“ID Wechat Người đẹp ngủ trong rừng đó là cậu phải không?” Trần Tử Huyên đột nhiên nhận được tin nhắn thêm bạn bè, sau khi cúp máy của Lê Hướng Bắc thì mở Wechat ra.
Heo con muốn xoay người: “Cái gì mà Người đẹp ngủ trong rừng, tớ làm sao có thể đặt một cái tên Wechat mỹ miều như vậy chứ?”
Đối phương có chút kích động, liên tục gửi vài tin nhắn đến.
Heo con muốn xoay người: “Trần Tử Huyên, cậu vô lương tâm, cậu đừng nói không nhớ tớ là ai đấy, tớ là Chu ŧıểυ Duy.”
Heo con muốn xoay người: “Lúc trước ở cấp ba, tớ nằm tầng dưới đấy, lúc trước cậu suốt ngày trốn học, tớ bị cậu ép phải giả vờ điểm danh có mặt giúp cậu.”
Trần Tử Huyên vẻ mặt hiểu ra, cô nhớ ra hồi cấp ba mình có một chiến hữu luôn kề vai sát cánh-bạn Chu.
Cục cưng vô địch: “Tại sao cậu không đặt tên Wechat là Heo con muốn trèo tường, cậu không phải đã ra nước ngoài rồi sao, trở về vòng tay của Tổ quốc rồi à?”
Heo con muốn xoay người: “Hừ… Lão nương này đến đàn ông còn không có thì lấy tường đâu mà trèo, vừa lên đây đã chọc vào nỗi đau của tớ, những người đàn ông đó trong công ty có lẽ đã mù cả rồi, một cô gái trinh trắng như tớ đây lại toàn bộ không dám hành động đấy!”
Trần Tử Huyên nhìn một đống cảm xúc gầm thét đau khổ tột cùng do cô ấy gửi đến, khẽ cười một tiếng, như thể trở về lúc cấp ba vậy, bạn Chu và cô đã từng như hình với bóng, sau này lên đại học vì một số lý do nên không còn liên lạc.” . Đọc truyện tại || TRÙM truуện. VN ||
Heo con muốn xoay người: “Trần Tử Huyên, cậu đã kết hôn chưa?”
Trần Tử Huyên mặt mày vô cảm trả lời một câu: “Đã kết hôn hai lần rồi.”
Người phụ nữ ở bên kia di động sắp suy sụp rồi: “Có phải không vậy, cậu cũng đã đầu độc hai người đàn ông vô tội rồi, tại sao tớ vẫn chưa lấy được chồng chứ?”
Cục cưng vô địch: “Đàn ông đều là phân chó.”
Heo con muốn xoay người: “Cậu đã kết hôn với ai rồi! Người cũ và người hiện giờ mặt mũi trông như thế nào, có đẹp trai bằng một phần mười với trợ giảng trước đây của chúng ta không?”
Cục cưng vô địch: “Trợ giảng nào?”
Trần Tử Huyên nhớ trường cấp ba lúc đó của cô có khoa đại học trực thuộc, vào nửa năm cuối lớp Mười hai, nhà trường thường xuyên cho một số giáo sư trong khoa đại học dạy những học sinh hàng đầu, hầu hết những giáo sư đó đều là những ông bác đầu hói.
Heo con muốn xoay người: “Trần Tử Huyên, tớ cược năm hào, chồng của cậu chắc chắn là một người đàn ông mập mạp ru rú ở nhà… Anh trợ giảng đẹp trai kinh thiên động địa của trường chúng ta lúc đó mà cậu lại không nhớ.”
Trần Tử Huyên cảm thấy tính cách của bạn Chu này không một chút trưởng thành sau nhiều năm như vậy, vẫn lạc quan và lơ đễnh như trước, vẫn là một người chỉ tôn thờ nhan sắc.
Thấy bạn Chu hào hứng như vậy, Trần Tử Huyên lại có một chút ấn tượng.
Vào nửa năm cuối lớp Mười hai, hình như đột nhiên có một nam trợ giảng trắng nõn đẹp trai có thể sánh bằng với người mẫu quốc tế đến, điều quan trọng nhất chính là thân phận bối cảnh của đối phương rất lợi hại, nghe nói đến giọng nói của anh ta cũng rất quyến rũ, các bạn nữa trong trường quả thật điên cuồng cả lên.
Tuy nhiên Trần Tử Huyên chưa từng thấy qua anh trợ giảng siêu đẹp trai trong truyền thuyết này, bởi vì vào nửa năm cuối lớp mười hai, cô phải bận đến quán trà sữa làm part-time, cô hoàn toàn không nể tình trốn hết toàn bộ lịch dạy học của anh ta.
Heo con muốn xoay người: “Trần Tử Huyên, hiện giờ tớ đang làm việc cho một công ty rất đỉnh, ngày mai cậu ra đây, tớ mời cậu ăn trưa…”
Cục cưng vô địch: “Hẹn ở đâu?”
Heo con muốn xoay người: “Tớ mời cậu đến khách sạn Qua Đăng ăn! Nhớ ăn mặc đẹp một chút, nhân viên phục vụ ở đó có chút khinh người, hôm nay tớ đã lãnh lương rồi, ngày mai chúng ta đi thử.”
Trần Tử Huyên vẻ mặt đầy suy tư nhìn ‘khách sạn Qua Đăng’…
Chu ŧıểυ Duy kiêu ngạo nói thêm một câu: “Bây giờ tớ đang làm việc ở Tập đoàn hàng không IP&G, tớ có phải rất lợi hại không nào?”
Quả nhiên.
