nhạt đi ánh hào quang vốn thuộc về anh, trở thành tội nhân mà người người ghét bỏ, khiến cô rất đau lòng.
Cảnh tượng lại thay đổi, anh và Tống Duy Nhất nắm tay nhau bước vào lễ đường. Dân chúng hoan hô, người dân yêu quý, cả nước vui mừng. Anh đứng tại vị trí cao nhất đó, vẫn ưu nhã, trầm tĩnh như cũ, khiến người ta ngước mặt sùng bái.
“Tinh Thần, tỉnh tỉnh!” Đột nhiên giọng nói của Trì Vị Ương xông vào trong giấc mơ của cô, người cô bị đẩy nhẹ một cái. Hạ Tinh Thần mở mắt, chỗ lồng ngực đau nhức nhối, giống như là bị thứ gì đó nghiền mạnh qua tim, đau ray rứt. Nhìn chằm chằm trần nhà trắng bạch, qua một khoảng thời gian rất dài, trong đầu vẫn là cảnh tượng anh và Tống Duy Nhất cùng nhau dắt tay đi.
Cho dù là mơ, cũng cảm thấy rất đau…
Bởi vì, giấc mơ đó, là chân thật đến vậy…
“Mơ thấy ác mộng à?” Trì Vị Ương lo lắng nhìn cô: “Đỡ hơn chưa?”
“Ừm, không sao.” Hạ Tinh Thần ngồi dậy. Bên cạnh, Hạ Đại Bạch đã không thấy đâu nữa: “Nó đâu?”
“Ăn sáng xong, tài xế cũng đến, đã đưa nó đi học rồi.”
Hạ Tinh Thần khẽ gật đầu, cầm điện thoại lên xem, lúc này đã là tám giờ. Tối qua mình ngủ quá muộn, cho nên sáng nay mới kề cà dậy không nổi.
“Mau đi rửa mặt tỉnh táo rồi ăn sáng, nếu không sẽ trễ giờ đó.” Trì Vị Ương vừa nói, vừa ra khỏi phòng ngủ.
Hạ Tinh Thần cầm điện thoại đi vào phòng vệ sinh. Bắt đầu từ sáng hôm qua đến tận bây giờ, điện thoại của cô hầu như chưa từng rời khỏi người. Hứa Nham gửi tin nhắn đến, là những lời quan tâm, Hạ Tinh Thần đã xem qua, nhưng cũng đã quên mất nội dung là gì. Cô chỉ biết, cuộc điện thoại cô đang đợi, chưa hề xuất hiện.
Cô vừa đánh răng rửa mặt, ngón tay vừa không ngừng lướt tin mới trên mạng. Cầu nguyện trận mưa gió này hãy qua sớm một chút, nhưng mà, hiển nhiên là không thể nào. Trên mạng vẫn còn đang khí thế ngất trời, hình như người dân không có đề tài bàn tán mới, chỉ thấy hứng thú với một mình tin tức này.
Chỉ là, vẫn không thấy lời đáp lại của anh, cũng không thấy bất kỳ tin tức mới nào về anh.
Hạ Tinh Thần lại ngơ ngơ ngác ngác trải qua một ngày. Buổi tối, vừa dọn dẹp phòng bếp với Trì Vị Ương xong, lúc làm bài tập cùng con, điện thoại đặt bên tay đột nhiên kêu lên.
Liếc mắt nhìn qua, là một dãy số lạ.
Thật ra, cô đã không còn ôm bất kỳ hy vọng nào với cuộc gọi đến từ anh. Nhưng mà, lúc nhìn thấy dãy số lạ này, trái tim vẫn đập thình thịch. Đến khi nghe máy, nghe thấy giọng nói của Lãnh Phi truyền từ bên kia qua, hốc mắt cô lại không tự chủ mà lộ ra một lớp dậy sóng.
“Cô Hạ.”
Một lúc lâu, lòng cô không cách nào bình tĩnh lại được, che điện thoại lại, hít sâu một hơi, để cho bản thân có vẻ bình tĩnh một chút, rồi mới áp điện thoại lại bên tai.
“Cô Hạ?” Lãnh Phi không nghe thấy tiếng nói, lại gọi một tiếng.
