Người quản lý nhân sự ở bên cạnh lúc này đã bị dọa cho sợ rồi, ông ta không ngờ hai người phụ nữ này lại dám ở trong công ty động tay động chân. Bởi vì tất cả mọi người đều làm việc ở cùng một tầng, cho nên động tĩnh ở bên này rất nhanh đã khiến cho mọi người tụ tập lại xem, có người lập tức đi tới xem thương tích của cô gái nổi tiếng trên mạng kia thế nào, một số khác lại lập tức đến bên phía của Trần Tử Huyên và vị quản lý nhân sự kia mở lời giảng hòa chuyện này.
“Sao lại thế này, công ty là nơi mà mấy cô có thể tùy ý làm càn à!”
“Còn có anh nữa đó, đường đường là một người đàn ông vậy mà nhìn thấy hai cô gái đánh nhau cũng không biết đường tới khuyên can à.”
Cơn giận giữ của Trần Tử Huyên vấn còn sót lại chưa tiêu tan hết, không thèm để ý đến những người này, vẫn trầm mặc không nói chuyện. Mà người quản lý nhân sự nhìn Trần Tử Huyên, muốn nói là vị nhân viên mới này đánh nhau rất chuyên nghiệp, anh ta căn bản là không kịp khuyên can. Cuối cùng lựa chọn yên lặng quan sát, với chức vị của anh ta ai dám đắc tội chứ.
Cô gái nổi tiếng trên mạng kia cũng thật sự không dám báo cảnh sát, bộ phận quản lý ra mặt, chuyện nhỏ này rất nhanh đã bị dẹp lại.
Chu ŧıểυ Duy bởi vì cùng một số nhân viên cũ đến phòng tài vụ để tìm kiếm những tư liệu của năm trước, cho nên không biết chuyện này, buổi chiều lúc năm giờ, mọi người đều rất đúng giờ tan làm. Chu ŧıểυ Duy chỉ cần dùng hai giờ đồng hồ là đã có thể làm thân được với những nhân viên cũ trong công ty, cùng nhau sóng vai cùng nhau cười nói, Trần Tử Huyên thì lại một người một góc, ngẩng đầu nhìn Chu ŧıểυ Duy, trong lòng có một loại cảm giác mất mát.
“Làm sao vậy?”
“Có phải không quen đi làm ở bên ngoài phải không?” Chu ŧıểυ Duy cũng chú ý tới cảm xúc của cô không được tốt lắm, quan tâm hởi một câu: “Quản lý nhân sự cho cậu làm người live streams, cậu không thích công việc đó sao? Quản lý nhân sự cũng là làm việc theo chỉ thị của cấp trên, ông ta ỷ vào bản thân là nhân viên cũ của công ty nên lúc nói chuyện có thể sẽ hơi lên lớp một chút, cậu đừng để ở trong lòng, nếu không thì tìm Lê Hướng Bắc nói một câu…” Chu ŧıểυ Duy vội vàng an ủi cô.
Trần Tử Huyên không biết phải nói gì, cô cảm giác bản thân rất thất bại.
“Để mình suy nghĩ một chút.” Cô rầu rĩ nói.
Chu ŧıểυ Duy nghe đến đây, cô đang suy nghĩ có nên từ chức hay không à, dù sao Trần Tử Huyên cũng là người có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Nhà họ Nguyễn cho lái xe đến đây đón cô tan làm, Trần Tử Huyên cự tuyệt không lên xe, kêu ŧıểυ Duy đưa cô trở về nhà.
Chu ŧıểυ Duy lái chiếc xe ô tô mà cô ấy đã mua trước khi kết hôn, ŧıểυ Duy vừa lái xe, vừa an ủi cô về chức vụ và quan hệ giữa các đồng nghiệp trong công ty, kỳ thật có rất nhiều điều không thể vượt qua được hai chữ ích lợi, rất nhiều người có những giao dịch dơ bẩn: “Những nhân viên cũ thì ỷ thế ăn hiếp người mới là chuyện rất bình thường trong xã hội bây giờ rồi, không cần phải để ý tới mấy loại người ŧıểυ nhân đó làm gì.” Nghe Chu ŧıểυ Duy kiên nhẫn giảng giải, ŧıểυ Duy càng an ủi, thì tâm tình của cô lại càng phức tạp. Tới trước cửa lớn nhà họ Nguyễn, Trần Tử Huyên đột nhiên hỏi một câu: “Cậu xem trên mặt mình có in hình bàn tay không?”
