“...” Hạ Tinh Thần ngây ngốc chớp mắt, cảm thấy mình có chút không theo kịp tư duy của anh: “Tôi nói cái gì có lý?”
Không! Quan trọng là cô nói muốn anh ở lại khi nào?
Làm như biết được nghi vấn dưới đáy lòng của cô, Bạch Dạ Kình hơi cúi người tới gần cô, mặt không đỏ, tim không đập giải thích: “Em lại nhắc nhở tôi, nếu tôi về phủ tổng thống sẽ không có nhiều thời gian để ngủ, đây có được tính là ám chỉ rõ ràng không?”
Đột nhiên anh tới gần, làm Hạ Tinh Thần lui về phía sau một bước theo bản năng, trực tiếp lui đến cửa phòng bếp. Chờ nghe hiểu được lời anh nói, lúc cô muốn giải thích, anh đã giành trước một bước: “Tôi đã quyết định ở lại.”
Thái độ kia là kiên định không được phản bác. Trước sau như một là bá đa͙σ.
Hạ Tinh Thần túng quẫn, thấy anh tùy tiện đi tới toilet, cô nhắm mắt theo đuôi đuổi theo: “Anh thấy đó, sô pha nhà tôi không được lớn, không đủ cho người cao lớn như anh nằm.”
“Ai nói tôi muốn ngủ ở sô pha?”
“...” Hạ Tinh Thần sửng sốt một chút, rất nhanh nói: “Giường cũng chỉ có một cái, hơn nữa cũng không lớn.”
“Nằm sát vào nhau. Giường con nít chúng ta 3 người đều có thể nằm sát vào ngủ được. Chẳng lẽ giường của em không lớn hơn giường con nít sao?”
Hạ Tinh Thần bị anh hỏi đến nỗi không còn lời nào để nói. Nhìn dáng vẻ, đêm nay người này quyết định muốn ngủ lại đây. Người khác thì không sao, cô lại không thể đuổi anh ra ngoài.
Cuối cùng, cô tước vũ khí đầu hàng. Tới phòng tắm trước đưa cho anh khăn tắm mới và bàn chải đánh răng, lấy nước đã cẩn thận nấu qua đưa cho anh.
“Chỗ tôi không có áo ngủ nam.”
Bạch Dạ Kình liếc nhìn cô, môi mỏng khẽ mở: “Nếu có, em nhất định phải chết.”
“...” Hạ Tinh Thần lại lần nữa không nói nên lời. Có phải người đàn ông này thật sự quá bá đa͙σ rồi không?
“Còn ở chỗ này là muốn nhìn tôi tắm sao, vậy đơn giản thôi, cùng nhau tắm?” Ngón tay thon dài của Bạch Dạ Kình ưu nhã cởi bốn cúc áo sơ mi, mới ghé mắt nhìn cô. Lúc này cô mới bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy anh gợi cảm đến muốn mạng, cổ họng và cơ ngực cứng lại, mặt đỏ lên, vội vàng lui ra ngoài.
Ra ngoài rồi mà trên mặt cô vẫn còn nóng không thôi.
Tim đập hỗn loạn trở về phòng ngủ, mở đèn nho nhỏ trên đầu giường. Cậu nhóc ngủ đến say sưa, thân mình nho nhỏ thoải mái duỗi thẳng người, chiếm hết nửa chiếc giường. Khuôn mặt nhỏ trắng nộn đỏ rực, chăn trên người bị cậu nhóc đá qua một bên rơi xuống sàn nhà.
Hạ Tinh Thần nhoẻn miệng cười, nhặt chăn lên, lại đắp ngay ngắn cho cậu nhóc. Lúc này mới tay chân nhẹ nhàng từ trong tủ ôm thêm một cái chăn ra, để lên trên sô pha. Không còn biện pháp, đêm nay cô đành phải ngủ trên sô pha.
Thật ra cũng không phải là cô tốt bụng, chẳng qua Bạch Dạ Kình thật sự quá cao, sô pha này của cô cũng chỉ có một mét ba, muốn chứa một người đàn ông cao một mét tám mươi tám, thật là rất khó xử? Lấy thân người của cô cũng miễn cưỡng được một chút, nhưng thật ra cũng không thành vấn đề.
Trong chốc lát sau, Bạch Dạ Kình đã ra ngoài.
Không có đồ ngủ, toàn thân anh trực tiếp bọc một cái khăn tắm, hai chân thon dài thẳng tắp và lồng ngực to lớn lộ ở bên ngoài, tóc còn ẩm ướt, anh vừa cầm khăn lông xoa tóc, vừa đi ra.
Người đàn ông này... cái bộ dáng này, có thể quá... chọc người ta suy nghĩ bậy bạ hay không?
Chỉ là một cái khăn tắm, nhân ngư tuyến rõ ràng có thể thấy được, mông cao được khăn tắm bao lại, muốn bao nhiêu gợi cảm có bấy nhiêu gợi cảm.
