"Trần Tử Huyên!" Một chiếc Bentley màu xanh đen vội vàng dừng ở ven đường, Lê Hướng Bắc thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, ánh mắt phức tạp nhìn người phụ tử ngồi trên ghế đá, giọng anh ta tức giận.
"Trần Tử Huyên, cô nói muốn đi Thành Bắc hỏi thăm sức khỏe dì út của cô, nhưng thật ra lại ở chỗ này gặp riêng Triệu Dịch Kiệt?!"
"Cái gì?"
Nghe được giọng Lê Hướng Bắc, Trần Tử Huyên lập tức ngẩng đầu lên, bừng tỉnh lấy lại tinh thần.
"Mới vừa rồi tôi chính mắt nhìn thấy những động tác mập mờ thân mật giữa cô và Triệu Dịch Kiệt..." Lê Hướng Bắc không nhìn cô nữa, giọng nói trở nên lạnh nhạt: "Lên xe đi, cô hẹn hò xong rồi, tôi phải đưa cô về nhà họ Nguyễn."
Trần Tử Huyên đứng lên đi lại xe định mở miệng giải thích nhưng khi nhìn thấy giỏ trái cây ở phía sau xe thì mới nhớ tới trước đó đã nói với Lê Hướng Bắc chuyện chuẩn bị đi Thành Bắc hỏi thăm sức khỏe Cố Như Yên.
"Trần Tử Huyên, ngàn vạn lần đừng làm chuyện cô không nên làm..."
Sắc mặt Lê Hướng Bắc khó coi, anh ta nhìn thấy cô lên xe thì nhanh chóng cho xe chạy đi, nhắc nhở một cách lấp lửng: "Nếu không cô sẽ gánh không nổi!"
Nếu như Trần Tử Huyên thật sự vẫn vương vấn không thôi với Triệu Dịch Kiệt, Lê Hướng Bắc bảo đảm cho dù cô mang thai đứa nhỏ của nhà họ Nguyễn thì Nguyễn Chi Vũ cũng sẽ không bỏ qua cho cô, anh sẽ khiến cho cô trở nên thê thảm, rất thảm.
Bởi vì Nguyễn Chi Vũ hận nhất là loại phụ nữ bội bạc này.
Trần Tử Huyên yên lặng ngồi ở sau xe nghe anh ta nói lời cảnh cáo, cô trầm mặc không mở miệng.
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, trong ngực chất đầy những suy nghĩ lộn xộn.
Mà lúc này, Triệu Dịch Kiệt ngoài cửa xe đúng lúc lại nhìn thấy Lê Hướng Bắc tới đón Trần Tử Huyên rời đi, anh ta theo bản năng định đuổi theo nhưng cuối cùng lại dừng bước.
Tâm trạng của Triệu Dịch Kiệt có chút phiền não, anh ta cũng không hiểu nổi cảm xúc của mình.
Bây giờ Trần Tử Huyên là là chị dâu họ của anh ta, anh ta không nên có những suy nghĩ không phải, chẳng qua là...
"Mới vừa rồi cô ấy nói có chuyện quan trọng, rốt cuộc là chuyện gì?"
Sau khi Lê Hướng Bắc sầm mặt đưa Trần Tử Huyên về nhà họ Nguyễn, anh ta nhìn cô giống như không vừa mắt, ngay cả câu hẹn gặp lại cũng không nói mà anh ta đã trực tiếp lái xe chạy đi như một làn khói.
Quản gia thấy Trần Tử Huyên về sớm như vậy thì cảm thấy có chút kỳ lạ.
Vốn định bước lên hỏi tình huống, nhưng khi nhìn thấy tâm trạng của Trần Tử Huyên cũng có vẻ không tốt lắm thì không làm phiền cô nữa.
Hôm nay cô quả thật không có tâm tình đi đến viện dưỡng lão hỏi thăm sức khỏe Cố Như Yên, vốn định trực tiếp về phòng ngủ nhưng khi ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa tinh xảo chắc chắn ở cuối hành lang lầu hai kia, bước chân cô hơi chần chờ một chút.
Bây giờ Nguyễn Chi Vũ không có ở nhà trong, như vậy...
Nguyễn Chi Vũ bình thường về nhà thì phần lớn thời gian đều ở trong thư phòng này, Trần Tử Huyên trước nay cũng chưa từng đi vào, có điều cô nghĩ, nếu như người đàn ông này cất giấu bí mật gì thì chắc chắn là giấu ở chỗ này.
Trần Tử Huyên đi tới trước thư phòng, cô nhìn quanh bốn phía chắc chắn không có người.
Len lén vặn chốt cửa một cái, cô lập tức lách người đi vào.
Thư phòng này vô cùng rộng rãi, bố cục đơn giản, màu sắc trầm ổn, bên trong có phòng nghỉ và phòng tắm, có lúc Nguyễn Chi Vũ sẽ trực tiếp ngủ ở thư phòng bên này.
