Sau khi tỉnh rượu, cảm giác đầu tiên của Trần Tử Huyên là đau đầu, đầu cô đau đến sắp nứt ra luôn rồi.
Cô nằm trên một chiếc giường mềm mại, đạp đạp mấy lần mới mơ mơ màng màng mở mắt ra. Bác Phương gõ cửa rồi bước vào, nhìn về phía giường lớn. Thấy cô đã tỉnh, bác Phương lập tức đi tới: “Mợ chủ! Mợ muốn uống chút nước không?”
Thật ra bác Phương cũng không có quá nhiều kinh nghiệm phục vụ người say rượu hoặc mới tỉnh rượu. Từ trước đến nay, người nhà họ Nguyễn đều không thích uống rượu bia, hạn chế sử dụng những thứ có thể gây nghiện như bia, rượu.
Vì vậy tối qua, Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Nghiên uống quá nhiều, say không còn biết gì nữa, bị người khác ôm về, làm tất cả mọi người trong nhà đều rất giật mình.
Phụ nữ trong gia đình lại ra ngoài uống rượu bia, còn say như chết. Thật là không có phép tắt gì cả.
“Tối qua, ông cụ rất tức giận.” Bác Phương thở dài.
Đầu óc Trần Tử Huyên vẫn chưa phản ứng kịp, cô vội vàng ngồi dậy: “Tôi… Tối qua tôi uống say, tôi có ồn ào âm ĩ gì không?”
Bác Phương nhìn dáng vẻ vừa mới tỉnh ngủ của cô, cô vẫn còn mơ mơ màng màng, thân phận hai người khác nhau nên bà ta cũng không thể trực tiếp dạy dỗ, nhưng bà ta vẫn phải nói rõ chuyện này, hy vọng sau này Trần Tử Huyên không phạm sai lầm nữa.
“Mợ vẫn luôn nằm ngủ, nhưng cô Chi Nghiên…” Bác Phương kể lại một cách tỉ mỉ, nhớ tới cảnh tượng tối hôm qua, khi ông cụ Nguyễn nhìn thấy dáng vẻ say khướt của hai người, ông ta lập tức nổi giận đùng đùng, nhất là cô Chi Nghiên nhà họ… Sau khi say rượu, cô Chi Nghiên liên tục ầm ĩ, vừa khóc lóc vừa ồn ào, sắc mặt tái nhợt yếu ớt, có vẻ rất khó chịu.
Mặc dù họ đã gọi bác sĩ đến và cho cô ta uống thuốc giải rượu, nhưng cô ta vẫn liên tục nôn mửa, làm ầm ĩ, dù dỗ kiểu nào cũng không có tác dụng. Lần này, toàn bộ người giúp việc trong nhà họ Nguyễn đều luống cuống. Từ trước đến giờ, cô chủ Chi Nghiên của họ là một người rất ngoan ngoãn và luôn tuân thủ phép tắt. Ai biết khi uống say, cô ta giống như biến thành một người khác vậy, hơn nữa cô ta còn rất dễ cáu, lôi cổ áo một người đàn ông rồi cho anh ta một nắm đấm.
Tối hôm qua họ bị dằn vặt giày vò như một trò đùa. Sau khi kết thúc mọi việc, bà chủ của họ mắng ầm lên, tức giận vì Trần Tử Huyên đã dạy hư Nguyễn Chi Nghiên, nếu không Nguyễn Chi Nghiên không thể uống rượu như vậy.
Mặc dù ông chủ không nói gì, nhưng nghe thấy mấy lời của bà chủ, sắc mặt ông ấy cũng rất khó coi.
Bác Phương nhìn Trần Tử Huyên, sau đó lại thở dài một hơi: “Sau này, khi ở bên ngoài mợ đừng uống quá nhiều, cũng đừng dẫn cô Chi Nghiên theo.” Đây là một lời khuyên.
Trần Tử Huyên uống say thì không sao cả, chủ yếu là Nguyễn Chi Nghiên… Nếu cô ta xảy ra chuyện gì, chắc chắn Trần Tử Huyên sẽ bị mắng, còn làm hại cả cậu Chi Vũ của họ.
Nhà ai cũng hy vọng con cháu trong nhà sẽ kết hôn với một người vợ hiền lành, đảm đang. Khi chồng đi xã giao, say rượu về, vợ có thể ở bên cạnh chăm sóc. Nhưng nhà họ Nguyễn của bọn họ thì ngược lại.
“Nguyễn Chi Vũ đâu rồi?” Trần Tử Huyên chưa bao giờ suy nghĩ sâu xa như vậy. Cô cũng không hề biết là tối qua mình và Nguyễn Chi Nghiên đã uống quá nhiều, sau đó hai người họ còn ầm ĩ náo loạn gì đó. Cô nhìn xung quanh một vòng, cô đột nhiên muốn tìm Nguyễn Chi Vũ, cô có một chuyện muốn nói với anh
“Anh ấy đến công ty rồi à?” Hình như Trần Tử Huyên có vẻ sốt ruột, lập tức đưa tay lấy điện thoại di động ở đầu giường, muốn gọi điện thoại cho anh ngay.
