Nguyễn Chi Vũ vẫn đang công tác ở nước ngoài, ông nội Nguyễn sau khi thấy bọn họ về thì kiên quyết giữ Lê Hướng Bắc tối nay ở lại ăn cơm, Lê Hướng Bắc không dám từ chối.
Trần Tử Huyên cảm thấy ánh mắt ông lão nhìn Lê Hướng Bắc hôm nay có hơi kỳ quái: “Ông nội, có phải ông có suy nghĩ gì đó với Lê Hướng Bắc không?” Trần Tử Huyên quá quen với ông nội Nguyễn rồi, cô tiến lại gần hỏi nhỏ.
Ông lão dường như bị nhìn thấu tâm tư nên thẹn quá hóa giận: “Nghĩ gì vậy hả?”
Trần Tử Huyên nhìn thấy đây rõ ràng là chột dạ, cô thấp giọng hỏi: “Ánh mắt ông nhìn Lê Hướng Bắc giống như muốn xé bỏ hết quần áo của anh ấy vậy.”
“Láo xược, cháu nói gì đấy!” Ông nội Nguyễn quát cô một tiếng, mặc dù là mắng nhưng cũng chẳng thấy ông tức giận gì, khuôn mặt ông hơi suy tư, ông nói thẳng với cô: “Cháu cảm thấy Lê Hướng Bắc và Chi Nghiên thế nào?”
Trần Tử Huyên vừa nghe vậy thì mở to mắt, cứng ngắc quay đầu nhìn Lê Hướng Bắc, rồi lại nhìn Nguyễn Chi Nghiên.
Cô nhất thời cạn lời.
Ông cụ này suy nghĩ linh tinh gì vậy?
“Ông nội, Lê Hướng Bắc đào hoa thế, chẳng biết anh ấy đã có bao nhiêu bạn gái rồi nữa, Chi Nghiên xứng với anh ấy ở chỗ nào chứ, chắc chắn cô ấy sẽ bị ức hiếp.” Trần Tử Huyên kích động bày tỏ cách nghĩ của mình.
“Hướng Bắc cũng đâu có tệ đến vậy.”
“Thế nhưng Chi Nghiên không biết gì hết.”
“Người chị dâu như cháu phải dạy cô ấy nhiều hơn.”
Trần Tử Huyên đứng gần ông cụ, giống y như cảnh hai ông cháu đang thì thầm nói chuyện. Quản gia đứng bên cạnh pha trà thấy vậy thì nở nụ cười, vợ cậu chủ của bọn họ và ông chủ thật sự rất gần gũi với nhau.
Cho dù là cô cháu gái Chi Nghiên cũng không thân thiết với ông cụ như vậy.
“Ông nội, hai người đang nói gì vậy?” Lê Hướng Bắc tìm cơ hội chen chân vào, khuôn mặt anh tuấn cười rộ lên.
“Tử Huyên làm việc ở bên ngoài, nghe nói chuyến công tác của nó cũng không tệ, ông tán thưởng nó mấy câu, để sau này con bé biểu hiện tốt hơn.” Ông nội Nguyễn nói dối không chớp mắt.
Ông cụ chột dạ ho một tiếng, tức đến trừng mắt cảnh cáo với cháu dâu một cái, sau đó quay đầu nói với quản gia: “Mang thức ăn lên đi.”
Sau khi ăn cơm tối xong, Nguyễn Chi Nghiên vẫn im lặng cung kính gật đầu với bọn họ như cũ, cô ấy rất quy củ quay về phòng ngủ của mình.
Ông nội Nguyễn đi tới phòng sơ sinh, xem cặp song sinh bảo bối của mình.
Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc đi tới ao sen trong vườn hoa nhà họ Nguyễn giết thời gian, thuận tiện tiêu cơm luôn một thể.
“Trần Tử Huyên, người làm mẹ như cô đúng là sung sướиɠ ghê, người khác mới làm mẹ thì cả ngày bận tối mặt chăm sóc con cái, cặp song sinh của cô sắp một tuổi mà cô cũng chưa bế chúng nó được mấy lần.”