“Có, tôi đây.” Hạ Tinh Thần vội vàng nói. Cô đứng dậy, đi qua một bên, không muốn để con trai nhìn thấu bộ dáng yếu đuối của cô hiện tại.
“Xin hỏi bây giờ cô có rảnh không?”
“Tất nhiên là có.” Hạ Tinh Thần không hỏi gì cả, hầu như chỉ toàn trả lời. Với tình hình như hiện tại, bọn họ muốn bảo cô làm cái gì, cô đều sẽ không chút do dự, chỉ hy vọng ít nhiều gì cũng có thể giúp được một vài việc. Chứ cảm giác nôn nao lo lắng, lại không giúp được gì như hiện giờ, thật sự quá khiến người ta nôn nóng.
“Nếu như tiện, bây giờ cô hãy xuống dưới đi.” Lãnh Phi nói.
Hạ Tinh Thần nói một tiếng được, rồi hai người cúp máy. Hạ Đại Bạch ngẩng đầu hỏi: “Đại Bảo, mẹ muốn ra ngoài sao?”
“Ừm.” Hạ Tinh Thần lấy quần áo của mình từ trong tủ ra, xoa đầu con trai: “Chú Lãnh Phi đang ở dưới lầu đợi mẹ, mẹ đi rồi sẽ về. Con làm bài tập xong thì kêu mẹ nuôi kiểm tra giúp con, sau đó đi ngủ sớm một chút, không cần đợi mẹ, biết chưa nào?”
“Dạ vâng ạ, khẳng định là chú Lãnh Phi dẫn mẹ đi hẹn hò với ŧıểυ Bạch.”
Có thể gặp được anh không? Trong hoàn cảnh đặc thù như hiện giờ, Hạ Tinh Thần thật sự không xác định được. Cô thật sự hy vọng có thể giống như lời con trai nói. . truyện kiếm hiệp hay
Thay đồ xong, cột tóc lên, tùy tiện khoác một chiếc áo khoác rồi vội vàng xuống lầu. Hiển nhiên là để tránh bị nghi ngờ, người đến đón cô không phải là Lãnh Phi, mà là Thụy Cương. Chỉ có một mình Thụy Cương và một chiếc Bentley màu đen khiêm tốn, biển số xe cũng là một dãy số rất bình thường, nhìn qua là quên. Màn đêm tối đen và chiếc xe bên cạnh không có gì khác biệt.
“Cô Hạ, mời lên xe.”
Thụy Cương kính cẩn mở cửa ghế sau ra, Hạ Tinh Thần bước lên, Thụy Cương tự mình lái xe.
Trên đường đi, cô không hề hỏi gì, chỉ im lặng ngồi ở ghế sau. Cô không biết Thụy Cương sẽ dẫn cô đến đâu, gặp người nào, làm việc gì. Cô đang mong chờ… có thể gặp được anh…
Cho dù, chỉ là từ xa xa, nhìn một cái cũng được.
Xe chạy suốt một đường, đến cuối cùng, lại chạy đến bên ngoài một khách sạn bảy sao. Khách sạn King là một chuỗi khách sạn quốc tế, nổi tiếng toàn thế giới. Có thể ở tại đây đều là những người không giàu sang thì là phú quý. Lúc này, bên ngoài đã tối đen như mực, nhưng mà, bên trong bên ngoài khách sạn chiếm vài mẫu đất đều vẫn sáng trưng như ban ngày. Người đến người đi, toàn là ưu nhã, quý phái.
Hạ Tinh Thần không hiểu ra sao: “Sao lại đến đây rồi?”
“Cô Hạ, đây là thẻ phòng của cô, bên trong đã chép lại dấu vân tay của cô.” Thụy Cương đưa một cái thẻ cho cô: “Sau khi cô đi vào, tự nhiên sẽ có người dẫn cô lên.”
Cô vẫn hoang mang như cũ, nhưng vẫn nhận lấy, cởi dây an toàn, cầm thẻ đi vào. Quả nhiên, lập tức có người ăn mặc như nhân viên phục vụ vội vàng đi đến, liếc mắt một cái đã nhận ra cô, cảnh giác dẫn cô đi thẳng một đường đến thang máy bí mật nhất, lên đến tầng cao nhất.