Buổi tối, mười giờ mười phút, xe dừng lại ở phủ tổng thống.
Anh có tính cảnh giác đặc biệt hơn người, xe vừa dừng lại anh đã tỉnh. Cửa xe được người kéo ra, anh tùy tiện cởi bỏ cúc áo ngực âu phục, khom người xuống xe, cho Lãnh Phi trở về sớm, mới trầm ổn tiến vào phủ tổng thống.
Tầng một, đèn còn sáng choang. Quản gia, người hầu đứng thành một hàng, anh cởi âu phục ra giao cho người hầu. Ngẩng đầu nhìn trên lầu hỏi: “Cô Hạ ngủ chưa?”
“Đã ngủ từ sớm.”
“Hôm nay tinh thần thế nào?”
“Tuy rằng không xuống nhà, nhưng có bạn của cô ấy tới thăm, tinh thần và khí sắc đều tốt lên không ít. Nhìn dáng vẻ sẽ khôi phục rất mau.”
Bạch Dạ Kình hơi gật đầu, dường như an tâm hơn một chút. Anh trầm ổn bước lên tầng, lúc đi qua phòng của cô, anh đẩy cửa ra, mắt nhìn vào trong nhưng không đi vào, đi về phòng tắm trước.
Thay đổi một bộ quần áo, lại đi vào phòng cô. Hiển nhiên là ngày hôm qua cô đã trải qua không được an bình, vốn dĩ cũng không muốn bật đèn ngủ cho cô, lúc này đèn tường rọi xuống một mảng tối tăm.
Bạch Dạ Kình đến gần, mới phát hiện cho dù là ở trong mộng, hàng chân mày của cô vẫn nhíu chặt. Đôi tay đè trên chăn, nắm đến gắt gao, đầm đìa mồ hôi lạnh, đến nỗi làm ướt cả chăn. Nhìn kỹ bên dưới, còn có thể nhìn thấy được đôi tay cô hơi phát run.
Hiển nhiên… cô vẫn bị ác mộng dây dưa.
“Tinh Thần?”
“Hạ Tinh Thần!”
Âm thanh quen thuộc vang lên ở bên tai. Hạ Tinh Thần bỗng mở mắt, khuôn mặt phi phàm của Bạch Dạ Kình đột ngột xuất hiện ở trong mắt cô. Tinh thần cô hoảng hốt một lát, ngơ ngẩn nhìn anh, trong phút chốc cũng không biết mình đang ở trong mộng hay là đã tỉnh.
“Còn gặp ác mộng?” Anh mở miệng, như là đã làm vô số lần như vậy, nghiêng người nằm ở trên giường với cô, nửa dựa vào đầu giường, cánh tay phải với về phía cô.
Không đợi cô hoàn hồn, một lực bá đa͙σ nhào tới, cả người cô đã bị ôm vào trong lòng ngực anh. Hơi thở quen thuộc cùng với nhịp tim vững vàng làm Hạ Tinh Thần vừa mới ở trong mộng chịu kinh hách, lập tức bị cảm giác thần kỳ này vuốt phẳng.
Cô không hề giãy giụa, gối lên trên ngực anh, chỉ cảm thấy tham luyến. Bất kể là một chút ấm áp, hay là một chút an tâm...
Giờ khắc này, rất nhiều chuyện, rất nhiều hỗn loạn trong lòng cô đều tạm thời đặt ở một bên, không muốn nhớ đến.
“Mấy giờ rồi?” Cô hỏi.
“Mười một giờ hơn.”
Hạ Tinh Thần ngẩng đầu nhìn, anh dựa vào đầu giường, từ trên nhìn xuống, trong mắt vô cùng mệt mỏi.
“Rất mệt đúng không?” Mặc dù Hạ Tinh Thần có chút không bỏ được sự ấm áp từ trong lòng ngực anh, nhưng mà càng không đành lòng nhìn thấy bộ dáng vất vả của anh như vậy. Cô giật giật thân mình, hơi rút ra một ít nói: “Anh nhanh trở về ngủ đi, tôi không có việc gì.”
Bạch Dạ Kình thở dài, giật giật thân mình không đi, ngược lại nằm xuống. Cô sửng sốt, nháy mắt tiếp theo đã bị anh kéo qua, ôm ở trong lòng ngực.
Cô gối lên trên ngực anh.
“Bạch Dạ Kình...” Cô khẽ gọi anh.
“Hưm, cứ như vậy ngủ đi.” Anh nói, âm thanh có thể nghe ra được mệt mỏi.
Hạ Tinh Thần rũ lông mi, không nhúc nhích. Tay anh nóng rực, từ trên vai cô rơi xuống trên vành tai. Ngón cái và ngón trỏ nhéo vào vành tai mềm mại non mịn, nhẹ nhàng thưởng thức.
Hạ Tinh Thần có thể nghe được nhịp tim của mình nhảy thật sự rất nhanh.
Lần này, thật ra cô không có ý đi ngủ. Nhưng mà cũng không dám lộn xộn, không dám nói chuyện cùng anh, sợ quấy rầy giấc ngủ của anh.