“Ông nội và Nguyễn Chi Vũ không đồng ý thì tôi cũng hết cách thôi, ông nội chăm sóc trẻ còn chuyên nghiệp hơn cả tôi.” Cô muốn đi xem con mình cũng chẳng dễ dàng gì.
“Nếu anh thích trẻ con như vậy thì tự mình đi tìm một cô gái sinh cho, cảm đau với đủ loại sữa bột, phân rồi nước ŧıểυ, muốn cái nào có cái đó.”
“Thôi đừng nói nữa.” Lê Hướng Bắc nghĩ tới những tháng ngày đi xem mắt đau khổ của mình.
Trần Tử Huyên dựa vào hành lang ở bên cạnh. Nước trong hồ chảy chầm chậm, một cơn gió khẽ lướt qua khiến người ta có chút lạnh lẽo, cô véo mình một cái, muốn bản thân mình tỉnh táo hơn chút.
“Trần Tử Huyên, trước đó không phải cô mệt lắm sao? Cô nên về phòng nghỉ ngơi rồi đấy, không cần đi theo tôi đâu, nhà họ Nguyễn thì tôi còn lạ gì nữa.”
Lê Hướng Bắc thấy cô cứ mãi đen mặt suy tư, anh ta cũng không biết cô đang nghĩ gì, nên quan tâm nói một câu.
“Anh cảm thấy Chi Nghiên thế nào?” Cô đột nhiên hỏi anh ta.
Lê Hướng Bắc căn bản không nghĩ tới điều gì khác, anh ta trả lời rất bình thường: “Chi Nghiên tới công ty cô làm việc cũng tốt lắm, cô ấy nên va chạm nhiều hơn…” Có đôi khi cậu chủ Lê cũng rất đơn thuần.
Trần Tử Huyên bị gió đêm thổi cho lạnh hết cả mặt, cô ngước mắt nhìn anh ta: “Vừa nãy ông nội có nói với tôi, ông ấy tận mắt nhìn anh trưởng thành, tính tình cũng tốt, đáng để cho người khác gửi gắm.”
“Hả?” Lê Hướng Bắc đang phân tâm nhìn cá bơi trong ao, nghe lời cô nói, trong lòng tự dưng hơi lo lắng: “Ông nội muốn vậy làm gì, chắc không phải muốn tìm vợ cho tôi đâu nhỉ… Trong nhà tôi có một bà thái hậu kia là đủ lắm rồi, đừng ai đi giày vò tôi nữa.”
Trần Tử Huyên thấy dáng vẻ đáng thương này của anh ta, cô bật cười sảng khoái.
Lê Hướng Bắc bị cười nhạo, anh ta không cam tâm, quyết định phải báo thù.
Anh ta chỉ vào phía sau cô, giật mình hét lên: “A, Trần Tử Huyên, cô mau nhìn kìa, sau lưng cô có một người phụ nữ mặc váy trắng, tóc đen đang nhìn cô chăm chăm kìa!”
“Cái gì cơ?” Trần Tử Huyên bị dọa tới mức mặt mày tím tái, cô hoảng hốt quay người sang phải muốn chạy trốn, đỉnh đầu đột nhiên đập vào cột của chòi nghỉ mát.
Lê Hướng Bắc không ngờ cô lại bị dọa tới mức này, anh ta vội vàng kéo cô: “Tôi lừa cô đấy, không cần chạy đâu.”
Trần Tử Huyên hoảng hốt, có chút hoài nghỉ nhìn anh ta, sau đó cô đẩy Lê Hướng Bắc ra chắn trước mặt mình, lúc này cô mới âm thầm nhìn về phía sau lưng, cô thở dài nhẹ nhõm, không có ai mà cũng chẳng có quỷ.
“Trần Tử Huyên, thì ra cô sợ quỷ.” Lê Hướng Bắc giống như phát hiện ra châu lục mới, anh ta vô cùng phấn khởi, lập tức liếʍ môi: “Có phải bình thường cô làm chuyện chột dạ nhiều quá không?”
