Bầu không khí gần đây của nhà họ Nguyễn có chút căng thẳng, mặt mày Trần Tử Huyên cứ đăm đăm suy nghĩ như xem ai còn thiếu nợ cô vậy.
Sau khi Trần Tử Huyên từ bên ngoài trở về, trông cô vẫn luôn lo lắng bất an, lúc ăn cơm chiều tại nhà chính cũng bồn chồn không yên lòng.
Giờ về đến nhà họ Nguyễn rồi, oán khí ấy như vẫn còn quanh quẩn, trong lòng Trần Tử Huyên dường như lại lo lắng đến chuyện khác nữa.
Bàn ăn của nhà họ Nguyễn rất yên lặng, tối nay Nguyễn Chi Vũ cũng vội trở về cùng dùng bữa. Anh đột nhiên nói: “Cặp sinh đôi sẽ được đưa về Đông Uyển…” Ông cụ Nguyễn đang ngồi giữa cau mày, không hài lòng mà nhìn về phía anh.
Những người khác trên bàn cũng đồng loạt nhìn Nguyễn Chi Vũ, nghe xem anh định nói gì tiếp.
Nhưng Nguyễn Chi Vũ còn chưa nói xong, Trần Tử Huyên đã vội vàng đứng lên: “Mọi người cứ ăn đi, con về phòng ngủ trước.” Trần Tử Huyên nói xong, không quan tâm lễ nghi ăn uống gì nữa, nhanh chóng rời khỏi bàn ăn. Dường như cô không nghe lời của Nguyễn Chi Vũ vào tai, vẻ mặt rất gấp gáp.
Giang Hoa Nhân tỏ vẻ không hài lòng nhìn cô rời đi.
Là phu nhân của nhà họ Nguyễn, bà ta hiểu được phép tắc xã giao hơn ai hết, nên bà ta đành không mắng mỏ gì cả. Sống trong một gia đình giàu có đồng nghĩa với việc lúc nào cũng có thể bị người khác giám sát từng hành động của mình. Một số việc kể cả không nói ra, tự khắc vẫn sẽ có người biết được. Quả nhiên, ông cụ Nguyễn nhìn Trần Tử Huyên vội vàng rời khỏi bàn ăn như vậy, sắc mặt không được tốt cho lắm.
Nguyễn Chi Vũ thấy vậy cũng không tiếp tục nói thêm gì nữa.
Bầu không khí của bàn ăn bỗng nhiên trở nên khá căng thẳng. Quản gia đứng ở bên cạnh nhìn Trần Tử Huyên không để ý đến mặt mũi của Nguyễn Chi Vũ mà tỏ ra thất vọng, Trần Tử Huyên đúng là không hợp với nhà họ Nguyễn giàu có này. Trần Tử Huyên không quan tâm đến quy củ này nọ của bọn họ, giờ đây trong lòng cô chỉ nghĩ đến một chuyện, văn kiện chuyển nhượng bằng tiếng Pháp mà Đường Duật đưa cho cô.
Sau khi Trần Tử Huyên từ bên ngoài trở về, trông cô vẫn luôn lo lắng bất an, lúc ăn cơm chiều tại nhà chính cũng bồn chồn không yên lòng.
Giờ về đến nhà họ Nguyễn rồi, oán khí ấy như vẫn còn quanh quẩn, trong lòng Trần Tử Huyên dường như lại lo lắng đến chuyện khác nữa.
Bầu không khí của bàn ăn bỗng nhiên trở nên khá căng thẳng. Quản gia đứng ở bên cạnh nhìn Trần Tử Huyên không để ý đến mặt mũi của Nguyễn Chi Vũ mà tỏ ra thất vọng, Trần Tử Huyên đúng là không hợp với nhà họ Nguyễn giàu có này. Trần Tử Huyên không quan tâm đến quy củ này nọ của bọn họ, giờ đây trong lòng cô chỉ nghĩ đến một chuyện, văn kiện chuyển nhượng bằng tiếng Pháp mà Đường Duật đưa cho cô.
Tiếng Anh của cô thì không tệ lắm, nhưng tiếng Pháp thì cô không biết một tí nào cả.
“ŧıểυ Trụ Tử đâu rồi?” Trần Tử Huyên cầm túi văn kiện, vừa vội chạy về Đông Uyển, vừa gọi điện thoại.
Người nghe điện thoại là Mạc Cao: “Nó đang ngủ. Cô tìm nó có chuyện gì không?”
“Lần trước ở bệnh viện cậu ta bảo tôi đưa văn kiện cho công ty. Hôm nay tôi đưa cho Lê Kỳ Phong, nhưng Lê Kỳ Phong lại nói là không phải là văn kiện của công ty. Có phải ŧıểυ Trụ Tử lấy nhầm văn kiện rồi không?” Trần Tử Huyên nói, giọng cô trở nên căng thẳng trong vô thức.
