"Trần Tử Huyên, vì sao cô đột nhiên lại ở bệnh viện, là ai cứu cô vậy?"
"Không biết." Trần Tử Huyên buồn bực đáp.
Cô co rụt người lại, vùi đầu tiến trong chăn, không muốn để ý tới anh ta nữa.
"Không phải là cô ghen đó chứ? Chi Vũ thấy cô không ở nhà họ Nguyễn nên lo lắng cuống cuồng đi tìm cô, chúng tôi tới nhà xưởng mới tìm thấy được Lưu Oánh Oánh..."
Lê Hướng Bắc mở miệng muốn giải thích vài câu nhưng Trần Tử Huyên nghe đến tên cô Lưu đó liền cảm thấy trong ngực tức nghẹn.
"Anh chưa từng bị một người cầm dao múa may trên bụng anh thì anh sẽ không biết chuyện đó sợ tới mức nào đâu. Các anh đều nghĩ tôi rất kiên cường, tôi không giống Lưu Oánh Oánh có thể yếu đuối làm người khác yêu thương, nhưng tôi cũng biết sợ!!!" Cách một lớp chăn, cô bực mình hét lớn một tiếng.
Cô lúc đó run rẩy sợ hãi, hy vọng tới nhường nào có người sẽ tới cứu mình…
Lê Hướng Bắc cũng không nói thêm gì nữa, anh ta cũng biết người bị bắt cóc về sau sẽ để lại những ám ảnh tâm lý.
Anh ta xoay ngoài đi ra ngoài, đưa tay đóng cửa phòng cho cô.
Nhìn về phía thang máy chỗ hành lang, anh ta không khỏi thở dài một hơi: "Nguyễn Chi Vũ đi đâu rồi…?"
"Chi Vũ!"
Nguyễn Chi Vũ mới ra thang máy đã bị một cô gái sà vào người.
Lưu Oánh Oánh mặc đồng phục bệnh nhân, sau khi cô ta được cứu ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang thì được đưa tới bệnh viện này để theo dõi, mặc dù không có vết thương gì lớn nhưng...
Vẻ mặt cô ta lo lắng, nhanh chóng chạy tới gần khẩn trương kéo lấy cánh tay anh: "Chi Vũ, anh đừng tin kết luận của mấy bác sĩ kia. Tuy rằng quần áo em lộn xộn nhưng cũng không bị… Không bị kẻ xấu xâm hại. Không có, thật sự không có..." Thanh âm của cô kích động, không ngừng mà nhấn mạnh từng lời mình nói.
Nguyễn Chi Vũ sắc mặt lạnh lùng, nhìn cô ta không nói một lời rồi dứt khoát rút tay về.
"Tôi không có hứng thú với những chuyện này." Anh lạnh lùng đáp lại.
Sắc mặt Lưu Oánh Oánh trong nháy mắt cứng đờ, khó khăn tiếp tục mở miệng giải thích: "Chi Vũ, em thực sự chỉ có một người đàn ông là anh thôi. Anh phải tin em, em không bị người khác..."
"Tôi đã nói tôi không có hứng thú, có hay không không liên quan gì đến tôi."
Anh nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng nói lạnh như băng không có một chút tình cảm.
"Không, không phải..." Cô ta nhanh chóng trở nên luống cuống, vội vàng tiến lên tiếp tục kéo lấy cánh tay anh, trong lòng tràn đầy lo lắng bất an mở miệng: "Chi Vũ, rõ ràng trước đây chúng ta yêu nhau tới vậy cơ mà, anh đang tức giận đúng không? Giận vì ba năm trước em đã rời đi, anh không nỡ để em bị thương nên hôm nay mới vội vàng tới cứu em đúng không…?"
"Buông ra!"
Anh nhìn cô ta không nhịn được mà đưa tay đẩy Lưu Oánh Oánh ra, lực đẩy không hề có chút thương hoa tiếc ngọc nào, cơ thể Lưu Oánh Oánh bị đẩy về bức tường phía sau, thiếu chút nữa là ngã sấp người xuống.
