Trần Tử Huyên bất ngờ đập bàn cơm, thách thức người lớn trong nhà.
Bác Phương rất lo lắng, đang đợi lệnh, nhưng Nguyễn Chi Vũ chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Tâm trạng cô ấy gần đây không tốt.”
Bác Phương ngạc nhiên, suýt chút nữa đã quên mất vì chuyện “que thử thai” lần trước mà cậu chủ Nguyễn Chi Vũ và Trần Tử Huyên đã âm ĩ một trận.
Bác Phương không nắm rõ tình huống. Bà ấy cảm thấy, nếu như tâm trạng Trần Tử Huyên không tốt thì nguyên nhân có thể là do có hiểu lầm với Nguyễn Chi Vũ. Bà ấy hy vọng nhà họ Nguyễn sẽ hòa thuận nên mới nói: “Cậu chủ Chi Vũ, ông cụ đã đối xử rất khoan dung với mợ chủ, nhưng mà… nhưng mà chuyện lần trước." So sánh bà Nguyễn - Giang Hoa Nhân với mợ Nguyễn - Trần Tử Huyên, cách đối xử hoàn toàn khác nhau, cho thấy ông cụ Nguyễn cũng có hơi ích kỷ.
Nguyễn Chi Vũ nhìn vẻ mặt khó xử của bà ấy, nói: “Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.”
“Là chuyện que thử thai lần trước.” Bác Phương khó xử hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định nói ra: “Nhà họ Nguyễn lớn như vậy mà lại neo người, cậu và mợ chủ còn trẻ, sinh thêm mấy đứa nữa thì trong nhà cũng náo nhiệt hơn nhiều…”
Lần trước Nguyễn Chi Vũ phát hiện trong phòng có một que thử thai dương tính nên đã nổi trận lôi đình kéo Trần Tử Huyên đi bệnh viện kiểm tra, ngay từ đầu bà ấy không hiểu, mợ chủ mang thai cũng là chuyện tốt mà, nhưng sau đó bác Phương có một suy đoán.
Cậu chủ bọn họ có thể đã tự đi thắt ống dẫn tinh, nên khi phát hiện que thử thai mới có thể nổi giận đến mức kéo Trần Tử Huyên đến bệnh viện để thử thai.
Nguyễn Chi Vũ nghe đến đó, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, giọng nói lạnh đi: “Đừng nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai.” Anh nhìn thẳng vào bác Phương, giọng điệu lạnh lùng, cảnh cáo rõ ràng.
Bác Phương cúi đầu, nhỏ giọng đề nghị: “Cậu chủ Chi Vũ, trong nhà bây giờ đã có một cặp song sinh, nhưng cậu và mợ chủ vẫn còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, sinh thêm nữa thì cũng là chuyện rất vui.”
“Đi ra ngoài.” Nguyễn Chi Vũ cũng xem như để lại chút thể diện cho bác Phương, không bàn luận thêm gì nữa, trực tiếp bảo bà ấy ra ngoài.
Thấy thái độ của anh, bác Phương bình tĩnh xoay người đi ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng làm việc lại.
Đối diện với cánh cửa, bà ấy thở dài: “Có lẽ nào Trần Tử Huyên không muốn sinh thêm đứa nữa… Cô ấy thế mà lại để cho một người đàn ông đi thắt ống dẫn tinh, chuyện này thật sự là…” Theo tư tưởng truyền thống, cho dù là không muốn sinh thêm con đi nữa, thì cũng phải là người phụ nữ đi đặt vòng. Còn thế này thì thật sự quá càn quấy.
Chuyện này mà để cho ông cụ Nguyễn biết được thì thật sự quá kinh khủng. Đối với chuyện con cháu máu mủ, ông cụ chắc chắn là muốn càng nhiều cháu thì càng nhiều phúc. Huống chi là gia nghiệp nhà họ Nguyễn rất lớn, cho dù là con ngoài giá thú với một người phụ nữ bên ngoài, chỉ cần là cốt nhục của nhà họ Nguyễn thì đều là bảo bối ngàn vàng.
Trần Tử Huyên ở trong phòng ngủ cũng không biết gì về cuộc đối thoại của họ, dì út của cô gọi đến, nhắc nhở cô phải về thành phố C một chuyến. Cha của cô là Trần Võ Quyền sẽ tổ chức sinh nhật của ông ấy vào ngày mốt.
“Muộn vậy rồi, dì định mai rồi mới gọi cho cháu, nhưng cứ lo cháu sẽ quên mất chuyện này.”
Cố Như Yên nhìn đồng hồ, đã 12h giờ đêm rồi, nhưng dù sao cũng là người nhà với nhau, cũng không cần quá cứng nhắc: “Cha và bà cháu ngày nào cũng trông ngóng cháu đem hai đứa nhỏ sinh đôi về, cháu nhất định đừng quên đấy nhé.” Sinh nhật của Trần Võ Quyền cũng không phải là một sự kiện lớn gì. Nhà họ Trần rất mong được gặp hai đứa cháu nɠɵạı sinh đôi, còn ông cụ Nguyễn thì lại giấu hai đứa nhỏ đi, muốn gặp cũng không dễ dàng gì.
“Gần đây cháu có liên lạc được với Đường Duật không? Nếu nó rảnh thì gọi nó về chung, cùng nhau ăn bữa cơm.” Cố Như Yên từ lâu đã coi Đường Duật như người một nhà.
Nói đến Đường Duật, Trần Tử Huyên buồn bực thở dài: “ŧıểυ Trụ Tử dạo này không tốt lắm.”