“Nếu không phải văn kiện của công ty thì chắc nó là của cô.” Giọng Mạc Cao hơi lạnh lùng.
Mặc dù ông ta không biết là văn kiện gì nhưng ít nhất thì Đường Duật không thể lấy nhầm được, chắc chắn là cố ý rồi.
“Chú gọi Đường Duật dậy nghe máy đi, để tôi hỏi cậu ta một chút. Không biết cậu ta đưa cho tôi cái gì nữa, biết tôi ghét nhất tiếng Pháp lại còn đưa mấy cái hợp đồng lớn toàn tiếng Pháp cho tôi.” Trần Tử Huyên càng nghĩ càng thấy không đúng lắm.
“Hôm nay Đường Duật không khỏe lắm, để nó ngủ một giấc đã, nó còn dặn tôi đêm nay đừng vào làm phiền. Có chuyện gì thì sáng mai hẵng hỏi lại.”
Nghe Mạc Cao nói vậy, sức khỏe Đường Duật gần đây không tốt, nếu đã ngủ thì không nên làm phiền anh ta. Trần Tử Huyên đè lại sự sốt ruột: “Tôi biết rồi. Vậy sáng ngày mai tôi gọi lại.”
Cô phải hiểu được nội dung của mấy bản hợp đồng tiếng Pháp này ngay. Cô vội vàng quay về phòng ngủ, mở máy tính lên tìm một người phiên dịch, nhưng tiếng Pháp rất khó tìm, những văn kiện này cũng là riêng tư, để người ngoài đọc được cũng không hay, mà dò từng từ một trên máy tính cũng chỉ dịch được ý gần đúng mà thôi.
“Hay nhờ Nguyễn Chi Vũ giúp?” Một ý nghĩ bỗng hiện lên trong đầu của Trần Tử Huyên.
Tiếng Pháp của Nguyễn Chi Vũ rất tốt, hơn nữa là nếu muốn tìm hiểu về căn bệnh của Đường Duật, muốn tìm bác sĩ thì quan hệ của Nguyễn Chi Vũ chắc chắn có thể giúp được.
Nhưng ngày hôm đó ở bệnh viện, Đường Duật đã ngắt lời cô, anh ta không muốn Nguyễn Chi Vũ nhúng tay vào.
Tính tình của Đường Duật từ nhỏ đã rất bướng bỉnh.
Nghĩ đến điều này, Trần Tử Huyên quyết định không nói với Nguyễn Chi Vũ nữa, dù sao đây cũng là quyết định của Đường Duật. Cô nhìn chồng văn kiện lớn trên tay, nhìn chằm chằm vào thứ tiếng Pháp mà mình ghét nhất, tập trung dịch cả đêm.
Mà ở bên kia, Nguyễn Chi Vũ trở lại phòng làm việc luôn, anh cũng dành cả đêm trong phòng làm việc.
Thật ra trong bữa tối, anh muốn nói rằng về sau cặp sinh đôi sẽ đưa Trần Tử Huyên chăm sóc, để cô không phải ra ngoài làm việc nữa, giảm bớt mâu thuẫn với nhà họ Nguyễn đi.
“Đường Duật.” Nguyễn Chi Vũ ngồi dựa vào ghế, tay phải cầm bút phê duyệt văn kiện, trong mắt ẩn chứa bao cảm xúc phức tạp.
Trong lòng anh có một thứ gọi là áy náy với Đường Duật, anh không thể nói ra mà cũng không thể nói với ai được.
Năm đó anh và Đường Duật cũng là bạn tốt của nhau, nhiều người ra sức lấy lòng anh như vậy nhưng anh lại chủ động đi kết bạn với tên tài giỏi tự kỉ này của nhà họ Đường.
Đường Duật thực sự rất thông minh, không chỉ có vẻ ngoài tuyệt vời và nổi bật, tư duy của anh ta thường khiến cho Nguyễn Chi Vũ phải ngạc nhiên.
Vì sự giáo dục đây nghiêm khắc của nhà họ Nguyễn cùng với những ký ức về việc mẹ mình – Giang Hoa Nhân phản bội cha của mình, từ nhỏ anh đã có ác cảm từ tận sâu trong đáy lòng với phụ nữ.
Dù năm ấy anh cũng đã hai mươi hai tuổi, đã là tuổi trưởng thành rồi nhưng đối với mấy thứ tình cảm nam nữ thì chưa có tí kinh nghiệm nào cả.
Trong tiềm thức của anh, hôn nhân vì lợi ích là cách tốt nhất để chọn bạn đời cho mình.
Kết hôn với anh, không cần bất cứ nền tảng tình cảm nào cả, chỉ cần người phụ nữ kia an phận rồi sinh ra một người thừa kế, sau đó có không hợp nữa thì chỉ cần ly hôn là xong.
