“Con nói, cậu ta yêu Hạ Tinh Thần?!” Lý Linh cũng tức giận không nhẹ, đứng bật dậy, chỉ tay về phía Hạ Tinh Thần: “Hạ Tinh Thần, cô có biết xấu hổ không vậy? Cũng đã có một đứa con trai lớn vậy rồi, còn câu dẫn bạn trai của em gái cô? Là ngài tổng thống không cần cô nữa, nên bây giờ cô phải bắt lấy một cọng rơm cứu mạng, ngay cả mặt mũi cũng không cần, đúng không?”
“Dì à, chuyện này không liên quan đến Tinh Thần!” Hứa Nham lập tức đứng dậy bảo vệ Hạ Tinh Thần.
“Cậu im miệng cho tôi!” Lý Linh lạnh lùng quát mắng. Ánh mắt nhìn Hạ Tinh Thần như muốn đục thủng thịt của cô.
Hạ Tinh Thần có chút say rượu, nhưng ánh mắt của Lý Linh đã khiến cô tỉnh táo lại phần nào. Cô cười mỉa: “Là ai không biết xấu hổ?”
“Cô—— Tinh Không của chúng tôi là theo đuổi! Hai người các người chỉ là yêu đương chưa kết hôn, Tinh Không theo đuổi cậu ấy, hợp lý phải phép, làm sao? Nhưng bây giờ nó và Hứa Nham đã đính hôn rồi, cô lại chen ngang vào, tính là gì hả?”
Hạ Tinh Thần giống như bị cái gì đó đâm vào chỗ đau. Cô đứng dậy, nhìn Lý Linh một cách châm chọc: “Sao mà dì có thể nói những lời này một cách hùng hồn, ngay thẳng như vậy? Lúc trước, mẹ tôi và ba tôi không chỉ là đính hôn, mà còn là kết hôn. Lúc đó sao không thấy dì biết liêm sỉ và phép tắc gì vậy?”
“Cô——” Lý Linh không ngờ Hạ Tinh Thần lại ăn nói sắc bén như vậy. Bị cô nói thế, bà ta tức đến mức khuôn mặt trở nên khó coi. Bà ta tức giận chỉ thẳng vào cô, ngón tay cũng đang run rẩy: “Cô… cô nói chuyện với người lớn như vậy đó hả?! Con trai của cô… con trai của cô đang nhìn đấy, coi chừng sau này con trai của cô cũng sẽ đối xử với cô như vậy!”
“Đại Bảo, thầy giáo của bọn con đã nói, không phải ai cũng có tư cách làm người lớn của người khác.” Hạ Đại Bạch còn đang xé đùi gà của mình. Cậu bé nói xong, ngẩng đầu cười với Lý Linh, cười đến ngây thơ, đáng yêu lại vô tội: “Thầy giáo nói, phải biết tôn trọng người khác, cũng đáng để người ta tôn kính thì mới có thể gọi là người lớn! Ngay cả phép lịch sự và liêm sỉ bà ấy cũng không biết, thì không thể gọi là người lớn đâu nha!”
“Mày…” Lúc này, ngay cả môi của Lý Linh cũng đang run rẩy, lời nói thốt ra càng là những lời nói mà không suy nghĩ: “Quả nhiên là một thằng con hoang có người sinh mà không có người dạy dỗ! Không có giáo dưỡng!”
Lời Lý Linh vừa dứt, trong đầu Hạ Tinh Thần lập tức ù một tiếng, chỉ cảm thấy máu toàn thân trộn lẫn với rượu mạnh xông thẳng lên đỉnh đầu, cả người lập tức sụp đổ. Cô vớ lấy chén đĩa trước mặt ném về phía Lý Linh. Cảm xúc của cô hoàn toàn mất khống chế. Chửi cô, cô còn có thể nhẫn nhịn, nhưng chửi Hạ Đại Bạch, cô cảm thấy khó chịu còn hơn giết mình. Huống hồ, những từ “con hoang”, “không có giáo dưỡng”, còn bén nhọn hơn cả mũi kim.
Lý Linh cũng không ngờ Hạ Tinh Thần có thể hung dữ đến vậy. Lúc chén đĩa bị ném qua, cả người bà ta đều ngây ra, vẫn cứ đứng đó không hề nhúc nhích. Bị đập trúng hai phát thật mạnh, trán ngay lập tức chảy máu, rạch ra một vết thương thật dài.
Bà ta sờ lên, sợ đến mức mặt mày trắng bệch. Bà ta vừa khóc, vừa tức kéo Hạ Quốc Bằng: “Anh xem đi, anh xem con gái tốt của anh đi, nó vậy mà dám động tay với em!”
Hạ Quốc Bằng uống nhiều, đầu đau như muốn nứt ra, lại thêm nhiều chuyện ập đến như vậy, trong lòng ông ta phiền muộn. Lý Linh vừa khóc, ông ta càng bực bội hơn, tức giận quát: “Ồn ào cái gì hả! Chuyện của con cái, em chen vào làm gì? Có ai chửi con như em vậy không?!”