“Có chuyện gì vậy?” Cố Như Yên hơi ngạc nhiên nhưng cũng không lo lắng nhiều, Đường Duật tuy rằng mắc chứng tự kỷ, nhưng không bao giờ cần người khác lo lắng cho mình, anh ta luôn xử lý mọi việc rất gọn gàng.
“ŧıểυ Trụ Tử… Cậu ấy không được khỏe.” Trần Tử Huyên cũng không biết phải nói thế nào, cứ qua loa cho có lệ vậy.
Cố Như Yên nghe bảo chỉ là thấy không khỏe thì nói: “Người trẻ tuổi có khả năng miễn dịch tốt, thằng bé sẽ sớm khỏe lại thôi.”
“Hôm nay cháu đến nhà cậu ấy, ngồi với cậu ấy cả ngày mà cậu ấy cũng không thèm nói chuyện với cháu.” Trần Tử Huyên vừa nói vừa sầu não.
“Cháu cứ cho rằng Đường Duật là đứa thích lảm nhảm, nhưng thật ra bản thân nó không thích nói chuyện đâu.”
Trần Tử Huyên lại thở dài: “Không phải, cháu bắt chuyện với cậu ấy mà cậu ấy cũng không thèm trả lời lại.” Đường Duật từ nhỏ đã nghe lời cô, anh ta ngoan ngoãn như vậy mà bây giờ lại phớt lờ cô.
“Cháu cũng không thể lúc nào cũng cho rằng Đường Duật sẽ luôn hướng về cháu, thằng bé cũng có những chuyện riêng tư của nó mà.” Cố Như Yên nghiêm túc nói: “Cháu cũng đã kết hôn. Có một số điều nên kiêng kỵ.”
Trần Tử Huyên thẳng thắn: “Kiêng kỵ gì chứ, quan hệ giữa cháu với Đường Duật… Từ nhỏ cháu đã lo lắng cho cậu ấy, ngày nào cũng lo cậu ấy bị người ta bắt nạt. Vậy mà bây giờ cậu ấy lại làm lơ cháu, cháu và chú Mạc Cao bây giờ cũng không biết phải làm sao!” Cố Như Yên nghe giọng điệu hợp tình hợp lý này của cô, thật ra lại cảm thấy buồn cười.
“Đường Duật cần cháu lo cho nó lúc nào? Cháu không gây phiền phức cho nó là đã phước phần lắm rồi.”
“Dì út, d không biết đâu, Đường Duật có đôi khi rất ngốc, cậu ấy bị phỏng, chảy máu cũng không xử lý vết thương, bị người ta đánh cũng không biết chạy đi.” Trần Tử Huyên có đôi khi cảm thấy mình sầu não chết mất thôi.
Tuổi thơ của Trần Tử Huyên và Đường Duật, người khác rất khó có thể hiểu được.
Cố Như Yên nghe thấy cô nói như vậy, đổi chủ đề, nhấn mạnh một lần nữa: “Tử Huyên, cháu đã kết hôn. Cháu cũng phải nghĩ cho chồng cháu nữa, không thể quá thân mật với Đường Duật như trước đây.”
Trần Tử Huyên đã kết hôn được gần hai năm, con cũng sinh rồi, nhưng trông cô chẳng giống một người phụ nữ đã có gia đình chút nào, không biết nhà họ Nguyễn có ý kiến gì không, nhà họ Trần cũng rất sầu não.
“Cháu gả vào nhà họ Nguyễn, là do Chi Vũ không lập ra khuôn phép cho cháu, cháu mới có thể ung dung tự tại giống một người độc thân như thế.”
Trần Tử Huyên nghe thấy dì út lại thổi phồng Nguyễn Chi Vũ, cảm thấy rất khó chịu với người nhà họ Nguyễn.
“Lần trước Nguyễn Chi Vũ chỉ vì một cái que thử thai của ŧıểυ Duy mà vô cớ nổi điên với cháu. Với cái tính cách khó đoán của anh ta thì rất khó mà ở chung, cháu chả thể biết nổi rốt cuộc là anh ta đang nghĩ cái gì. Cứ cho rằng ở nhà họ Nguyễn là ngồi không hưởng lợi, chuột sa hũ gạo hay sao, cô ba cứ suốt ngày kiếm chuyện với cháu, tối nay cháu không nhịn nổi nữa, đập bàn, ngửa bài với bọn họ.” Trần Tử Huyên càng nói càng tức giận.
Cố Như Yên vỗ trán cảm thán, đứa cháu này của bà thật sự không hợp gả vào nhà hào môn.
“Mấy cái thị phi đúng sai của người nhà thì cứ bỏ qua một bên đã, dựa vào địa vị thân phận hiện tại của Nguyễn Chi Vũ, cậu ấy không mập mờ ái muội với người phụ nữ khác bên ngoài, đó là sự tôn trọng mà cậu ấy dành cho cháu, cháu cũng nên nhớ kỹ Chi Vũ là chồng cháu, có biết không?”
Sau khi dì út cúp máy, Trần Tử Huyên trầm mặc trong chốc lát. Ngẩng đầu liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã 0:45, hình như cô vừa nghe thấy giọng nói ở tầng dưới, nếu Nguyễn Chi Vũ đã về thì chắc bây giờ anh đang ở phòng làm việc.
Trên giường, Trần Tử Huyên cố tình dọn ra hai cái chăn nhung lớn, bởi vì Nguyễn Chi Vũ cứ muốn chiếm chăn của cô.
Vậy cứ lấy hẳn ra hai cái, mỗi người một cái.
Cô đứng dậy, nhìn hai cái chăn trên chiếc giường dài hai mét, thật có cảm giác giống như vợ chồng cùng giường nhưng lại đồng sàng dị mộng, Trần Tử Huyên nghĩ một chút rồi lại ôm một cái chăn nhét lại vào tủ.