Nhưng ngày hôm đó, khi anh từ nước ngoài trở về đã nghe nói Đường Duật đang ở gần một trường đại học ở thành phố C, vốn là muốn đi gặp Đường Duật, nhưng thế nào lại gặp được Trần Tử Huyên.
Năm đó Trần Tử Huyên mới mười bảy tuổi, cô đột nhiên nhảy từ trên một cây đại thụ xuống, không kịp tránh mà lao vào người anh.
Vào lúc mà anh chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô cứ vậy mà xuất hiện trong cuộc đời anh.
Vào lúc đó, Nguyễn Chi Vũ thừa nhận rằng mình đã bị dọa sợ.
Điều buồn cười nhất là lúc ấy Trần Tử Huyên thậm chí còn chưa xin lỗi anh đã vội vàng đứng dậy mà cậy mạnh mắng mỏ anh trước.
Nhưng dù sao đó cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ánh mắt giận dữ của cô, giọng nói của cô cùng sự mềm mại khi nhào vào lòng anh kia mới khiến anh không thể nào quên được.
Anh xin vào làm trợ giảng trong trường đại học của cô, anh còn bí mật cho người đến xem quán trà sữa mà cô làm việc. Toàn những việc mà khiến anh nghĩ lại thấy vô cùng ngớ ngẩn trong suốt quãng đời còn lại. Vậy mà Trần Tử Huyên vẫn không biết anh là ai. Cuối cùng thì anh cũng hiểu, hóa ra lý do ngày hôm đó Đường Duật đột nhiên đến thành phố C là vì Trần Tử Huyên, bọn họ quen nhau từ khi còn nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Cuộc đời Trần Tử Huyên sớm đã có một người đàn ông tốt như vậy bên cạnh, cho nên anh đã bị bỏ qua.
“Đây có tính là cướp người phụ nữ của anh em tốt không nhỉ?” Nguyễn Chi Vũ ném bút xuống bàn, vẻ mặt lạnh lùng. Đó là lý do tại sao mỗi khi đối mặt với Đường Duật, anh lại không kiềm chế được mà có chút bối rối vì áy náy.
Nếu anh không chen chân vào, Đường Duật với Trần Tử Huyên có lẽ… Vì nhiều người nói họ rất thân thiết mà.
”Giờ cô ấy là của tôi.” Nguyễn Chi Vũ thì thầm một mình.
Như lúc trước vì lòng tự tôn của mình mà tức giận khi bị cô bỏ sang một bên, anh đã từng nghĩ đến việc từ bỏ cô. Không biết vì sao, vì sao anh lại cố chấp đến như vậy. Nhưng anh cũng chỉ quan tâm đến kết quả mà thôi. Màn hình máy tính chợt lóe sáng, anh vừa nhận được một email mới.
Nguyễn Chi Vũ liếc mắt nhìn màn hình một cái, anh đánh dấu lại những tin tức quan trọng bằng các dấu sao rồi mới ngồi thẳng người, cầm chuột nhấp để mở hộp thư.
Anh đã cho người đi điều tra về đồng xu cũ mà Trần Tử Huyên đã từng nói.
Lúc đầu anh cũng không quan tâm lắm nên chỉ chụp ảnh và yêu cầu kiểm tra hoa văn của đồng xu cũ để xem nó đến từ đâu, nhưng không ai biết cả.
Vì có nguồn gốc không rõ nên Nguyễn Chi Vũ mới dần dần bắt đầu chú ý đến nó.
“Huy hiệu của gia tộc Strozzi.” Anh cau mày nhìn phần giải thích trong email, anh phải mất rất nhiều thời gian mới có thể tìm ra nguồn gốc thực sự của đồng xu cũ này.
Gia tộc Strozzi đã có tuổi đời lên đến hàng nghìn năm, hiện vẫn chưa có thông tin về thời gian xuất hiện cụ thể nhưng các giao dịch chính của gia tộc Strozzi đều tập trung ở Ý.
Hiện tại không có bất cứ thông tin nào về các thành viên trong gia tộc Strozzi. Họ rất ít khi công khai với bên ngoài, các giao dịch chủ yếu là do các nhân viên ở công ty tại Ý phụ trách một cách gián tiếp.
Vẻ mặt của Nguyễn Chi Vũ nghiêm lại, ít thông tin vậy khiến anh không hài lòng cho lắm.
Anh cầm điện thoại gọi thẳng cho người đã điều tra: “Các anh điều tra lâu như vậy cũng chỉ tìm được như này sao.”
“Cậu Chi Vũ, thực sự chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi, ngay cả những thương nhân người Ý cũng không biết nhiều về gia tộc Strozzi.”
“Nhưng có một tin tức về người đứng đầu của gia tộc Strozzi. Chúng tôi không chắc tin này có đúng sự thật hay không, vì vậy chúng tôi không dám viết nó vào trong email.”
