Sáng sớm ngày hôm sau, mới hơn chín giờ, ngoài trời vẫn còn tối mà Hạ Tinh Thần đã tỉnh rồi. Đại Bạch vẫn còn đang ngủ, Hạ Tinh Thần kéo cái chăn bị thằng bé đá văng xuống gầm giường lên đắp vào người thằng bé rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng. Cũng may nhiệt độ trong phòng vẫn duy trì ở mức hơn hai mươi độ, không nóng không lạnh, nếu không thì thằng bé đã bị cảm lạnh rồi.
"Chị Hạ, tổng thống cho mời chị qua." Vừa mới bước ra khỏi phòng, người giúp việc đã đi đến nói với cô.
"Có chuyện gì sao?" Hạ Tinh Thần hỏi.
"Tổng thống không nói ạ."
Hạ Tinh Thần gật đầu, rồi cô đi tới phòng Bạch Dạ Kình. Bạch Dạ Kình đang đóng cúc áo, thấy cô vào thì ngừng tay lại, chỉ đa͙σ: "Tới đây."
Cô theo lời mà đi tới, anh chìa tay ra, bộ dạng không được tự nhiên cho lắm, ngược lại cô rất tự nhiên cài cúc áo giúp anh. Bạch Dạ Kình hơi hơi ngẩn người nhìn ȶᏂασ tác tay cô đóng cúc áo gắn kim cương sáng chói của mình, động tác của cô rất thuần thục, nhẹ nhàng, lúc cô cúi xuống, sợi tóc mai dài dài còn buông xuống trên gương mặt, anh không tự chủ được mà vén ra đằng sau tai giúp cô. Ngón tay anh lướt qua da thịt cô, mọi cử chỉ đều rất tinh tế.
Một cảm giác nóng bỏng thoáng hiện trên gò má, Hạ Tinh Thần ngẩn người, bất giác ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt sâu thẳm của anh, đột nhiên cô cảm thấy không được tự nhiên cho lắm, chỉ giả vờ bình tĩnh mà nói: "Sớm như vậy đã gọi tôi qua, chắc không phải chỉ vì muốn tôi cài cúc áo giúp anh chứ?"
Người giúp việc mang bộ đồ vest tới đặt ngay bên cạnh, cô sờ một chút, rất mỏng, cô gần như bất giác mà nói: "Đổi sang bộ nào dày hơn đi, nghe nói hôm nay sẽ có mưa, nhiệt độ giảm xuống, thời tiết sẽ ngày càng lạnh hơn."
Nói xong, cô mới ý thức được mình có chút quan tâm hơn quá, trong lúc quẫn bách cô cũng không dám nhìn anh thêm nữa. Anh cong môi lên mỉm cười, cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp: "Sẽ mang áo khoác, hôm nay đều học trong phòng, cũng không có chuyện gì đâu."
"...Ừ, vậy thì tốt rồi." Giọng cô lại càng nhỏ nhẹ hơn, cô nói sang chuyện khác: "Vừa hỏi anh, anh vẫn còn chưa trả lời tôi."
"Chuyện của Lý Linh, em muốn xử lý như thế nào?" Bạch Dạ Kình hỏi cô, thật ra anh mới là người không có tư cách giải quyết chuyện của Lý Linh nhất, tất cả bi kịch đều là do anh gây ra.
Nhắc tới chuyện này, đôi mắt của Hạ Tinh Thần bỗng trở nên trầm xuống, cô khổ sở cười một tiếng: "Vậy có phải tôi cần xử lý anh trước không?"
Bạch Dạ Kình nhìn cô thật lâu: "Tôi luôn cho rằng em hiểu rất rõ nội dung hiệp định của chúng ta, rằng em tự nguyện... thật xin lỗi."
Ba chữ thật xin lỗi cuối cùng này, vừa trịnh trọng vừa chân thành.
Thực lòng thì Hạ Tinh Thần rất oán giận anh, lúc trước gặp lại anh, sự oán hận trong cô lại càng lúc càng tăng lên. Nhưng mà không biết từ lúc nào, sự oán giận đó lại dần dần biến mất? Hình như... là từ khi quen biết anh, đến khi thực sự hiểu rõ anh, và sau đó... cô bắt đầu lo lắng cho anh, xót xa, sùng bái, ỷ lại vào anh. Sau đó, cô không còn cảm thấy hận anh nữa rồi.
Cô thở dài một hơi, cố gắng đè lại cảm xúc trong lòng, nói: "Bên Lý Linh, tôi tự mình xử lý là được rồi. Sáng nay tôi sẽ tới tìm bà ta."
Anh trầm mặc trong giây lát rồi cũng nói: "Nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói."
Cô gật đầu: "Tôi biết rồi."
Vốn là Hạ Tinh Thần muốn hỏi anh định xử lý chuyện đính hôn với Tống Duy Nhất như thế nào, nhưng có lẽ đó là chuyện trong phạm vi chính trị, cô hỏi nhiều quá, nhỡ may lại có liên quan tới cơ mật thì không ổn, cho nên cô mới không hỏi.
Cô lại nhớ ra một chuyện khác, nói: "Tôi có chuyện này muốn hỏi anh."
"Chuyện gì?" Bạch Dạ Kình đã chỉnh xong quần áo, vừa hỏi vừa nói: "Xuống nhà ăn cơm cùng tôi."
Hạ Tinh Thần cẩn thận ôm theo bộ vest đã được là thẳng của anh trên tay, sau đó mới đi cùng anh. Anh ngoái đầu lại nhìn, cảnh tượng đó khiến anh hơi hơi híp mắt lại. Hạ Tinh Thần bị anh nhìn đến mức cảm thấy ngượng ngùng mới nói: "Lát nữa người hầu mới lên đây cầm xuống thì sẽ muộn giờ mất."
