Lucy kìm nén bực bội đợi đến sáu giờ chiều, cuối cùng cũng tới giờ tan làm, lao ra khỏi đại sảnh của công ty như một mũi tên, hét to: “Mẹ nó… ”, cô ta chửi bậy bằng nhiều từ vô cùng khác biệt.
Từ nhỏ, Lucy đã là một cô nhi, tự sinh tự diệt suốt hai mươi mấy năm, không có gì phải bận tâm lo lắng, cô ta vốn luôn tự do tự tại, nhưng lại thiếu Nguyễn Chi Vũ một món nợ ân tình, cách thức trả nợ này thực sự muốn lấy luôn cái mạng già của cô ta mà. Cô ta đi thẳng đến quầy rượu của quán bar: “Lão Quỷ, mang rượu lên, phải ly lớn!” Cô ta quát một tiếng với bartender, gần đây cô ta thực sự khó chịu muốn hỏng luôn rồi.
“Ông chủ cho cô đi làm việc kiếm tiền, không cần nỗ lực bán mạng ở bên ngoài mà cô còn không muốn.” Bartender của quán bar nhìn cô.
“Để anh mỗi ngày đi đối diện với một đám bà tám, anh chấp nhận không hả!” Lucy hung hăng trừng anh ta.
Lão Quỷ cố tình trưng ra vẻ mặt bỉ ổi nói: “Ôi, người ở tầng cao nhất của IP&G đều là cực phẩm đó, toàn là người đẹp vây xung quanh, chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.”
Lucy khinh bỉ anh ta: “Có ông chủ nào dáng vẻ thô kệch như anh, anh cùng lắm chỉ có thể làm bãi phân dưới hoa mẫu đơn thôi.” Mấy người ngồi cạnh đều là người quen của quán bar, nghe thấy Lucy mắng Lão Quỷ tới nghẹn họng thì không ngần ngại cười sằng sặc.
“Hay là nói với cậu chủ Nguyễn, điều chuyển Lucy sang chỗ này của chúng ta.” Đột nhiên gương mặt Lucy trở nên dữ tợn, lầm bầm chửi bới: “Tâm can bảo bối của ông chủ không ở đây, tôi tới đây làm cái rắm gì?” Lucy bắt đầu ghi hận Nguyễn Chi Vũ ở trong lòng, đặc biệt là cái cô Trần Tử Huyên kia, đều do cô hại cả.
Lão Quỷ lắc đầu, biểu thị đồng tình với cô ta.
“Không ngờ cô cũng có ngày trở thành vệ sĩ, sâu bám đuôi.” Mấy người còn lại cùng nhau thở dài: “Haiz, thật đáng thương.”
Cô ta thê thảm đủ lắm rồi, đám người kia còn ở đó trêu chọc cô ta, cô ta đập bàn một cái thật mạnh, đôi mắt âm độc liếc qua liếc lại: “Tất cả im hết cho tôi!”
Tuy ông chủ Nguyễn đẹp trai anh dũng, nhưng bọn họ biết rõ Lucy này mới là nhân vật hung ác, đừng chọc vào người phụ nữ này là tốt nhất. Đúng lúc đó, có một em trai nhỏ mệnh không tốt chạy vào, vội vàng hô to: “Chị Lucy, cậu chủ Nguyễn bảo bây giờ chị tới nhà họ Lê một chuyến…” Ánh mắt Lucy hung dữ, đột nhiên đứng dậy, túm lấy cổ áo của anh ta, đấm mạnh một cái trước.
Quả đấm này thực sự rất đau, anh trai nhỏ rất vô tội, khóe miệng trào máu nhưng vẫn làm tròn bổn phận: “Cậu chủ Nguyễn, cậu chủ Nguyễn bảo chị tới nhà họ Lê theo dõi cô Tử Huyên ngay bây giờ.”
“Tôi đi cái đầu anh!” Trận nổi giận của Lucy dọa em giai chuyển lời kia sợ rồi.
Mọi người trong quán bar kinh ngạc cùng nhau thốt lên: “Oh, poor Jack.”
Tâm trạng Lucy vô cùng khó chịu, cảm thấy mình cứ như con cún nhỏ bị người ta đẩy tới đẩy lui, uống hai cốc bia lạnh liên tiếp mới hơi tỉnh táo lại, dù cô ta không tình nguyện thế nào đi chăng nữa, cuối cùng dưới ánh mắt đám người Lão Quỷ, cô ta cũng sầm mặt rời khỏi chỗ ngồi.
