Lê Hướng Bắc nhướng lông mày: “Chẳng lẽ không đúng sao, Đường Duật gọi cô là “Bảo Bảo”, ngay cả Chi Vũ cũng không gọi cô như thế… Cô còn gọi cậu ta là ŧıểυ Trụ Tử. Nó có ý gì, không phải là cậu em bên dưới của cậu ta cứng rắn như ŧıểυ Trụ Tử chứ?”
“Lê Hướng Bắc, nếu anh dám nói thêm một chữ nữa thì tôi sẽ ném anh ở giữa đường cao tốc đấy!” Trần Tử Huyên tức giận hét lên.
Cuối cùng Lê Hướng Bắc cũng yên tĩnh một chút, anh ta tin tưởng Trần Tử Huyên thật sự sẽ ném mình ra giữa đường cao tốc. Vả lại nếu người phụ nữ này tức giận lên, ngay cả điện thoại di động của anh ta cũng sẽ cướp đi.
“Tôi biết rồi, lời tôi vừa nói quá khó nghe, tôi chỉ đùa với cô thôi.” Lê Hướng Bắc nhìn khuôn mặt tức giận của cô bên cạnh, anh ta cảm thấy phải nhường nhịn: “Khoảng thời gian này không đến tìm cô, vì thế bây giờ tôi chỉ đùa với cô chút thôi.”
“Mỗi lần nhắc đến Đường Duật là anh sẽ đều không đứng đắn như thế…”
Lê Hướng Bắc thật sự có chút không phục, anh ta nghe cô nói xong còn ngồi châm chọc mình: “Tôi nghe nói cô cảm thấy khi cậu ta còn bé rất ngu ngốc, bị người lớn đánh vẫn đứng đấy chịu đánh rất giống một ŧıểυ Trụ Tử. Hai người là bạn từ bé tình cảm thâm sâu, tôi là người qua đường đứng ở một bên nên nói chuyện còn phải đắn đo suy nghĩ đấy.” Lê Hướng Bắc có chút chua xót, nhà họ Lê của anh ta chỉ có bốn đứa con trai, không biết tại sao anh ta lại thích cãi vã với Trần Tử Huyên. Tốt xấu gì bọn họ cũng coi là cùng nhau trải qua không ít trắc trở, hiện giờ nhảy ra một Đường Duật làm lời nói của anh ta không còn trọng lượng rồi. Anh ta đã cảm thấy chua xót như thế, có thể tưởng tượng Nguyễn Chi Vũ chắc đã kìm nén đến mức tổn thương bên trong rồi.
Trần Tử Huyên trực tiếp lái xe đến chỗ nhà trọ của Đường Duật.
Lê Hướng Bắc đi theo xuống xe, anh ta lại hơi chần chờ không biết có nên đi vào hay không: “Tại sao Đường Duật cứ suốt ngày đều ở lì trong nhà thế? Làm một người đàn ông mà cả ngày ở lì trong nhà không phải quá vô dụng à?”
Trần Tử Huyên lấy mấy túi vật dụng sinh hoạt hàng ngày từ trong cốp xe sau ra, không thèm để ý đến anh ta, cô chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Cậu ấy bị bệnh.”
“Đường Duật bị bệnh gì? Vết thương lần trước của cậu ta còn chưa tốt lên sao?” Lê Hướng Bắc chỉ thuận miệng hỏi, nhưng nét mặt của Trần Tử Huyên trở nên nghiêm nghị, cô giận tái mặt: “Cậu ấy nhất định sẽ tốt lên.”
Lê Hướng Bắc nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong chớp mắt này anh ta cảm giác được hình như Đường Duật bị bệnh rất nặng.
Trần Tử Huyên có chìa khoá nhà trọ của Đường Duật, Lê Hướng Bắc đứng một bên yên lặng nhìn cô mở cửa thành thạo như chủ căn nhà, sau đó dọn vật dụng hàng ngày mua được vào trong tủ.
“Trần Tử Huyên, Chi Vũ không ngại sao?” Anh ta thật sự nhịn không được mà hỏi.
Trần Tử Huyên tiếp tục nhón chân lên dọn dẹp đồ hộp và mì ăn liền trong ngăn tủ, đồ ăn quá thời hạn thì bị ném đi, cô cũng không quay đầu lại mà nói: “Lê Hướng Bắc, anh nói chuyện nhỏ giọng một chút, bây giờ Đường Duật còn đang ngủ…”
Lê Hướng Bắc tức giận: “Trần Tử Huyên, cô thật sự không nên chạy tới chỗ của Đường Duật cả ngày như thế, không thích hợp đâu…”
“Tuần trước tôi mới tới, có khi mười ngày cũng không đến, bây giờ lại nói tôi tới nhà cậu ấy suốt ngày. Mấy tin đồn nhảm nhí này mấy người muốn đồn thế nào là đồn à?” Trần Tử Huyên nhìn còn chẳng muốn nhìn anh ta.
||||| Truyện đề cử: Mộng Ảnh Tình |||||
“Trần Tử Huyên, tôi nói với cô mấy lời này đều vì tốt cho cô thôi. Chi Vũ rất thương cô, sao cậu ấy có thể bỏ mặc để cô chịu khổ chứ. Đàn ông để ý những chuyện bên ngoài hơn là phụ nữ, bây giờ cô và Đường Duật là trong sạch, nhưng gặp mặt nhiều, lỡ như…”
Trần Tử Huyên nổi giận ném đồ vào trong tủ.