“Anh… anh lại giúp cái đứa không có giáo dưỡng như Hạ Tinh Thần!” Lý Linh tức giận, tóm lấy đôi đũa ném lên bàn, sau đó bụm trán bỏ đi. Bà ta đi được một bước lại quay đầu, nhìn chằm chằm Hạ Tinh Thần một cách hung tợn: “Cô hãy cầu nguyện tôi không bị hủy dung đi. Nếu như tôi bị hủy dung, nhất định không xong với cô!”
Hạ Tinh Thần không thèm để ý bà ta, chỉ bế Hạ Đại Bảo lên.
Trong tay Hạ Đại Bạch còn cầm một cái đùi gà, Hạ Tinh Thần rút đùi gà ra: “Đừng ăn nữa, quay về mẹ nấu cho con.”
Vừa nói xong, đã nghẹn lời. Cô không chào tạm biệt, ôm Hạ Đại Bạch đi thẳng ra ngoài. Cô đã uống không ít rượu, bước đi có chút không vững, mới đi ra khỏi nhà, nước mắt đã rơi tí tách. Hạ Đại Bạch ôm cổ cô, nhỏ giọng vỗ về: “Đại bảo, mẹ ngoan, đừng khóc…”
Nước mắt Hạ Tinh Thần càng rơi dữ dội hơn, đôi môi run rẩy hôn lên trán con trai: “Mẹ đã khiến con chịu uất ức rồi…”
“Con không cảm thấy uất ức. Bà ta chửi con, con cũng không cảm thấy buồn. Mẹ khóc, con mới buồn.” Hạ Đại Bạch dùng bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn lau nước mắt cho cô.
Đến ven đường, Hạ Tinh Thần lên cơn say rượu, đầu óc hoàn toàn không tỉnh táo, trước mặt mơ hồ giống như là phủ một lớp sương, đi đường cũng đi không vững. Cô sợ làm rơi con, bèn thả con xuống, lấy điện thoại ra: “Con đợi mẹ một lát, mẹ gọi điện thoại kêu xe taxi…”
Biệt thự của nhà họ Hạ ở vùng nɠɵạı ô, bên này thường là không có xe taxi. Hạ Đại Bạch gật đầu, ngoan ngoãn đứng kề bên Hạ Tinh Thần. Dường như sợ cô vẫn còn khó chịu, cậu bé kéo ống quần cô, dụi dụi đầu lên chân cô.
Hạ Tinh Thần không nhìn rõ chữ trước mặt, ngón tay chọt trên màn hình một lúc lâu, khó khăn lắm mới tìm được mấy chữ “Công ty taxi Tương Lai”, gọi điện thoại qua.
Điện thoại reo một hồi mới được kết nối. Phía bên kia, không lập tức có tiếng nói. Cô tìm một thân cây dựa vào, rồi mới lên tiếng: “Alo, xin chào… tôi muốn gọi một chiếc taxi…”
“Em đã uống rượu?” Giọng nói trầm thấp của đàn ông truyền từ bên kia đến. Cô mơ mơ màng màng cảm thấy hình như rất quen tai. Nhưng lúc này trong đầu đã giống như hồ dán, không nghĩ được gì rõ ràng, chỉ đứng bên này gật đầu: “Ừm…”
“Đã uống bao nhiêu?”
“Chỉ… uống một chút xíu. Không phải là các anh sẽ không đón người say rượu chứ?”
“…” Phía bên kia, không có ai nói nữa.
Hạ Tinh Thần không khỏi nhíu mày, cảm thấy thái độ phục vụ của công ty này hình như có chút vấn đề. Ngay lúc này, chợt nghe thấy có một giọng nói vang lên sau lưng: “Tinh Thần, các em đi đâu, để anh đưa đi.”
Là Hứa Nham.
Hạ Tinh Thần vô thức lùi về sau một bước. Mặc dù vẫn đang say, nhưng cô lập tức lắc đầu: “Không cần đâu… em… bọn em có thể tự về…”
Cho dù không còn tỉnh táo, cô cũng không muốn xen vào chuyện của bọn họ nữa. Bây giờ cô chỉ muốn duy trì khoảng cách thật xa với anh ta.
Hứa Nham nhìn ra sự né tránh của cô, trong lòng xẹt qua một tia đau xót: “Xin lỗi, anh… anh không ngờ sẽ liên lụy đến em.”
Hạ Tinh Thần lại xua tay, rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện này nữa.
“Để anh đưa em về, có được không? Xem như là… bồi thường cho lần này.”
“Dượng nhỏ cũng uống rượu, sau khi uống rượu không thể lái xe.” Hạ Đại Bạch ở bên cạnh nhắc nhở.
Ở đầu điện thoại bên kia, người nào đó đã nghe hết tất cả. Khi nói chuyện, giọng điệu đã lạnh đi nhiều: “Em đang ở đâu?”
“Hả?” Hạ Tinh Thần còn đặt điện thoại bên tai chưa lấy xuống, cho nên đương nhiên là nghe được lời anh nói.
“Hả cái gì? Tôi hỏi bây giờ em đang ở đâu?” Sự nhẫn nại của người nào đó đã sắp hết, thái độ nói chuyện cực kỳ kém.
Vote
47
1476
Hà Đỗ
Tác giả ơi ra vài chương 1 ngày đi đọc toàn đến đoạn hay thì hết