Nguyễn Chi Vũ không lên tiếng, đầu bên kia biết tính cách của anh nên tự giác nghiêm túc báo cáo từng chút một.
“Nghe nói gia tộc Strozzi có một phong tục. Họ sẽ bầu ra một người đứng đầu. Người đứng đầu của gia tộc có quyền quyết định tuyệt đối, có nhiều vợ và đông con. Vì vậy nên mâu thuẫn trong gia tộc trở nên rất nghiêm trọng.” Dừng lại một chút, anh ta lại nói thêm: “Chúng tôi cho rằng những đồng xu cũ mà cô chủ đã lấy được chính là do những người từng làm việc trên đảo trộm được.”
Nguyễn Chi Vũ hỏi: “Đảo nào?”
Người bên kia ngập ngừng một chút: “Cậu Chi Vũ, cái này thì… Trước mắt thì chúng tôi cũng chưa rõ lắm. Thông tin mà chúng tôi tìm được vô cùng hạn chế. Những thông tin này đều lấy từ lời kể của một người đánh cá ở đó, không biết có đúng hay là không.”
“Hình như người đứng đầu của gia tộc Strozzi sống trên một hòn đảo ở Đại Tây Dương.Truyền thống của gia tộc họ là người đứng đầu cùng vợ con của ông ta sẽ không được rời khỏi đảo trong suốt quãng đời còn lại. Vào ngày mười lăm sẽ có tiếng hét thảm thiết trên đảo, ngay cả mặt trăng cũng màu đỏ như máu. Hầu hết người đứng đầu của bọn họ sẽ có khiếm khuyết về cơ thể hoặc có tuổi thọ rất ngắn.” Có một truyền thuyết rất lâu trước kia kể lại rằng người đứng đầu của gia tộc Strozzi có năng lực biết trước tương lai, có thần giao cách cảm để giao tiếp với nhau, năng lực làm của cải được mở rộng nhanh chóng, thành ra họ trở nên tham lam, kiêu ngạo, vì những ham muốn ích kỷ của mình mà giết người vô số kể. Cuối cùng bọn họ bị nguyền rủa, thế hệ sau vẫn có những năng lực đó nhưng cơ thể lại chịu sự tra tấn hay không được chết tử tế. Đó đều là những điều được “nghe nói” thôi, bởi vì không có ghi chép rõ ràng nào trong sách cả. Còn có những người khi được hỏi về gia tộc Strozzi thì đều tỏ ra sợ hãi, không dám nói nhiều, hoặc cũng có thể do gia tộc này đã tồn tại mấy trăm năm một cách bí ẩn cứ như được phong thần rồi vậy. Dù thế nào thì để điều tra rõ ràng thì vẫn không hề dễ dàng chút nào.
“Cậu Chi Vũ, mong cậu có thể bảo người mang đồng xu cũ kia của cô chủ cho chúng tôi để chúng tôi có thể tiếp tục điều tra thêm, chắc sẽ giúp được nhiều hơn nữa.” Đã nhiều năm như vậy qua đi, gia tộc Strozzi lại bí ẩn như vậy, thế mà có thể để lại huy hiệu đại diện của người đứng đầu gia tộc. Khi điều tra, nhiều nhà sưu tầm nổi tiếng đã bảo đó chỉ là đồ giả, nhưng qua nhiều lần xác định thì đồng xu cũ đó chính là thật.
Nguyễn Chi Vũ nghe xong vẫn im lặng không nói gì. Anh không có hứng thú với những tin đồn về gia tộc Strozzi, nhưng giờ ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu anh là tại sao Trần Tử Huyên lại có thể có được một đồng xu cổ hiếm có như vậy.
“Về vấn đề này, để điều tra rõ hơn nên tôi đã bảo người đưa đồng xu cũ đến Ý.” Nguyễn Chi Vũ vừa nói vừa đi về phía bên phải của giá sách trong phòng làm việc.
Anh lấy ra một chiếc hộp da màu nâu sẫm ở trên giá sách thứ năm, mở ra xem, anh bỗng hốt hoảng, hộp trống không. Đồng xu cũ đặt trong này đã biến mất.
Nguyễn Chi Vũ tỏ vẻ nghi ngờ, lúc đó anh đã bỏ đồng xu cũ vào trong chiếc hộp da này, nhưng vì ban đầu anh không coi trọng đồng xu cũ cho lắm nên đã không cài mật khẩu. Hơn nữa, người bình thường không được vào trong phòng làm việc của nhà họ Nguyễn.
“Trần Tử Huyên lấy nó đi rồi ư?”…
“Gọi cô chủ đến phòng làm việc đi.” Nguyễn Chi Vũ nghiêm mặt bấm vào bộ đàm đặt trên mặt bàn.