“Lỡ như cái gì chứ? Nguyễn Chi Vũ và cô thư ký Hà Vân Lệ ở bên cạnh nhau tôi cũng đâu nói gì, đàn ông các anh cảm thấy phụ nữ là thứ phụ thuộc đúng không? Tôi gả vào nhà họ Nguyễn, suốt ngày ngóng trông từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời lặn, mong chờ anh ấy rảnh sẽ đến cưng chiều tôi. Tôi ở nhà họ Nguyễn không hề vui vẻ, cả ngày đều cần chú ý lễ nghi, hiện tại tôi ra ngoài gặp một người bạn cũng nghi ngờ này nghi ngờ nọ, các người có nghĩ tới cảm nhận của tôi hay không?”
Lê Hướng Bắc ngạc nhiên, anh ta không nghĩ tới cô sẽ kích động như vậy.
Cô nói cô ở nhà họ Nguyễn không hề vui vẻ.
Từ phòng khách của căn nhà trọ có một bóng dáng gầy gò chậm rãi đi tới, Đường Duật bị tiếng cãi nhau của bọn họ đánh thức. Trên người anh ta còn mặc áo ngủ màu lam nhạt, khuôn mặt đẹp trai trắng nõn, cặp mắt sáng rực nhìn Trần Tử Huyên.
"Bảo Bảo…” Giọng nói khàn khàn mơ hồ của anh ta đang gọi cô. Trần Tử Huyên nhìn anh ta, cô lập tức đi tới rồi đổi giọng điệu: "Không phải tôi đã nói cậu đừng mặc áo ngủ buộc dây này nữa à, để bị cảm sẽ sốt lên đấy, cậu phải mặc cái loại cao kín cổ kìa.”
Áo ngủ trên người Đường Duật hơi lỏng lẽo, lộ ra nửa ngực trên. Trần Tử Huyên rất tự nhiên đưa tay kéo lại giúp anh ta, còn Đường Duật đứng thẳng tùy ý để cô làm gì thì làm.
Đường Duật rất thẳng thắn: “Tôi chưa có đo.”
Trần Tử Huyên có chút tức giận: “Đi lấy nhiệt kế mau, tôi để ở đầu giường của cậu đó. Hôm qua trước khi đi tôi có đo cho cậu một lần là 38 độ.”
“Được.” Đường Duật quay người đi tìm nhiệt kế trong phòng ngủ của mình.
Lê Hướng Bắc nhìn thấy cảnh tượng này, cảm thấy hết sức ngạc nhiên, Đường Duật này cứ như một cậu bé ngoan.
Khuôn mặt Đường Duật vốn rất đẹp, đẹp đến nỗi nhìn không ra là con trai, làn da trắng nõn, mắt xanh thâm thúy, thân thể cao ráo gầy gò, ngay cả mẹ của anh ta gặp cũng than thở nhiều lần rằng khuôn mặt Đường Duật thật tuấn tú và tinh tế.
Hiện tại ngay cả giọng nói của Đường Duật cũng rất dịu dàng, đây quả thực… Lê Hướng Bắc nhìn thấy Trần Tử Huyên tìm kiếm hòm thuốc dưới bàn trà, bạn thuở nhỏ trông như thế này, đoán chừng đời này Trần Tử Huyên khó có thể vừa gặp đã yêu với bất kỳ người đàn ông nào. Đột nhiên Lê Hướng Bắc hiểu ra, tại sao Trần Tử Huyên lại vô cảm với đàn ông rồi.
Từ nhỏ cô đã đối mặt với một anh chàng đẹp trai cực phẩm thế này, với lại Đường Duật còn nghe lời cô tuyệt đối. Đâu còn người đàn ông khác có thể bước vào trái tim của cô được.
Lê Hướng Bắc ngộ ra một số đa͙σ lý: “Không trách được ngay cả Nguyễn Chi Vũ cũng không có tự tin.” Nhìn thấy Trần Tử Huyên và Đường Duật không có bất kỳ động tác mập mờ nào khác, nhưng như có một bức tường vô hình ở giữa ngăn cách bên ngoài. Hai người bọn họ rất ăn ý, tình cảm sâu đậm không ai có thể chen chân vào.
“Đường Duật chỉ sốt nhẹ 38 độ mà thôi, cô thật sự không cần mỗi ngày sang đây thăm cậu ta đâu…” Trên đường quay trở về, Lê Hướng Bắc vẫn nói tiếp mấy lời như vậy.
“Cậu ấy không chỉ có sốt nhẹ.” Trần Tử Huyên lái xe, cô không muốn nhiều lời với anh ta.