Nguyễn Chi Vũ cũng không có giải thích thêm, ngắn gọn nói: "Cô Lưu, Cô đừng có làm phiền tôi." Anh mở miệng gằn từng chữ, thanh âm lạnh lùng lộ rõ vẻ cảnh cáo.
"Vì sao?"
Cô ta không cam lòng thét lên!
"Chi Vũ, Trước đây anh đối xử với em tốt như vậy, vừa dung túng lại chiều chuộng. Em biết anh yêu em, người anh yêu chính là em!" Trên mặt cô ta hiện ra sự chột dạ và sợ hãi, nhanh chóng hướng về phía anh hô to.
Vóc người cao lớn của anh từng chút tiến về phía cô ta: "Bởi vì không có tác dụng..." Anh nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Lưu Oánh Oánh nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị đủ để cho các cô gái phải si mê của anh, không rõ anh đang muốn nói gì.
Không có tác dụng là có ý gì chứ?
"Lưu Oánh Oánh, tôi không quan tâm chuyện của cô, cũng không quan tâm cô giấu giếm tôi cái gì, không quan tâm..."
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên đưa tay ra hướng về phía cô ta, đầu ngón tay thon dài của anh đụng vào gương mặt quen thuộc của Lưu Oánh Oánh: "Cũng không quan tâm chuyện cô đi phẫu thuật thẩm mỹ..."
Khi Lưu Oánh Oánh nghe được mấy chữ “Phẫu thuật thẩm mỹ”, con ngươi của cô ta trong phút chốc co lại.
Anh biết.
Anh đã sớm biết.
Nguyễn Chi Vũ nhìn Mặt của cô ta, khóe môi nở một nụ cười nhẹ giống như đang tự cười nhạo chính mình.
"Tôi không truy cứu việc cô che giấu tôi phẫu thuật thẩm mỹ, về thân thế và thậm chí là nhiều điều mờ ám khác mà cô làm. Không phải bởi vì tôi dung túng chiều chuộng cô... Mà bởi vì tôi không quan tâm."1
Lời của anh nói rất khẽ nhưng vang vọng đến bên tai cô ta lại có chút cảm giác vô tình.
Sắc mặt Lưu Oánh Oánh nhanh chóng tái xanh.
Anh cứ đứng sát bên người cô ta như vậy cũng đủ để cho cô ta cảm thấy một phần xa cách và áp lực.
Anh cũng đã từng nở nụ cười dịu dàng với cô ta, chỉ là mỗi khi nhìn Lưu Oánh Oánh, trong mắt anh lại có thêm một chút lơ đãng.
Lưu Oánh Oánh là một cô gái thông minh, cô ta biết anh đối tốt với mình là vì có mục đích riêng, nhưng cô ta thích anh, cô ta muốn có được càng nhiều càng tốt, ví dụ như có được trái tim anh.
Trước kia khi mỗi lần thấy anh ngắm nhìn trường trung học thành phố C, trong mắt luôn đè nén sự cô đơn và trống vắng, những lúc như vậy cô ta rất muốn tiến lên ôm lấy anh.
Thế nhưng anh lại không muốn để cho cô ta tới gần.
Nguyễn Chi Vũ nhìn gương mặt này lại không nhịn được nghĩ tới khuôn mặt của một cô gái khác.
Sắc mặt anh càng thêm phiền não, quay đầu nhìn về phía thanh máy ở hành lang. Chần chừ một giây rồi nhanh chân bước về phía đó...
Lưu Oánh Oánh nhìn anh rời đi, đáy mắt ứ đọng sự căm phẫn và không cam lòng, thậm chí còn có chút đố kị.
"Chi Vũ, em có thể… Em có thể làm tốt hơn cô ta rất nhiều!" Cô ta hướng về phía bóng lưng của anh hô to như đang cầu xin níu kéo.1
Đinh!