“Về sau khi đi làm và tan tầm thì ngồi xe tài xế trở về.” Lúc cô cho rằng anh sẽ không mở miệng nói chuyện, Bạch Dạ Kình lại lên tiếng. Trong lòng Hạ Tinh Thần lắc lư, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng cũng không nói.
Thật ra cô có thể ở chỗ này tới khi nào đây?
“Tạm thời sẽ không có người dám động đến em, em cũng không cần quá sợ hãi.” Anh nói, ngừng trong chốc lát, mới nói: “Biết không?”
“Ừm, tôi biết.” Hạ Tinh Thần nói, ngẫm nghĩ hỏi: “Là... Tống Duy Nhất làm sao?”
“... Ừm.”
Hạ Tinh Thần trầm mặc trong chốc lát, không có lên tiếng. Bạch Dạ Kình cũng không lên tiếng nữa, tay dừng ở trên vành tai của cô.
Không biết qua bao lâu, tầm mắt của Hạ Tinh Thần từ mảnh tối tăm của đèn tường rút về, rốt cuộc cũng hỏi ra câu đọng lại ở đáy lòng đã lâu: “Anh và Tống Duy Nhất định ngày đính hôn khi nào?”
Âm thanh của cô rất buồn, tay đè trên ngực anh hơi cứng ngắc.
Nhưng mà đợi thật lâu cũng không có âm thanh trả lời lại. Cô ngẩng đầu, người đàn ông đã nhắm mắt lại, bộ dáng tựa như ngủ thật sự rất sâu.
Cô thở dài, cười chua xót, nghiêng người đắp chăn cho anh. Tầm mắt rơi xuống trên mặt anh, bất tri bất giác thẫn thờ. Chỉ là nhìn như vậy, trái tim lại rung chuyển không yên, khi thì chua xót, khi thì ngọt ngào.
Lúc nỗi lòng cô hỗn loạn, anh chợt giật giật thân mình, cằm để ở đỉnh đầu cô. Cô ngẩn ra, ý thức được cuộn tròn ở trên vai anh, chỉ nghe được anh mơ hồ than nhẹ: “Ngủ đi.”
Hồi lâu sau, cô nằm yên trong lòng ngực anh, không có động.
Cho nên... vừa nãy cô hỏi câu kia là anh đã mơ mơ màng màng không nghe được, hay là... thật ra đã nghe được, nhưng không muốn trả lời cô?
...
Một đêm, cứ như vậy qua đi.
Bởi vì một ngày trước ngủ tương đối nhiều, cho nên hôm nay Hạ Tinh Thần thức dậy tương đối sớm. Cô cẩn thận tắt đèn tường, lại sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh, ấn điều khiển từ xa, đóng bức màn lại, làm ánh sáng bên ngoài không chiếu vào được.
Cô tham luyến nhìn anh trong chốc lát, rời khỏi giường, xuống lầu ăn bữa sáng.
Dùng cơm xong, ra nhà ăn, lúc đi qua đại sảnh mới phát hiện đám người Lãnh Phi đã tới rồi.
“Cô Hạ.” Lãnh Phi chào hỏi với cô, quan tâm hỏi: “Thân thể đã tốt chút nào chưa?”
“Ừm, đã không có việc gì.”
“Tổng thống đã xử lý tốt mọi chuyện rồi, cô cũng không cần phải sợ hãi.”
Lãnh Phi nhìn trên lầu hỏi: “Tổng thống đã dậy chưa?”
Vừa nãy quản gia đi lên tầng, phát hiện Bạch Dạ Kình không ở trong phòng của mình. Mấu chốt là phòng ngủ không có dấu vết ngủ qua. Cho nên, không cần nghĩ cũng biết tối hôm qua nhất định là ngủ lại ở phòng Hạ Tinh Thần.
Hạ Tinh Thần cũng không giấu, chỉ gật đầu nói: “Tôi thấy gần đây giấc ngủ của anh ấy không được tốt lắm, cho nên đã kéo rèm cửa phòng lại, muốn cho anh ấy ngủ nhiều một lát. Muốn đánh thức sao?”
Lãnh Phi nhìn thời gian trên cổ tay: “Ước chừng hai mươi phút sau, có video hội nghị rất quan trọng, ở thư phòng mở cuộc họp là được rồi.”
“Tôi đi lên đánh thức anh ấy.”
Lãnh Phi gật đầu: “Làm phiền cô, cô Hạ.”
Cô lên lầu, lúc đẩy cửa phòng đi vào, Bạch Dạ Kình thật sự còn ngủ rất sâu, chưa có tỉnh. Không gian tối tăm, mơ hồ có thể thấy được trước mắt anh có một tầng nhàn nhạt quầng thâm mắt. Hạ Tinh Thần đau lòng, nhưng cũng không thể để anh trì hoãn chính sự.
Cô khom người, vỗ nhẹ vai anh. Xưa nay anh có tính cảnh giác cao, cô vỗ nhẹ một cái, anh đã cau mày tỉnh lại.