Cô lại trịnh trọng gật đầu: “Nếu thực sự có cái gì thì chắc chắn tớ sẽ nói thật với cậu.”
“Không có chuyện gì thì Tổng Thống tiên sinh của chúng ta còn là đàn ông chính nhân quân tử sao? Cậu ở phủ tổng thống lâu như vậy, vậy mà anh ta không làm gì cậu, tối hôm qua lại ngủ lại trong một căn nhà nhỏ như vậy. Theo lẽ thường mà nói thì phải có rất nhiều cơ hội mới đúng.”
“Sao cậu lại nghĩ thế? Anh ta chính nhân quân tử chỗ nào chứ?” Hạ Tinh Thần rất không đồng tình với những lời này của Trì Vị Ương. Sáng sớm gọi con trai đến để dạy dỗ kiểu kia thì gọi là tư tưởng gì!
Trì Vị Ương xoay mặt qua, ái muội liếc cô: “Hơi đáng nghi đó!”
Hạ Tinh Thần chỉ có thể câm nín. Thật đúng là tự vác đá đập chân mình mà.
Một lúc lâu sau, đột nhiên điện thoại của cô vang lên. Nhìn thấy tên trên màn hình điện thoại, cô liền quay sang nói với Trì Vị Ương: “Là điện thoại của lãnh đa͙σ.”
“Sợ là phải đi công tác rồi, cậu nghe đi.”
Hạ Tinh Thần nhờ vả Trì Vị Ương trông chừng Hạ Đại Bạch, còn cô tìm góc yên tĩnh tiếp điện thoại. Trong chốc lát sau, Hạ Tinh Thần đã trở lại.
“Chuyện gì vậy?”
“Đêm nay có một buổi tiệc từ thiện long trọng, nɠɵạı trừ lãnh đa͙σ trong nước và thương nghiệp nước ngoài thì còn có một vài thương nhân nước ngoài và Đại sứ quán. Bọn họ nói là Tống phó tổng thống chỉ đích danh mình đến phiên dịch.”
Trì Vị Ương nhướn mày: “Chắc không phải là hồng môn yến chứ? Lần trước Tống Duy Nhất không chiếm được chỗ tốt, lần này lại muốn trả đũa?”
Hạ Tinh Thần nhớ tới chuyện này, sắc mặt liền trở nên lạnh lẽo: “Vậy thì càng phải đến. Thật ra tớ cũng muốn giáp mặt cô ta hỏi rõ ràng chuyện lần trước.”
“Nếu lại bị cô ta khi dễ thì làm sao bây giờ?”
“Cô ta cũng không thể trói tớ đem đi ở trước mắt bao người.”
Trì Vị Ương gật gật đầu nhưng vẫn là không yên tâm” “Tóm lại bản thân cậu vẫn phải chú ý một chút. Buổi tiệc từ thiện này tớ có nghe nói, được làm khá là long trọng, truyền hình trong nước cũng sẽ trực tiếp đến lấy tin tức.”
“Thật không?”
“Ừ.”
Giữa trưa, ba người cùng nhau dùng cơm, Hạ Tinh Thần cũng không có cách nào giữ con trai lại đành phải gọi điện thoại cho tài xế đến đón cậu bé trở về phủ tổng thống.
Cô tắm rửa rồi thu thập một chút.
Sau đó cô mở mail trong máy tính ra, đầu tiên là nhìn lướt qua buổi tiệc tối một lần rồi xem sơ qua những thành phần tham dự đại khái để hiểu biết một chút. Đêm nay người cô phục vụ chính là Phó bộ trưởng Bộ dân chính, trước kia ít nhiều cũng từng hợp tác rồi cho nên cũng tính là dễ dàng. Cô ít nhiều cũng cảm thấy nhẹ nhàng một chút.
Khi Hạ Tinh Thần xem xong đã là hai tiếng sau, lại nhìn đến thư mời tiệc tối. Mặt trên đặc biệt đánh dấu, mỗi người tham dự hội nghị đều phải mặc lễ phục.
Cô có chút đau đầu.
Thật ra lễ phục thì cô có nhưng mà đều là lễ phục ngày thường cho party nhỏ thôi, còn trường hợp ở những buổi tiệc long trọng thì cũng không thật sự thích hợp, không ở cùng một cấp bậc.
Lúc Hạ Tinh Thần đang đau đầu thì đột nhiên điện thoại vang lên, trên màn hình hiện lên bốn chữ khiến cô ngẩn ra chớp mắt một cái.
CÔ buông con chuột ra tiếp điện thoại.
“Đại Bạch còn ở chỗ em không?”
“Không. Tôi mới vừa bảo tài xế đưa thằng bé trở về rồi. Đúng lúc tôi nhận được công việc, không thể ở cùng với thằng bé được nữa.”