Chu ŧıểυ Duy bị cô hỏi đến ngẩn cả người ra, dùng sức hướng lên trên mặt cô hỏi chuyện gì? ŧıểυ Duy thực sự cũng không nghĩ tới, cô ấy chỉ mới rời đi hai giờ đồng hồ, Trần Tử Huyên lại có thể bị một người phụ nữ đánh cho một cái bạt tai, Trần Tử Huyên tùy ý nói một câu: “Gặp được một người phụ nữ điên thôi.”
Cô thở dài, sau đó bước xuống xe. Sau khi về nhà được một lúc, Trần Tử Huyên chạy tới phòng của trẻ con thăm hai đứa con bảo bối của cô, nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của hai đứa trẻ đang nô đùa nói chuyện, cô cười cười, nhưng trong lòng vẫn có chút rầu rĩ.
“Không thấy vui vẻ thì đừng đi làm nữa.” Phía sau, Nguyễn Chi Vũ đi về phía của cô. Cô quay đầu lại, nhìn thấy anh, áp chế lại hết những cảm xúc hỗn loạn trong lòng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Anh đi làm về rồi à?”
Mới vừa về tới nhà, dì Phương mới nói cho cô biết, Nguyễn Chi Vũ tối nay sẽ không về nhà ăn cơm tối. Không giống với một người nhân viên nhàn hạ như cô, Nguyễn Chi Vũ phải xử lý rất nhiều sự vụ cho nên anh vẫn luôn rất bận rộn.
Có thể là do cô có tâm sự, Nguyễn Chi Vũ lại nhìn cô với ánh mắt đầy nóng bỏng, Trần Tử Huyên lúc này lại có cảm xúc trốn tránh, đứng dậy liền hướng về phía cửa lớn đi ra, miệng lớn tiếng ồn ào: “Em đói bụng rồi, xem xem có thể ăn cơm sớm được hay không.”
Nhưng cô còn chưa bước tới cửa phòng, tay phải đã bị Nguyễn Chi Vũ túm lại, Trần Tử Huyên không muốn cho anh biết chuyện buổi chiều hôm nay cô gặp phải ở công ty, dùng ngữ khí bình thường, rất không khách khí nói: “Làm gì vậy, mau buông tay em ra, em lúc trưa không ăn cơm, nên hiện tại cảm thấy rất đói bụng.”
Giọng nói Nguyễn Chi Vũ bình tĩnh nói với cô: “Em nghỉ việc ở công ty đi, trong khoảng thời gian này sẽ có rất nhiều việc phải làm, phải tiệc rượu, chụp ảnh cưới nữa.”
Trần Tử Huyên nghe thấy anh đột nhiên nói như vậy, biểu tình có chút ngạc nhiên. Năm trước bọn họ đã lĩnh chứng kết hôn, bởi vì chuyện cô mang thai nên đã không làm tiệc rượu cũng không chụp ảnh cưới, Trần Tử Huyên từ trước đến nay cũng không quá để ý tới mấy chuyện hình thức gì đó, nhưng mặc trên mình một bộ váy cưới là giấc mộng của mỗi một người phụ nữ.
“Lúc trước ông nội có nói qua với anh rồi, cỗ bàn tiệc rượu ít nhất cũng phải mất nửa năm để chuẩn bị, hơn nữa mấy việc vặt vãnh này, lại không cần anh tự tay đi làm, anh có thể tiếp tục đi làm…Bọn họ chuẩn bị hôn lễ, chúng ta ra nước ngoài hưởng tuần trăng mật.”
Trần Tử Huyên tìm lấy một cái cớ: “Còn ra nước ngoài nữa á, lần trước đi Thụy Sĩ thì gặp phải tuyết lở, thời gian không được may mắn thuận lợi, em không muốn ra nước ngoài đâu.”