Trần Tử Huyên biết anh ta cố ý dọa mình, cô tức đến nỗi giơ tay lên đánh vào đầu anh ta: “Anh dám hù tôi!”
“Lúc nhỏ khi đi ngủ, nửa đêm tôi luôn cảm thấy có người đang nói bên tai tôi, tôi sẽ gặp ác mộng. Tôi sợ ma quỷ thì làm sao, lần sau anh còn dám hù tôi thì tôi sẽ ném anh xuống hồ đấy!”
Lê Hướng Bắc bị gõ đầu thì tức giận nói: “Ai biết bình thường cô hung dữ thế mà lại thích suy nghĩ linh tinh đâu.”
“Tôi không suy nghĩ linh tinh!” Trần Tử Huyên nghĩ lại chuyện cũ: “Khi tôi vừa gả vào nhà họ Nguyễn, có một lần tôi đứng bên ao cá cho cá ăn thì đột nhiên có hòn đá ném vào tôi, lúc đó tôi đứng không vững nên bị ngã vào ao cá, cả người ướt sũng. Khi đó tôi còn mang thai, Nguyễn Chi Vũ và ông cụ cảm thấy tôi ham chơi nên mắng tôi một trận, thế nhưng…”
“Tôi bảo rồi, không phải tự tôi ngã xuống ao cá mà bọn họ không tin. Quản gia có tìm xung quanh ao cá nhưng không thấy viên đá nào cả, ông ấy nói tôi nghĩ nhiều rồi, thế nhưng rõ ràng có thứ gì đó ném vào chân tôi mà.” Trần Tử Huyên nói một cách căm phẫn, vẻ mặt rất kích động.
Lê Hướng Bắc nhìn dáng vẻ này của cô, không giống như đang nói dối chút nào, hơn nữa Trần Tử Huyên cũng không thích nói dối.
“Lúc đó cô không để Chi Vũ đi điều tra kỹ lại sao?”
Vẻ mặt Trần Tử Huyên kỳ quái: “Khi đó tôi cũng chẳng thân với anh ấy.”
Lê Hướng Bắc bật cười, khi đó hai người bọn họ ngay cả ngủ cũng ngủ với nhau rồi, giấy đăng ký kết hôn cũng làm rồi, con cũng có rồi, vậy mà còn nói không thân, cặp vợ chồng này đúng là kỳ quái.
“Cô đừng nghĩ linh tinh nữa, ở bên ngoài có thể sẽ gặp chuyện nguy hiểm, nhưng ở nhà họ Nguyễn thì tuyệt đối an toàn.” Lê Hướng Bắc an ủi cô một chút, thế nhưng anh ta cũng nghĩ kỹ lại.
“Nghe nói người mang thai dễ thiếu canxi, vậy nên có thể cô thật sự choáng váng thôi.”
“Thế nhưng tôi nhớ lúc đó có thứ đập tới mà.” Giọng điệu Trần Tử Huyên bắt đầu hơi do dự, dù sao cũng một năm trôi qua rồi, nếu như thiếu canxi gì đó thì cô không còn chắc chắn như trước nữa.
Lê Hướng Bắc suy đoán một cách khá khoa học: “Còn có một khả năng nữa, nếu như có người lấy đá viên ném vào cô từ phía sau thì cô đã bị ném trúng rồi, sau đó đá viên sẽ rơi xuống ao cá, đá tiếp xúc với nước, đương nhiên không tìm thấy cái gì được.” Trần Tử Huyên ngây người lại, đá viên? Trước đây cô cũng chưa từng suy xét tới tình huống này.
Có người cầm đá viên, cố ý ném vào cô?
“Tôi cảm thấy khi đó cô thiếu canxi hơi nhiều đấy.” Lê Hướng Bắc nghiêm túc: “Trần Tử Huyên, cô ở nhà họ Nguyễn không thể có người cố ý hại cô được, hơn nữa khi đó cô cũng mới gả vào đây, chắc chưa đắc tội với ai đâu.”