“Việc gì?”
“Đêm nay có buổi tiệc từ thiện, tôi phụ trách phiên dịch cho một vị Phó bộ trưởng.”
Bạch Dạ Kình ở bên kia cũng không nói gì, tựa như suy tư gì đó. Anh không nói lời nào, Hạ Tinh Thần cũng yên lặng không mở miệng.
Lát sau anh mới nói: “Một lát nữa cứ chờ ở nhà, đừng đi đâu cả.”
Hạ Tinh Thần không hiểu được ý trong lời nói của anh nhưng anh cũng không có ý định giải thích. Hai người không nói gì, đầu điện thoại bên kia lại tắt. Anh luôn luôn rất bận.
Tắt điện thoại, cô lại đem từng bộ lễ phục trong tủ ra, so sánh từng bộ. So tới so lui vẫn là không được. Tình hình thế này cô phải đi ra ngoài thuê một bộ lễ phục mới được nhưng Bạch Dạ Kình lại nói bây giờ cô đừng đi đâu cả, cũng không biết rốt cuộc trong hồ lô của anh bán thuốc gì.
Cô nhìn thời gian, tiệc tối bắt đầu lúc 7 giờ, vậy cô ở nhà chờ đến 5 giờ là được, đúng lúc có vài tư liệu cần xem lại.
Hạ Tinh Thần ôm máy tính xem trong chốc lát, ngay lúc này chuông cửa bỗng vang lên.
Cô hoài nghi rồi vội vàng đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là một cô gái thật xinh đẹp, cô ta mặc bộ váy trắng đen ưu nhã hào phóng.
“Hạ ŧıểυ thư.” Đối phương cười tươi rói, hơi hơi khom lưng chào hỏi cô. Hạ Tinh Thần chưa từng gặp cô gái này, vừa định hỏi thì đối phương đã tự giới thiệu: “Là Bạch tiên sinh cố ý bảo tôi đến đây, cô gọi tôi May là được rồi.”
Tất nhiên Bạch tiên sinh là chỉ Bạch Dạ Kình. Hạ Tinh Thần đưa mắt nhìn phía sau cô gái, sau lưng cô có không ít người, thoạt nhìn dường như bọn họ không muốn đề cập đến hai chữ ‘tổng thống’ ở trước mặt những người khác.
May gật gật đầu đi vào, phía sau May có vài người đi theo, trong tay họ đều mang theo đồ.
Hạ Tinh Thần không hiểu ra sao, không biết Bạch Dạ Kình bảo cô ở nhà để làm gì. May mở miệng phân phó: “Lấy đồ ra cho Hạ ŧıểυ thư xem một chút.”
Rồi sau đó…
Ba vật đó hoàn toàn không giống nhau nhưng đều là những bộ lễ phục xa hoa tinh xảo, chúng chậm rãi hiện ra ở trước mặt cô. Trong nháy mắt, căn nhà nho nhỏ của cô phảng phất trở nên càng sáng hơn.
May cười nhìn cô: “Hạ ŧıểυ thư, cô chọn một bộ đi. Ba bộ này đều là của nhà thiết kế nổi tiếng lừng lẫy E.S, dù có ra giá cao thì cũng không có người bán.”
“Những thứ này đều là Bạch Dạ… Bạch tiên sinh chuẩn bị sao?” Hạ Tinh Thần nhìn mắt người khác, sửa lại lời nói.
“Đúng vậy, còn có cái này.” May khoa tay múa chân, mấy cái hộp gấm mở ra ở trước mặt cô. Đá quý lóa mắt đến nỗi khiến cô không mở mắt nổi.
“Những món trang sức này là hàng triển lãm, vẫn luôn bày biện ở nhà bảo tàng. Bạch tiên sinh thật sự rất có tâm.”
Trong lòng Hạ Tinh Thần kinh ngạc, lại cảm thấy cảm động. Cô hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Dạ Kình sẽ thay cô nghĩ nhiều đến như vậy. Lúc này nói chuyện điện thoại, cô hoàn toàn không đề cập đến tâm tình đang rầu rĩ của chính mình.
Chỉ là… khi mấy thứ này bày ở trước mặt cô, cô càng cảm thấy bọn họ thật sự không phải cùng một thế giới. Anh ở đỉnh cao nhất trong chuỗi thực vật, bễ nghễ chúng sinh mà cô ở đâu?
Ngón tay Hạ Tinh Thần xoa những trang sức đẹp đẽ quý giá đó, trong lòng có chút cay nồng. Môn đăng hộ đối quả thực chỉ là quy củ cũ nhưng nếu dùng vào lúc này lại có chút đa͙σ lý. Có một số người, từ khi còn nhỏ đã khiến người ta phải ngước nhìn lên.