Anh không lên tiếng trả lời cô ta, cửa thanh máy nhanh chóng khép lại.
Nguyễn Chi Vũ đối xử tuyệt tình với cô ta giống như đối xử với những người khác, đến một giây do dự cũng không dành cho cô ta.
Làm sao bây giờ?
Không có Nguyễn Chi Vũ làm hậu thuẫn... Lưu Oánh Oánh trừng mắt nhìn cửa thang máy đóng chặt, trong lòng hoảng loạn bất an: "Trần Tử Huyên!"
Cô ta lẩm bẩm cái tên này, hận không thể làm người đó biến mất mãi mãi.
"Trần Tử Huyên ở bên trong, hình như đang ngủ."
Lê Hướng Bắc nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ liền nhanh chóng tới gần nói: "Được rồi, Trần Tử Huyên bị Chu Thông dùng dao hù dọa, theo tôi thấy có vẻ cô ấy bị dọa sợ thật rồi.."
Cô bị dọa sợ không phải vì lo lắng cho an nguy của bản thân mà đại khái là lo cho đứa trẻ trong bụng mình đang bị uy hiếp.
Nguyễn Chi Vũ nghe được lời của anh ta, đáy mắt ẩn chứa một vài suy nghĩ sâu xa, anh trầm mặc một hồi rồi mở cửa phòng đi thẳng vào.
Cô gái nằm trên giường bệnh vẫn chưa ngủ, nghe được tiếng mở cửa, cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Vốn dĩ tưởng Lê Hướng Bắc nên cô bực mình gầm lên: "Anh thực sự rất phiền, tôi đã nói là đi ra ngoài đi, con tôi muốn nghỉ ngơi."
Sau khi lời nói vừa thoát ra khỏi miệng, cô lập tức đối mặt với con ngươi thâm trầm của anh. Trong lúc nhất thời biểu cảm của Trần Tử Huyên trở nên đông cứng lại.
Anh lại tới đây làm gì vậy?
Nguyễn Chi Vũ liếc cô rồi quay đầu trực tiếp đi tới phòng tắm bên kia.
Chắc cũng không phải anh tới để tìm cô, chỉ là tùy ý vào tắm rửa chút thôi.
Chốc lát sau trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy...
Cô không hiểu sao bỗng nhiên mình lại thấy có chút khẩn trương.
Cô nhìn thấy cả người anh ướt đẫm nước, tóc rối bù lộn xộn, trên quần áo đều dính bụi bẩn cỏ dại, hóa ra cậu chủ nhà họ Nguyễn cũng có lúc chật vật như vậy.
... Thế nhưng sao anh không về nhà họ Nguyễn mà tắm!
Anh bước ra, mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện.
Trong phòng bệnh VIP có máy sấy, đồng phục bệnh nhân cũng là được đặc biệt chuẩn bị nhưng nhìn Nguyễn Chi Vũ cứ vậy mà mặc đồng phục bệnh nhân rồi đứng cạnh giường bệnh khiến nội tâm của cô rất phức tạp, có chút không được tự nhiên.
"Anh muốn làm cái gì…?"
Cô còn chưa dứt lời anh đã trực tiếp xốc cái chăn màu trắng trên giường của cô lên, nói: "Ngủ thôi!"1
Cái gì? Đầu óc cô có chút không phản ứng kịp.
Anh cứ như vậy nằm ở bên người cô, giống như nơi này chính là phòng ngủ của nhà họ Nguyễn vậy.
"Ngủ đi." Anh khàn khàn buông ra hai chữ.
Anh không biết phải diễn đạt thế nào, nếu không biết vậy thì cứ thẳng thắn mà nói thôi. Tay anh rất tự nhiên ôm hông của cô, chỉ muốn đem cô ôm chặt vào trong ngực.
Hai giờ sáng, trời đêm yên tĩnh giá lạnh, tối nay cô thực sự rất sợ, còn anh thì vô cùng… mệt mỏi.