“Bị người ta đánh rồi, còn muốn ở lại cái nơi như vậy sao?” Nguyễn Chi Vũ đã không còn tính nhẫn nại nữa, ánh mắt nóng rực trừng lên nhìn cô, giận đến không thể nén lại được nữa: “Không cho em tiếp tục đi làm nữa.”
Trần Tử Huyên ngạc nhiên, hóa ra anh đã biết chuyện rồi. Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Kỳ thật em cũng không hẳn là bị bắt nạt.”
Thật ra cẩn thận ngẫm lại, cái cô nổi tiếng trên mạng kia tát cô một cái với sức lực khá bình thường, mà cô trả lại cho đối phương một cái bạt tai mà lực lại gấp mười lần cô ta, hơn nữa cô ta còn bị cô đánh cho bị thương, ít nhất cũng phải nằm bệnh viện mất một tuần.
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ vẫn vô cùng sắc bén, anh cũng không quản được nhiều như vậy. Anh bình thường cho dù có tức giận đi chăng nữa cũng sẽ nhẫn nhịn lại, để tránh cho bọn họ làm ầm ĩ lên, không nghĩ tới lại có một người phụ nữ không biết từ đâu tới lại chán sống động tay đánh cô.
Ngữ khí của Nguyễn Chi Vũ vô cùng quả quyết: “Công ty kia em không cần phải đi làm nữa, nếu em vẫn muốn tiếp tục đi làm, thì ngày mai anh sẽ khiến cho nó phải đóng cửa!”
Trần Tử Huyên ngẩng đầu trộm nhìn sắc mặt lạnh lùng âm trầm của anh, anh thực sự tức giận.
Hai người trầm mặc giằng co trong chốc lát, cô bỗng nhiên nói: “Kỳ thật từ rất lâu trước đây em đã muốn được mặc áo cưới một lần.”
Cô từng lĩnh giấy kết hôn tới hai lần, lần đầu tiên là khi cô vừa mới tốt nghiệp đại học gả cho Triệu Dịch Kiệt, khi đó ngay cả nhà họ Trần cũng không hề biết chuyện cô kết hôn, không có tiệc rượu cũng không có hôn lễ, cô chỉ cảm thấy cô nợ Triệu Dịch Kiệt một ơn cứu mạng, kết hôn ba năm anh ta đều lạnh nhạt với cô, cô vẫn cam tâm tình nguyện chờ đợi.
Lần thứ hai là gặp Nguyễn Chi Vũ, cũng là một cuộc hôn nhân chóng vánh, không tiệc rượu cũng không có hôn lễ, cũng giống như trước kia, chưa được mặc lên mình váy cưới lấy một lần.
Thanh âm Trần Tử Huyên rất bình tĩnh: “Từ nhỏ, nhà họ Trần và nhà họ Cố cũng đã giúp em trải sẵn đường đi, em không cần phải suy nghĩ hay lựa chọn gì cả, chỉ cần làm theo là được rồi. Em của trước kia vô cùng khờ dại, em có thể chỉ vì báo ân mà kết hôn, em và Chu ŧıểυ Duy là bạn bè cùng tuổi, nhưng cuộc sống của em thực sự rất nhạt nhẽo… Mấy ngày nay em đi theo ŧıểυ Duy đi phỏng vấn, em nhìn thấy những thực tập sinh vừa mới tốt nghiệp, bọn họ rất có sức sống có cố gắng, khiến em cảm thấy rằng em đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội lớn.”
Nguyễn Chi Vũ vốn dĩ là cả người tràn đầy tức giận, nhưng sau khi nghe cô nói như vậy, ánh mắt của anh chăm chú nhìn về phía cô đánh giá, dần dần trong lòng xuất hiện những suy nghĩ sâu xa. Nhưng phần nhiều chính là kinh ngạc, Nguyễn Chi Vũ lần đầu tiên nghe thấy cô nói, cô muốn mặc áo cưới.
Trần Tử Huyên nhìn thấy ánh mắt này của anh, cô biết người đàn ông này thực sự rất yêu cô.
Cô hạ mắt cúi đầu tiếp tục nói: “Nguyễn Chi Vũ, anh thực sự rất vĩ đại… Em cũng muốn bản thân trở nên ưu tú hơn.” Cô chỉ muốn mình có thể xứng đôi với anh.