Thấy dáng vẻ vội vàng của cô, bác Phương lấy điện thoại di động giúp cô, sau đó vội vàng nói: “Sáng nay, cậu Chi Vũ vẫn chưa đến công ty. Bây giờ cậu chủ đang ở trong phòng làm việc. Mợ đừng sốt ruột, để tôi đi gọi cậu chủ…” Trong lòng bác Phương lại xúc động một trận nữa, mợ chủ Trần Tử Huyên còn giày vò người khác còn hơn toàn bộ mấy vị chủ nhà nhà họ Nguyễn cộng lại với nhau. Họ chỉ có thể nói là ánh mắt của cậu Chi Vũ quá đặc biệt.
Nguyễn Chi Vũ từ phòng làm việc đi tới phòng ngủ, câu thứ nhất mà Trần Tử Huyên nói là: “Em không muốn nghỉ việc.”
Nguyễn Chi Vũ đứng bên mép giường, nhìn mái tóc bù xù rối tung của cô. Tối qua cô say rượu, sau khi tỉnh lại cô vẫn chưa kịp sửa sang lại, cô đang ôm chăn tựa vào đầu giường, ngẩng đầu nói chuyện này với anh, anh nhíu mày.
“Dù sao em sẽ không nghỉ việc. Cứ như vậy đi.” Trần Tử Huyên lại nhấn mạnh một lần nữa, kiên trì như cây ngay không sợ chết đứng.
Tối qua cô uống quá nhiều, bây giờ tỉnh rượu lại cảm thấy cổ họng rất khô, giọng nói hơi khàn khàn. Cô xoay người, lại nằm lên giường và đắp chăn ngủ tiếp.
Bác Phương đứng ngoài phòng nhìn thấy cảnh này, bà ta cũng vội thay cô. Đây là…
Mợ chủ gọi cậu Chi Vũ của họ tới, sau đó thông báo với anh, nếu mấy năm trước, bọn họ sẽ không dám tin là có người phụ nữ nào dám nói chuyện với cậu Chi Vũ của họ như vậy, mà anh cũng không thay đổi sắc mặt hay đóng sầm cửa lại.
Bây giờ, Nguyễn Chi Vũ không những không đập cửa ra ngoài, mà còn đi về phía bàn tròn, rót nửa ly nước ấm rồi đi đến mép giường: “Đừng ngủ quá nhiều!”
“Em buồn ngủ!”
“Dậy ăn chút gì rồi ngủ tiếp!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều
3. Đau Đến Mấy Vẫn Yêu
4. Mùa Hè Mang Tên Em
=====================================
Trần Tử Huyên nhắm mắt uống hai ngụm nước ấm, sau đó đẩy anh ra: “Em không muốn!”
Nguyễn Chi Vũ cũng không tức giận, tự ý đứng thẳng người, bảo bác Phương để vài nữ giúp việc đến trông nom cô, để cô ngủ thêm một tiếng nữa, đến thời gian thì gọi cô dậy ăn cơm. Anh nói xong, lại bình tĩnh tự nhiên quay về phòng làm việc và giải quyết công việc của mình.
“Vâng!” Bác Phương gật đầu.
Kết hôn có thể làm người ta thay đổi rất nhiều, cứ nhìn cậu chủ Chi Vũ của bọn họ cũng đủ biết rồi, tính tình càng kiên nhẫn, cũng tốt hơn nhiều. Nhưng so sánh với cậu chủ thì Trần Tử Huyên lại càng không hiểu chuyện... Nhưng cẩn thận nghĩ lại... Thay vì nói Trần Tử Huyên ngày càng ẩu tả, nói chính xác hơn là cậu Chi Vũ của họ cố tình để cô có thể sống vô tư, thoải mái, không gò bó, không trói buộc như vậy. Nhưng nếu như có chuyện gì thoát khỏi tầm kiểm soát của Nguyễn Chi Vũ, chắc chắn người ngoài sẽ chỉ trò, nói xấu sau lưng Trần Tử Huyên.
“Cậu Chi Vũ cũng chưa chín chắn khi xử lý quan hệ hôn nhân.” Bác Phương để nữ giúp việc ŧıểυ Thanh vào trông nom Trần Tử Huyên. Bà ta ra khỏi phòng ngủ và nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Nữ giúp việc trong Biệt thự Đông Uyển thường nói chuyện linh tinh về chuyện riêng của Trần Tử Huyên, tất cả họ đều đồng ý rằng có lẽ đời trước Trần Tử Huyên đã cứu vớt cả hệ ngân hà, nên đời này mới gả cho cậu chủ Chi Vũ của họ. Thật sự quá hâm mộ.
Trần Tử Huyên ngủ đủ rồi tự nhiên tỉnh lại, nữ giúp việc ŧıểυ Thanh lập tức đi tới mép giường, hỏi cô cần gì.