Tập đoàn hàng không IP&G của Nguyễn thị, khách sạn lớn nhất ở gần công ty chính là khách sạn Qua Đăng: “Nguyễn Chi Vũ bình thường rất hay đến đó ăn cơm…”
Cô đặt di động xuống, trong lòng có chút ngạc nhiên, người bạn thân này vậy mà lại làm việc ở Nguyễn thị.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn đang mưa, tiếng mưa rào rào nghe lâu cũng khiến người khác cảm thấy buồn ngủ.
Không khỏi lẩm bẩm: “Anh ấy bây giờ đang làm gì nhỉ…?”
Anh vẫn chưa về nhà họ Nguyễn.
Tối qua Trần Tử Huyên đi ngủ sớm nên sáng sớm thức dậy cả người cũng cảm thấy khoan khoái, chỉ là khi nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh trống rỗng, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút mất mát khó tả.
“Ông nội, trưa nay cháu có hẹn với một bạn học cũ ăn trưa.” Bây giờ cô đi đâu cũng phải báo cáo với ông.
Ông cụ Nguyễn cũng không quản thúc cô, chỉ chậm rãi căn dặn một câu: “Đừng ăn uống bậy bạ.”
“Cháu biết rồi.”
Trần Tử Huyên cùng tài xế nhà họ Nguyễn đi ra cửa, ông cụ dường như chợt nhớ ra điều gì, hét lớn về phía cô: “Tử Huyên, nếu đối phương là đàn ông thì cháu hãy khôn ngoan chút, đừng cho Nguyễn Chi Vũ biết được.”
Trần Tử Huyên dừng bước lại, vẻ mặt kinh ngạc.
Ông cụ Nguyễn lạnh lùng ném ra một câu: “Thằng nhóc xấu xa đó sẽ giận đấy.”
“Ồ.” Cô vẻ mặt lúng túng, khẽ đáp lại một tiếng.
Trần Tử Huyên có chút căng thẳng, không biết là do gặp lại người bạn chí cốt đã lâu năm không gặp hay là do… cả toà nhà Tập đoàn hàng không IP&G đang ở trước mặt cô.
Tài xế của nhà họ Nguyễn đưa cô đến một quán cà phê ở đối diện Tập đoàn hàng không IP&G, Chu ŧıểυ Duy mười hai giờ nghỉ trưa, cô đến sớm mười lăm phút.
Cô chưa từng bước vào Tập đoàn hàng không IP&G, cô đoán văn phòng của Nguyễn Chi Vũ có lẽ nằm ở tầng trên cùng.
Vô thức ngước đầu lên, đúng là cao thật.
Cả toà nhà phong cách trang nghiêm trịnh trọng, bức tường kính màu mực phản chiếu ánh sáng, LOGO kim loại thình lình, Tập đoàn hàng không IP&G, quá chói mắt rồi, luôn cho người ta một cảm giác kính nể.
Sắp đến giờ nghỉ trưa rồi, con đường rộng rải này dần dần trở nên chen chúc, những người đi làm từ trong công ty ào ra, vừa đi nhanh vừa cười nói bàn luận một số chuyện.
“Nhà họ Trần hiện giờ đã có hơn bảy mươi phần trăm dự án do Nguyễn thị ủng hộ, tuần trước họ đã làm hỏng một dự án lớn mà chủ tịch hôm nay lại không nổi giận.”
“Tôi cũng không hiểu, Trần Võ Quyền của thành phố C đó có tài cán gì mà tại sao chủ tịch của chúng ta cứ phải giúp nhà họ Trần…”
Trần Tử Huyên cúi đầu xuống nhìn di động, đã mười hai giờ ba phút rồi, hầu hết nhân viên cũng đã tan ca nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Chu ŧıểυ Duy.
“Đã nhiều năm không gặp, chắc sẽ không phẫu thuật thẩm mỹ rồi nhỉ?” Cô ngẩng đầu lên chăm chú quan sát toà nhà ở phía đối diện, đột nhiên vẻ mặt cứng đờ.
Người đàn ông đứng ở đối diện đường thoạt nhìn đã nhận ra cô, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của anh hơi giật mình.
“Tìm tôi à?”
Anh sải bước lớn đi tới, trầm giọng nói một câu, giọng nói nghe rất thản nhiên.1
Trần Tử Huyên nhìn anh, vẻ mặt hơi căng thẳng, cô không ngờ thật sự sẽ gặp được anh.
Anh tưởng mình đến đây tìm anh sao?
Cô quay đầu đi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm này của anh: “Không phải.” Cô quyết định nói thật, trả lời xong lại thấp giọng nói: “Hôm nay tôi có hẹn với một người bạn cũ…”
Nhưng chưa kịp nói hết câu thì người đàn ông ở trước mắt khẽ nhíu mày lại, sắc mặt hiện rõ vẻ không vui, cuối cùng mất kiên nhẫn nói: “Trần Tử Huyên, cô thực sự rất thích chọc giận tôi lắm nhỉ.” Anh nắm lấy cổ tay của cô, trực tiếp kéo cô rời đi.
“Nguyễn Chi Vũ, anh đưa tôi đi đâu…”
Trần Tử Huyên bị anh kéo đi, sợ anh sẽ đưa cô đến cái tầng hầm đáng sợ đó giống như lần trước vậy, vội vàng giải thích: “Tôi thực sự đã hẹn với một người bạn, là bạn học cấp ba cũ, là một người phụ nữ!”
Bước chân của người đàn ông ở phía trước bỗng dừng lại, đầu của Trần Tử Huyên lao về trước, chóp mũi đụng vào lưng anh.
Cô cúi đầu xuống có chút vô tội đưa tay xoa cái mũi của mình, Nguyễn Chi Vũ quay người lại, rũ mắt nhìn chằm chằm lấy cô, đôi môi mỏng khẽ mím lại như thể muốn nói điều gì đó nhưng lại không chịu nói ra.