"Ừm." Anh công nhận, một tay khoác theo bộ quần áo, còn tay kia dắt tay cô đi xuống tầng dưới.
Bàn tay của anh ấm áp có lực, Hạ Tinh Thần cụp mắt xuống nhìn theo, không hề vùng vẫy. Anh đi trước cô, hỏi: "Có chuyện gì cần hỏi tôi?"
Cô bừng tỉnh trở lại: "Tối hôm trước, có phải anh động vào điện thoại của tôi không?"
"Sao?"
"Có phải tôi có nhận được một tin nhắn, nhưng anh lại xóa rồi đúng không?"
Lúc này anh mới quay lại nhìn cô, không trả lời. Hạ Tinh Thần lại hỏi thêm câu nữa: "Của Hứa Nham?"
"... Em rất để ý tới tin nhắn của anh ta?" Bạch Dạ Kình mở miệng nói, giọng điệu trầm xuống, bước chân cũng trở nên nhanh hơn. Hạ Tinh Thần đang đi dép, cô khổ sở đi theo anh, bị anh kéo đi, cô phải chạy chậm chậm theo mới kịp: "Anh đi chậm lại một chút, tôi sắp ngã đến nơi rồi."
Đột nhiên Bạch Dạ Kình quay người lại, còn cô không kịp phanh lại mình, cứ thế đâm sầm vào người anh, cô kêu lên một tiếng suýt nữa ngã lăn ra đất, cũng may anh nhanh tay ôm trọn lấy eo cô mới giúp cô đứng vững được.
"Anh dọa chết tôi rồi!" Hạ Tinh Thần chưa kịp hoàn hồn, sau đó trừng mắt nhìn anh.
"Rốt cuộc em có ý gì với Hứa Nham?" Bạch Dạ Kình không để ý tới vẻ tức giận của cô, chỉ lạnh lùng nhìn cô chằm chằm: "Em thật sự luyến tiếc không quên anh ta hả, bao nhiêu năm trôi qua rồi, vẫn còn muốn dây dưa với anh ta? Một mặt nói tôn sùng tôi, yêu thương tôi, có cảm tình với tôi, một mặt lại thường xuyên ở bên cạnh anh ta. Hạ Tinh Thần, có phải em quá đa tình rồi không?"
Bạch Dạ Kình nói xong, Hạ Tinh Thần thực sự túng quẫn tới nỗi muốn khoan một cái lỗ dưới chân rồi chui xuống luôn cho rồi, tầng trên tầng dưới toàn là người giúp việc, người ta đều đã nghe thấy hết mấy lời này của anh rồi!
Mấy lời cô từng nói như "tôn sùng", "yêu thương", "có cảm tình" này rõ ràng là lúc đầu muốn phủi sạch quan hệ với anh, sao lại... sao giờ từ miệng anh nói ra lại giống hệt như mấy lời tỏ tình thế này cơ chứ?
"Đúng vậy, trước giờ tôi vốn luôn đa tình thế đấy. Với lại chẳng phải đã nói chỉ là một chút cảm tình thôi sao, tôi với anh như thế thì được còn với người khác thì không được sao?" Hạ Tinh Thần cố tình nói như vậy, vừa nghe đã biết chẳng phải lời thật lòng, cô còn giả bộ tức giận trừng mắt nhìn anh: "Trái lại là anh, sao lại xóa linh tinh tin nhắn của tôi, rồi lại đặt điều tôi đa tình này nọ?"
Sắc mặt Bạch Dạ Kình đã sa sầm tới mức không thể hơn được nữa, bàn tay đang ôm eo cô càng siết chặt hơn, anh cười lạnh: "Có thật chỉ là một chút cảm tình? Vậy thì em nói cho tôi biết, tối hôm trước rõ ràng gọi điện thoại đến "cho thuê tương lai" để gọi xe, sao lại gọi đến chỗ của tôi?"
"..." Hạ Tinh Thần cũng cảm thấy lúc đó mình thật ngốc: "Tôi uống say, không thấy rõ chữ, cũng không cố ý muốn phiền tới anh..."
"Vậy thì... trong điện thoại của em, chồng tương lai, là gì?"
Đối diện với ánh mắt hứng thú của anh, mặt Hạ Tinh Thần "vèo" một cái lập tức đỏ lên. Cô biết là anh biết tỏng rồi! Nhưng mà...
"Nhất định là anh hiểu lầm rồi! Thật sự... đó chỉ là một sự nhầm lẫn nghiêm trọng mà thôi!" Hạ Tinh Thần giải thích, lúc Bạch Dạ Kình nhìn thấy chắc chắn anh sẽ cho rằng mình là một người đàn bà cuồng dâm, mơ mộng hão huyền sẽ được gả cho anh?
"Nếu em có suy nghĩ đó thì có thể nói thẳng với tôi, không cần phải dùng lối biểu đạt kín đáo như thế."
"... Tôi thật sự không hề nghĩ như vậy mà!" Hạ Tinh Thần thấy mình oan uổng quá, cô tận lực giải thích: "Là do thằng quỷ nhỏ Hạ Đại Bạch nghịch ngợm, lấy điện thoại tôi rồi cài đặt linh tinh gì đó không thể sửa được, tôi đã sửa trên dưới cả trăm lần, cầu xin cũng đã cầu xin, hối lộ cũng đã hối lộ, thậm chí còn dọa nạt nó mà không có hiệu quả, thằng bé nhất định không sửa lại cho tôi!"