Bên trái có năm kệ sách, có cả sách báo tư liệu và hồ sơ, bên kia có bàn uống trà nhỏ dựa vào cửa sổ sát đất, kết hợp với ghế sa lon là ba cái máy vi tính trên vách tường.
Lần đầu tiên Trần Tử Huyên đi vào thư phòng của Nguyễn Chi Vũ, nếu như nói nhìn thư phòng của một người đàn ông sẽ có thể thấy được cá tính và năng lực của anh ta.
Vậy thì Nguyễn Chi Vũ chắc chắn là một đứa cháu đích tôn rất có thực lực của nhà quyền thế, sách báo ở đây có ít nhất tám loại ngôn ngữ của các quốc gia, hơn nữa tiện tay mở ra chú thích và tóm tắt của những tài liệu này, từ chữ viết cũng có thể nhìn ra thủ đoạn dứt khoát, tâm tư kín đáo.
Cô nhanh chóng lục soát ở trước kệ sách, cô cần một ít tài liệu hữu dụng, ví dụ như liên quan tới Trương Thiến Thiến hoặc là Triệu Dịch Kiệt...
Hai mắt Trần Tử Huyên đột nhiên sáng lên, cô không ngờ rằng thật sự có thể tìm được.
Ngay tại hàng thứ năm của kệ sách, ở dưới đáy cùng có một nhóm các túi hồ sơ, tất cả tài liệu đều có liên quan tới Trương Thiến Thiến và Triệu Dịch Kiệt.
"Lại có nhiều như vậy..."
Hơn nữa những thứ này đều là tài liệu cũ của mấy năm trước... Phần lớn đều là sáu năm trước.
Cô cẩn thận lấy trong đó ra một phần hồ sơ liên quan tới Triệu Dịch Kiệt nhẹ nhàng mở ra: "Tố cáo ác ý, chứng cứ **** ****, vụ án cưỡng hiếp..."
Khuôn mặt Trần Tử Huyên lộ vẻ khẩn trương, động tác trên tay có chút gấp muốn lấy tất cả hồ sơ ra đọc kỹ.
"Đây là cái gì?" Cô lẩm bẩm, nhìn những nội dung này, cảm xúc không kìm được căng thẳng lên.
"Cô lại quên đóng cửa!"
Lúc này, đột nhiên cửa thư phòng vang lên giọng trách mắng của nữ giúp việc: "nɠɵạı trừ mỗi ngày quét dọn đúng giờ thì cậu chủ Chi Vũ không cho phép người khác bước vào thư phòng, thời gian không nhiều lắm, mau đi vào kiểm tra dọn dẹp..."
Trần Tử Huyên nghe thấy tiếng mở cửa và tiếng bước chân tới gần, lòng cô chợt run lên.
Lập tức giơ tay để hồ sơ lại vị trí trước đó, cô nhìn bốn phía rồi vội vàng nhón chân cúi thấp người nhanh chóng đi tới tấm rèm vải lớn nơi cửa sổ phía sau kệ sách trốn đi.
Những nữ giúp việc này chủ yếu là quét dọn phòng nghỉ và phòng tắm bên kia, mặc dù Trần Tử Huyên núp ở sau rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng không nhìn thấy mặt của bọn họ nhưng cô vẫn có thể cảm giác được bầu không khí này có chút nặng nề, nữ giúp việc quét dọn trong căn phòng này cũng không dám nói nhiều, động tác nhẹ nhàng lưu loát lộ vẻ phải dè đặt.
Trần Tử Huyên biết người làm ở nhà họ Nguyễn đều rất sợ Nguyễn Chi Vũ.
Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần phía cô, Trần Tử Huyên hoảng ngừng thở, cơ thể cứng nhắc không dám động đậy một cái.
"Bên kia không cần dọn dẹp, đồ trên giá sách tuyệt đối không thể đụng vào..."
Nữ giúp việc dẫn đầu thấy dọn dẹp ổn rồi thì nhanh chóng phân phó: "Nhanh nhẹn một chút, lại kiểm tra một lần nữa xem có bỏ sót gì hay không, tất cả đi ra ngoài..."
Đại khái chừng năm phút sau, Trần Tử Huyên nghe được tiếng bước chân bọn họ rời đi, cô vén một góc nhỏ của rèm cửa sổ lên, nhìn thấy lúc này bên trong thư phòng chỉ còn lại một nữ giúp việc cuối cùng ở lại kiểm tra cửa sổ.
Cô thừa dịp này cúi thấp người rón rén đi ra khỏi phòng.
Khóa cửa thư phòng của Nguyễn Chi Vũ rất đặc biệt, nếu như không có chìa khóa thì bị khóa trái ở bên trong cũng không ra được...