“Trần Tử Huyên lại bắt nạt cô gái được chiều chuộng rồi.” Lucy bám theo, chuyến này coi như không uổng công, cô ta trốn sau dãy cây đại thụ xanh mướt, tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy Trần Tử Huyên với vẻ mặt tức giận đang lớn tiếng trách mắng Nguyễn Chi Nghiên ngồi xổm trên thảm cỏ…
“Nguyễn Chi Nghiên, cô đừng giả bộ nữa, tôi không tin lần nào cũng trùng hợp như vậy, rốt cuộc tại sao cô lại ở đây, và tại sao lại ngồi đây khóc!”
“Có phải cô trói anh Kỳ Phong lại không?”
“Nói cho tôi biết Đường Duật đang ở đâu đi?”
“Nguyễn Chi Nghiên, tôi thực sự không biết cô ngốc thật hay giả ngốc nữa… Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám gây tổn thương đến người thân bên cạnh tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu!” Từ lời Trần Tử Huyên nói có thể biết được rất nhiều thông tin, mà cô gái luôn được chiều chuộng Nguyễn Chi Nghiên kia dường như bị cái gì đó dọa, cứ khóc mãi.
Hiện trường hơi âm ỹ, người nhà họ Lê đều chạy tới, Lê Kỳ Phong ngất bên kia đường được khiêng lên xe cấp cứu.
Tài xế nhà họ Nguyễn mở xe Bugatti ra, cuối cùng cũng tìm thấy Nguyễn Chi Nghiên, cô ba nhà họ Nguyễn cho rằng Trần Tử Huyên làm Nguyễn Chi Nghiên khóc, mắng cô một trận, Trần Tử Huyên chẳng thèm đặt cô ba kia vào trong mắt, trái lại luôn đề phòng nhìn chằm chằm Nguyễn Chi Nghiên.
Giao thông bên này thông thuận rất nhanh, người nhà họ Lê đều đã đi tới bệnh viện, Trần Tử Huyên chỉ có thể ngồi cùng một chiếc xe với Nguyễn Chi Nghiên về nhà họ Nguyễn!
Lucy lạnh lùng quan sát tất cả sự việc xây ra.
“Tìm thấy Lê Kỳ Phong rồi.” Sự yên tĩnh của ban đêm được khôi phục, Lucy vô cùng có trách nhiệm gọi điện thoại cho Nguyễn Chi Vũ: “Tôi vẫn luôn theo dõi, vẻ mặt của Lê Kỳ Phong có gì đó không đúng, vô cùng hoảng hốt, dường như không ngần ngại chạy thẳng ra ngoài đường, cảm giác giống như bị nhốt lại một thời gian rồi, lúc anh ta chạy ra đường lớn, đúng lúc đụng phải Lê Hướng Bắc lái xe đi qua.”
Nguyễn Chi Vũ ở đầu dây điện thoại bên kia im lặng lắng nghe, không nói gì cả.
Lucy biết anh luôn nghiêm túc, lạnh lùng với cấp dưới như thế, tiếp tục nói: “Bây giờ, Lê Kỳ Phong đã được đưa tới bệnh viện, chắc không có gì nguy hiểm đến tính mạng, nhà họ Lê cử người trông coi nghiêm ngặt, chờ anh ta tỉnh lại có thể biết chuyện gì xảy ra.” Nói xong, cô ta bổ sung một câu: “Trần Tử Huyên hôm nay có chút kỳ quái.”
“Sao lại kỳ quái?” Đầu dây bên kia hỏi lại một câu.
Mắt Lucy lóe lên vẻ gian xảo, giọng điệu vẫn bình tĩnh báo cáo tiếp: “Cô ta và phụ nữ nhà họ Nguyễn… ở chung không tốt lắm.” Đây là sự thật. Trần Tử Huyên và cô ba nhà họ Nguyễn, Giang Hoa Nhân, ngay cả với Nguyễn Chi Nghiên cũng không ổn lắm.
Lucy trước giờ luôn báo cáo đúng sự thật, làm việc gọn gàng nhanh chóng, khiến người ta vô cùng yên tâm, nhưng cô ta có tâm tư riêng, cố ý bỏ qua một số cho tiết nhỏ.
Lucy vẫn không thích làm vệ sĩ cho người khác, công việc cứ như đi chơi này chính là một nỗi sỉ nhục của cô ta, nhưng đêm nay lại khác, đêm nay cô ta rất muốn đi theo dõi Trần Tử Huyên.