“Kết luận chính là, cô nghĩ nhiều quá thôi.”
Trần Tử Huyên trầm mặc nghĩ một hồi, cô lấy một đồng tiền cổ màu đen từ trong túi áo ra, vẻ mặt nghiêm túc hỏi anh ta: “Đồng tiền cổ này, hình như nó luôn ở cạnh tôi…”
Lê Hướng Bắc cười ha ha: “Nếu như không phải tiền cổ gì thì chẳng có giá trị nào hết, đúng là người theo chủ nghĩa duy tâm, cô cứ mãi nghĩ theo cách này làm gì…” Lê Hướng Bắc cầm lấy đồng tiền cổ, anh ta nhìn kỹ hoa văn của nó, đánh cược với Trần Tử Huyên: “Bây giờ tôi ném nó vào trong ao sen, xem nó có quay trở lại không…” Nói xong, Lê Hướng Bắc dứt khoát vung tay một cái.
Đồng tiền bay vào không trung, ban đêm yên tĩnh, họ nghe thấy bộp một tiếng, đồng tiền đã rơi vào trong nước.
Trần Tử Huyên ngây người nhìn đồng tiền cứu mạng cô bị ném đi, mấy giây sau cô mới nói: “Anh vứt đồ của tôi làm gì!” Cô tức giận trừng mắt với anh ta.
“Mất rồi thì tôi đền cô đồng tiền cổ chính thống được chưa?” Lê Hướng Bắc chẳng có hứng thú gì với mấy thứ này: “Vứt cũng vứt rồi, đỡ khiến cô suy nghĩ linh tinh.”
Vứt cũng vứt luôn rồi, thật ra Trần Tử Huyên không tức giận đến vậy, hai ngày nay cô bị làm phiền rất nhiều nên vẫn luôn nghi ngờ lung tung.
“Có thể tôi thật sự hiểu lầm Chi Nghiên rồi.” Cô lẩm bẩm.
“Cô lại nói gì đấy?” Lê Hướng Bắc không nghe rõ lời cô nói, thấy sắc mặt mệt mỏi của cô, anh ta khuyên một câu: “Cô quay về phòng nghỉ ngơi đi, nếu không thì Chi Vũ lại đau lòng đấy.”
“Chúng tôi là vợ chồng già rồi, đừng nói mấy lời nổi da gà đấy nữa.” Trần Tử Huyên thật sự là người phụ nữ rất không tình cảm.
Lê Hướng Bắc hừ một tiếng.
“Yo, tại sao chồng cô lại không yên tâm mà chuyển ngày đi công tác cùng với cô, cô. cho rằng cậu ấy thật sự vừa hay đi Nhật công tác vào hôm đó à, vừa hay ngồi khoang phổ thông à… Còn có tối qua, cô đăng status mới, Chi Vũ ăn bánh bị dị ứng, ha ha, cô dám nói không phải cô hại cậu ấy dị ứng không, người ta kêu cậu ấy ăn, cô nghĩ cậu ấy sẽ ăn sao? Nguyễn Chi Vũ đối tốt với cô nhường nào mọi người đều biết rõ, chỉ có duy nhất người phụ nữ này sống chết không chịu biết.”
Trần Tử Huyên nghĩ một hồi, bắt đầu hổ thẹn.
Bởi vì Nguyễn Chi Vũ bị nặng như thế, vậy nên khi đó điều đầu tiên cô phản ứng là phải cho mấy người kia biết cô chẳng kén ăn gì cả. Nhưng khi đó cô thật sự không nghĩ tới, thật ra Nguyễn Chi Vũ bị dị ứng là do cô, là cô cương quyết kêu anh ăn, còn anh lại không từ chối.
“Điều đầu tiên tôi nghĩ là quả nhiên cô là tại họa.” Lê Hướng Bắc không chút khách sáo, anh ta thuận tiện bổ sung một câu: “Bùi Hạo Nhiên còn thẳng thừng nói, Chi Vũ từ bé không hay bị ốm lắm, vừa hay lần này có thể đi mấy chuyến tới bệnh viện kiểm tra luôn.”