Trần Tử Huyên trở lại phòng ngủ thì thở phào nhẹ nhõm, chỉ là có chút đáng tiếc, những tư liệu kia cô còn chưa kịp đọc kỹ.
Còn có một điều cô rất lo lắng.
"Không biết trong thư phòng có camera hay không?" Bình thường anh hẳn sẽ không kiểm tra camera, nhưng lỡ như anh biết được mình lục soát thư phòng của anh...
Trần Tử Huyên giống như bị chột dạ, căng thẳng hơn nửa ngày.
Khoảng 7 giờ.
Nguyễn Chi Vũ trở về ăn cơm tối, cô ngồi ở vị trí bên cạnh anh vẫn luôn cúi đầu, ngay cả nhìn anh một cái cũng không dám.
Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ lãnh đạm như thường, ưu nhã dùng cơm, chỉ là khi khóe mắt liếc nhìn về phía cô lúc thì có vài suy nghĩ sâu xa.
"Sáng hôm nay lúc 10:30, cô chủ và Triệu Dịch Kiệt gặp nhau ở quán cà phê lộ thiên trong phố buôn bán, tiếp xúc cụ thể và nội dung trò chuyện tạm thời không biết..."
"Hơn nữa người chúng ta phái đi theo dõi đã bị cô chủ phát hiện, bây giờ đang bị Triệu Dịch Kiệt bắt..."
Sau buổi cơm tối, Nguyễn Chi Vũ trở lại thư phòng làm việc, vệ sĩ đứng trước mặt cung kính báo lại từng tiếng với anh.
Anh vẫn luôn trầm mặc không lên tiếng nhưng bầu không khí trong thư phòng lại nặng nề đè nén.
"Cậu Nguyễn, người của chúng ta bị bắt, có cần đi..." Vệ sĩ hơi cúi đầu cẩn thận mở miệng hỏi.
"... Tùy cô ấy."
Anh trầm giọng nói ba chữ.
Vẻ mặt vệ sĩ sợ run hơi sửng sốt, ý an là người của bọn họ bị nhốt cũng giả bộ không biết.
Không hiểu cậu chủ của bọn họ tại sao lại phân phó như vậy, nhưng anh ta cũng không có can đảm hỏi nhiều, hơi gập lưng rồi xoay người đi ra ngoài.
"Trần Tử Huyên ngươi rốt cuộc muốn biết cái gì?" Nguyễn Chi Vũ thấp giọng lầm bầm.
Tiệc rượu kỷ niệm năm mươi năm thành lập tập đoàn IP&G tuần tới sẽ cử hành, Nguyễn Chi Vũ đương nhiên có rất nhiều công việc phải xử lý, mỗi ngày đều bề bộn rất nhiều việc, tuy nhiên gần đây anh có thói quen khi rảnh rỗi sẽ muốn nghe về hành tung của cô một chút.
Bận bịu đến 2 giờ sáng, lúc Nguyễn Chi Vũ đi vào phòng ngủ thì phụ nữ đã nằm ở trên giường ngủ say rồi.
Anh ngồi ở mép giường, ánh mắt có suy nghĩ sâu xa nhìn nửa bên mặt của cô một lúc lâu, anh đang định giơ tay vén sợi tóc lộn xộn trên trán cô ra thì Trần Tử Huyên lại rất nhạy cảm, tay của anh mới vừa đưa tới thì cô đã lập tức xoay người, giống như là không muốn để cho anh đụng vào.
Bàn tay Nguyễn Chi Vũ cứng lại giữa không trung, vẻ mặt có chút tức giận.
Mà lúc này điện thoại di động trên tủ đầu giường lại rung lên mấy cái...
Nguyễn Chi Vũ cầm điện thoại di động lên, đôi mắt híp lại nhìn dãy số hiện lên.
Sắc mặt anh u ám nhấn kết nối, chỉ chốc lát sau, đầu bên kia điện thoại di động đã vang lên một giọng nam.
"Tử Huyên, tôi là Triệu Dịch Kiệt..."
"Tôi tìm cô cũng không có chuyện gì, chỉ là đột nhiên nghĩ tới cô." Lời nói của anh ta có chút khẩn trương, giống như rất sợ đối phương sẽ cúp máy, lại chuyển đề tài: "Đúng rồi, hôm nay cô nói có chuyện quan trọng muốn nói với tôi, rốt cuộc là chuyện gì..."
"Cô ấy ngủ rồi!"
Nguyễn Chi Vũ dùng giọng lạnh lùng mở miệng, một giây tiếp theo, không đợi đối phương kịp phản ứng anh đã mặt đầy phiền não cúp điện thoại.
Triệu Dịch Kiệt...
Nguyễn Chi Vũ từ trên giường đứng lên, sải bước đi đến trước cửa sổ sát đất nhìn màn đêm tĩnh lặng, ánh mắt anh lộ ra sự thâm trầm.