Dựa theo trực giác của cô ta thì Trần Tử Huyên nhất định có chuyện gì đó không nói ra.
Lucy lẻn vào nhà họ Nguyễn một cách thuận lợi, trong bóng tối, cô ta thấy đèn điện sáng rực khắp khu chính nhà họ Nguyễn, trong căn phòng to lớn tráng lệ, mấy người phụ nữ đang đứng đối diện cãi nhau.
“Chi Nghiên rõ ràng phải ở trên xe mấy cô, tại sao tự nhiên cô ta lại xuất hiện trên thảm cỏ?” Trần Tử Huyên lạnh lùng nói.
“Bây giờ chúng tôi mới là người phải hỏi cô, tại sao cô lại làm Chi Nghiên khóc?”
“Chuyện đó không liên quan tới tôi.”
“Lúc chúng tôi xuống xe đã nhìn thấy con bé đang ngồi khóc, chỉ có một mình cô đang ở cạnh con bé, cô còn muốn chối cãi sao!”
Cuối cùng ông cụ Nguyễn tức giận tới tái mặt, khiến cho tất cả đều im miệng lại, mọi chuyện coi như đã kết thúc. Kiểu tranh cãi của một gia đình không hòa thuận thế này chỉ là việc cỏn con, Lucy chẳng quan tâm, cô ta tiếp tục đi theo Trần Tử Huyên tới phòng ngủ ở biệt thự.
Lucy phát hiện, Trần Tử Huyên hình như đặc biệt quan tâm tới việc anh trai của Lê Hướng Bắc có tỉnh lại hay không, Sau khi cô trở lại phòng ngủ, gọi điện thoại cho Lê Hướng Bắc hai lần liền: “Anh trai anh tỉnh lại chưa?”
“Mọi người đang ở bệnh viện nào, phòng số bao nhiêu...” Cô hình như muốn tự mình qua đó xem một chút, Lucy nằm nhoài ra bên ngoài ban công, có thể nghe thấy rất rõ ràng những gì Trần Tử Huyên nói chuyện, và cả gương mặt lo lắng dưới ánh đèn phòng ngủ sáng như ban ngày.
“Đèn phòng này cực kỳ chói mắt. Lucy lại chú ý tới chuyện vặt vãnh này.
Cô ta nhíu mày nhìn căn phòng rộng rãi, Trần Tử Huyên hình như cố ý sai người tăng cường độ ánh sáng của tất cả đèn bên trong.
Sau đó, Lucy nhìn thấy một chuyện khiến cô ta không thể tưởng tượng nổi.
“Lúc trước mày nói, mày biết chuyện giữa Đường Duật và Lê Kỳ Phong, tối hôm qua Lê Kỳ Phong tự nhiên lao ra giữa đường.”
“Mày chắc chắn đang gạt tao, mày vốn dĩ không biết tin tức của bọn họ, mày chỉ muốn lừa tao đi tới Italy.” Vẻ mặt Trần Tử Huyên vô cùng giận dữ, nhưng mà lại đang nổi nóng với một đồng tiền xu cổ.
“Bây giờ đã tìm thấy Lê Kỳ Phong rồi, còn Đường Duật, Đường Duật đang ở đâu, mày biết chuyện gì thì phải lập tức nói ra, nếu không tao sẽ vứt mày vào lò lửa cho nung chảy!”
[Cô đúng là giận quá mất khôn!] Một giọng nam mơ hồ nhẹ nhàng vang lên trong phòng.
[Nếu cô muốn biết thì tôi nói cho cô biết, Đường Duật chết rồi...]
“Mày nói láo!” Khi Trần Tử Huyên nghe thấy chữ “chết” thì cứng đờ, nóng giận đến đỏ mắt, mạnh mẽ ném đồng tiền cổ ra phía ngoài cửa sổ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày chỉ toàn nói hươu nói vượn!”
[Ngày mai là trăng tròn…] giọng nói mơ hồ dần biến mất, đồng tiền cổ bị vứt vào trong đêm tối.
Lucy chưa từng kinh ngạc đến vậy, thần kinh Trần Tử Huyên thực sự có vấn đề y như lời đồn thổi bên ngoài, bên trong căn phòng sáng như ban ngày, Trần Tử Huyên ngồi trên giường không nói năng gì nữa. Lucy nhíu mày, bất giác ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, ánh trăng sáng dần dần lộ ra sau đám mây đen…