“Khi đó Nguyễn Chi Vũ không để ý chút nào hết.” Bản thân cô cũng không yên tâm, dù sao hai người bọn họ đều rất khỏe mạnh, anh chưa từng nhắc đến chuyện mình bị dị ứng.
“Hai người không để ý, nhưng người bên cạnh Chi Vũ thì để ý, cô nghĩ xem người nhà cậu ấy, còn có không ít phụ nữ thầm thương trộm nhớ cậu ấy nữa, ai cũng đau lòng hết.” Lê Hướng Bắc giáo huấn cô một trận: “Vậy nên tôi mới nói, cô rất dễ gây ra phiền phức, cô phải biết một đa͙σ lý, người không biết thì vô tội, người lập công lại có tội.”
“Cô bất cẩn hại Chi Vũ bị bệnh, có những lúc có vài người thậm chí còn hận cô nữa.” Về phương diện tiếp xúc với xã hội bên ngoài, Lê Hướng Bắc quả thật cao tay hơn cô mấy bậc. Trần Tử Huyên vô cảm nghe anh ta giáo huấn một trận, sau đó cô quay về phòng, lên giường nghỉ ngơi.
Rõ ràng cô rất buồn ngủ nhưng Trần Tử Huyên cứ lăn lộn trên giường mãi không thôi.
Có thể do quen có người đàn ông nằm bên cạnh rồi, nên một mình ngủ không quen nữa. Nguyễn Chi Vũ đã bay tới châu Âu rồi, có lẽ ngày kia anh mới quay về.
Cô nghiêng người, nằm đè lên tay trái của mình, có hơi đau, cô nhíu mày, suýt chút nữa thì quên mất vết bầm tím trên vai mình.
Trần Tử Huyên dứt khoát ngồi dậy, đi tới tủ tìm thuốc. Cô còn nhớ Nguyễn Chi Vũ đã đặc biệt dặn dò dì chuẩn bị mấy tủ thuốc gia đình trong phòng, phòng sách cũng có một cái, bị cảm hay chảy máu thì đều có thế xử lý bất cứ khi nào.
“Vết bầm tím này bao giờ mới tan đây…” Cô cầm lấy rượu thuốc, miễn cưỡng xoa lên tay phải, cô còn đang nghĩ nếu như vết bầm tím bị phát hiện thì Nguyễn Chi Vũ chắc chắn sẽ truy hỏi đến cùng.
Chuyện ở Nhật bị tấn công bất ngờ, Trần Tử Huyên còn chưa nói cho Nguyễn Chi Vũ biết, cô nghi ngờ Nguyễn Chi Nghiên nhưng chắc chắn không có ai tin, lại cộng thêm khi đó mẹ chồng Giang Hoa Nhân nói với cô khó nghe như vậy, cô chẳng muốn nói thêm nữa.
Hơn nữa Nguyễn Chi Vũ vô cùng bao bọc cô, anh sẽ phản ứng lại rất quá khích.
“Dù sao đồng tiền cổ cũng bị Lê Hướng Bắc ném vào trong ao sen rồi, nghĩ nhiều như vậy cũng vô ích…” Cô cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi.
Thu dọn thuốc thang xong, cô quay lại giường, nhắm mắt ép mình đi ngủ. Nhưng một khi nghi ngờ đã xuất hiện thì rất khó ép nó biến mất được.
Trần Tử Huyên rất ghét cái tính để tâm tới chuyện vụn vặt này của mình.
Sáng sớm hôm sau, cô vác đôi mắt gấu trúc tỉnh dậy, nhìn bản thân tiều tụy trong gương, cô phiền não vò đầu: “Phiền chết đi được.” Nói xong, cô không nghĩ nhiều nữa, thế nhưng hôm qua cô mơ mình bị người ta tính kế hãm hại, nhưng không sao nhìn rõ được mặt đối phương.
Còn khi đến giờ đi làm, Chu ŧıểυ Duy ở công ty đã biết được một chuyện, Trần Tử Huyên xin nghỉ phép rồi.