Sau khi nhìn thấy bộ dáng này của anh, Hạ Tinh Thần càng thêm cảm thấy đêm nay mình ngủ sô pha là quyết định sáng suốt. Lúc trước không phải là hai người chưa từng ngủ cùng nhau, nhưng tốt xấu gì khi đó quần áo hai người cũng chỉnh tề.
“Còn chưa ngủ?” Nhìn cô ngồi ở trên sô pha, anh hỏi. Ban đêm, tiếng nói anh trầm thấp, nghe tới có một loại ái muội làm người hãi hùng khiếp vía.
Hạ Tinh Thần nhìn cũng không dám nhìn anh, chỉ ậm ừ một chút: “Anh ngủ trước đi, tôi... còn chưa tắm rửa.”
Dứt lời, cô ôm quần áo đi tới phòng tắm. Bạch Dạ Kình nhìn cô vài lần, trên mặt cô là một tầng hơi mỏng màu hồng phấn, anh cũng không bỏ qua, làn môi câu người nhếch lên, lúc cô ở bên người anh vội vàng đi qua, anh duỗi tay một phen túm chặt lấy cô.
Hạ Tinh Thần cả kinh, quần áo trong tay suýt chút nữa rơi xuống. Xoay đầu qua, hai tròng mắt sáng rực của cô có chút thẹn thùng nhìn chằm chằm anh.
“Khẩn trương cái gì?” Anh cười như không cười, ánh mắt thâm sâu.
“... Tôi không có.” Cô xoay người lại, từ trong lòng bàn tay anh tránh đi. Cũng may, Bạch Dạ Kình cũng không ép sát, chỉ cười nhẹ: “Không cần khẩn trương như vậy, tôi mới vừa ăn mì sợi, tạm thời ăn em không vô.”
Khuôn mặt Hạ Tinh Thần càng ngày càng hồng hơn, trừng mắt anh: “Tôi thật không nên nấu mì cho anh ăn.”
“Vậy ý của em là...” Anh híp mắt, ánh mắt ái muội mà nguy hiểm: “Muốn tôi trực tiếp ăn em?”
Hạ Tinh Thần cảm thấy mình nhất định là không nên giữ anh ở lại. Cô không phản ứng lại anh, ôm quần áo đi đến phòng tắm, Bạch Dạ Kình nhìn bóng dáng hốt hoảng thẹn thùng kia của cô thì bật cười, đè nén lại rồi nói: “Máy sấy tóc.”
“Ở ngăn kéo trong phòng khách, tự anh tìm.”
...
Lúc cô tắm rửa, Hạ Tinh Thần giương lỗ tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Nghe được âm thanh của máy sấy tóc, cô cọ tới cọ lui ở trong phòng tắm không đi ra. Chờ đến khi âm thanh kia không còn, tiếng bước chân của người đàn ông từ phòng khách biến mất ở trong phòng, cô lại ở thêm một lát mới tắt vòi nước, lau khô thân mình, chậm rì rì từ trong phòng tắm đi ra.
Nói vậy, Bạch Dạ Kình lúc này đã ngủ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, cuốn chăn, cuộn tròn ở trên sô pha. Ngủ cũng không thật sự thoải mái, luôn bó tay bó chân, nhưng cũng không còn biện pháp, so với đi vào ngủ cùng một người đàn ông chỉ bọc một cái khăn tắm thì ngủ cùng cái ổ chăn vẫn còn tốt hơn.
...
Giờ phút này, trong phòng. Bạch Dạ Kình đẩy cậu nhóc chiếm hơn nửa không gian xê dịch vào bên trong.
Anh vốn không hiểu lắm đến việc chăm sóc con trai, cũng không học được ôn nhu, cho nên tự nhiên sự tinh tế không bằng Hạ Tinh Thần. Lúc dịch chuyển cậu nhóc, Hạ Đại Bạch đã tỉnh. Đôi mắt mông lung mở lớn, nhìn thấy là anh thì có chút không vui.
“Đại Bảo khẳng định rất khổ sở...” Cậu bé mơ mơ màng màng lẩm bẩm, hoàn toàn không biết mình ở nơi nào.
Bạch Dạ Kình hừ một tiếng: “Mẹ con mới không khổ sở. Một người ở bên ngoài ngủ trên sô pha, thật sự tự dao tự tại.”
“Đại Bảo ở bên ngoài?” Mắt to của Hạ Đại Bạch chớp chớp hai cái, lúc này mới chú ý tới mình vẫn còn ở trong phòng Đại Bảo, lập tức hiểu được, mày nhỏ nhíu chặt liền thả lỏng: “Thì ra ŧıểυ Bạch cũng ăn vạ Đại Bảo ở lại nơi này!”
“Ai cũng? Người đó chính là con.” Bạch Dạ Kình đôi tay uốn gối lên sau đầu, phản bác lại cậu nhóc.