Có thể nói ŧıểυ Thanh là nữ giúp việc thân thiết nhất bên cạnh Trần Tử Huyên. Cô ta khác với bác Phương, cô ta còn nhỏ, vẫn chưa thành niên, suy nghĩ vẫn chưa chín chắn lắm. Trần Tử Huyên tùy tiện hỏi thăm xem tối qua sau khi cô về nhà có chuyện gì xảy ra. Hôm qua cô uống quá nhiều, cũng không biết rõ những chuyện sau đó. ŧıểυ Thanh kể đúng sự thật cho cô, không giấu bất cứ một chi tiết nào.
“Sau khi uống say, Chi Nghiên ra tay đánh người ư?” Trần Tử Huyên nghe ŧıểυ Thanh nói, sau khi say, Nguyễn Chi Nghiên trở nên vô cùng ầm ĩ, hơn nữa đột nhiên rất cáu gắt, tấn công một nam giúp việc, cho anh ta một nắm đấm vào sống mũi, làm anh ta chảy cả máu mũi. Đúng là giật mình!
“Mợ chủ! Tôi muốn nói một điều. Tối qua, ông cụ và bà chủ trách cô vì đã dẫn cô Chi Nghiên ra ngoài uống rượu…” ŧıểυ Thanh không biết làm sao. Tại sao mợ chủ của họ không quan tâm hơn về vấn đề này chứ?
Trần Tử Huyên tiếp tục hỏi một chuỗi vấn đề: “Tối qua, khi Chi Nghiên đánh người, camera có quay lại không? Lúc ấy, có phải cô ta rất mạnh không? Tại sao tự dưng cô ta lại tấn công một nam giúp việc?”
ŧıểυ Thanh than thở, nhưng vẫn kể đúng sự thật cho cô: “Đêm qua tôi không có mặt ở hiện trường, nhưng tôi nghe mấy người khác nói… sau khi say, cô Chi Nghiên đánh nam giúp việc kia, mọi người cũng không dám nói quá rõ ràng, còn có người nhìn thấy mũi anh ta chảy máu.
Chuyện này xảy ra trong phòng khách lớn ở nhà chính, bên đó có camera, nhưng phải tìm lão quản gia mới có thể kiểm tra camera và biết được cả quá trình.” Cô chủ say rượu đánh người, những người giúp việc như họ cũng không dám để lộ ra. Dù camera thật sự ghi lại một vài cảnh tượng, chắc chắn chúng cũng sẽ bị thủ tiêu.
Tất nhiên, Trần Tử Huyên cũng hiểu những đa͙σ lý này.
Cô nhìn nữ giúp việc trẻ tuổi, tràn trề thanh xuân bên cạnh mình, đột nhiên hỏi một câu: “ŧıểυ Thanh! Cô và nữ giúp việc bên chỗ Chi Nghiên có thân thiết không?” ŧıểυ Thanh ngạc nhiên, không hiểu tại sao cô lại hỏi như vậy.
“Mợ chủ, chúng tôi phụ trách hai khu vực khác nhau, nên tôi cũng không quen nữ giúp việc bên kia.”
“Vậy cô lập tức xin chuyển qua đó đi.” Trần Tử Huyên dứt khoát mở miệng: “Qua đó rồi dò hỏi những người xung quanh, thăm dò xem bình thường Nguyễn Chi Nghiên là người như thế nào? Trước đây có chuyện gì kỳ lạ đã xảy ra không?”
“Đi tìm hiểu kỹ một chút, sau đó tôi sẽ tăng lương cho cô.”
“Mợ chủ! Vấn đề không phải là tiền bạc!” ŧıểυ Thanh cảm thấy rất khó xử, cô ta cảm thấy mình làm vậy giống như đi làm gián điệp, làm chuyện xấu, trong lòng rất băn khoăn.
“ŧıểυ Thanh! Vậy cô muốn cái gì?” Trần Tử Huyên tươi cười rực rỡ, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Trước kia, cô vẫn thường nói là hai người chúng ta, tuy hai mạng sống nhưng luôn đồng lòng mà. Đúng không?” Trần Tử Huyên vừa uy hiếp vừa dụ dỗ: “Được rồi. Bây giờ chính là lúc tôi cần cô giúp đỡ, nhớ phải cố gắng hết sức, không vào hang cọp thì làm sao có thể bắt được cọp con?” Cô nói xong lại mỉm cười, vỗ vỗ đầu cô ta.
ŧıểυ Thanh vô cùng căng thẳng, nhưng khi cô ta nhìn nụ cười vừa thân thiết vừa vô lương tâm của Trần Tử Huyên, cô ta không biết phải từ chối như thế nào.
Càng ngày mợ chủ của họ càng không thèm nói lý lẽ.
“Được rồi!” ŧıểυ Thanh mang trách nhiệm nặng nề lên thân mình, nhắm mắt đồng ý với cô: “Nếu tôi hỏi thăm được chuyện gì kỳ quái, tôi sẽ lập tức quay lại…”