Trên kệ treo đồ, điện thoại trong túi áo khoác không ngừng kêu, ngày thường Trần Tử Huyên sẽ không kiểm tra điện thoại của chồng mình, nhưng điện thoại cứ đổ chuông, làm cô rất khó chịu.
“Nguyễn Chi Vũ đang nấu bữa tối.” Cô cầm điện thoại lên rồi nói thẳng.
Người ở đầu dây bên kia giật mình khi nghe giọng cô.
Sau đó Lê Hướng Bắc cười nhạo cô: “Trần Tử Huyên, suốt cả ngày đều để Chi Vũ nấu bữa tối cho cô, ngày thường hai người sống cũng rất hòa thuận đó.
“Lê Hướng Bắc anh là người độc thân muốn chơi đùa như thế nào cũng được, nhưng đừng làm hư anh ấy. Công ty gần đây rất bận. Ngày mai Nguyễn Chi Vũ còn có vài cuộc họp. Anh ấy không có thời gian ra ngoài. Vậy thôi. Tạm biệt.” Cô Trần trực tiếp cúp điện thoại.
Anh ta còn chưa nói hết câu nha, bảo vệ chồng như vậy sao, còn không cho Nguyễn Chi Vũ ra ngoài.
Lê Hướng Bắc rất chán nản: “Nguyễn Chi Vũ suốt ngày dung túng Trần Tử Huyên tác oai tác quái, rồi một ngày nào đó cô ấy cũng sẽ thành tinh thôi.”
Bùi Hạo Nhiên ngồi bên cạnh, mấy người bọn họ thường làm việc điên cuồng vào ban ngày, đi uống rượu thư giãn vào ban đêm, nhưng trong khoảng thời gian này Nguyễn Chi Vũ đều ở nhà.
“Đàn ông đã lập gia đình đúng là có thể cảm nhận được, Lê Hướng Bắc cậu cũng nên nhanh chóng tìm người để kết hôn đi, sinh thêm mấy đứa, gia tăng năng suất cho nhà nước.” Bùi Hạo Nhiên cười trêu chọc anh ta.
“Cậu nhìn Nguyễn Chi Vũ dạo gần đây có tâm trạng rất vui vẻ, trong nhà cậu ấy có một người vợ hiền, còn có một cặp sinh đôi rất đáng yêu. Dù bận rộn công việc đến đâu, trái im cậu ấy cũng rất mãn nguyện rồi.”
Lê Hướng Bắc cầm lấy nửa ly rượu uống một ngụm, mỉa mai: “Trần Tử Huyên mà gọi là một người vợ hiền? Tai họa thì đúng hơn…Cuộc sống của Nguyễn Chi Vũ trôi qua quá suôn sẻ rồi, vì vậy Thượng đế đã để Trần Tử Huyên đến hành hạ cậu ấy.”
Trên thực tế mọi người đều biết, Nguyễn Chi Vũ đã nấu bữa tối cho Trần Tử Huyên ăn, và sau đó anh sẽ lại ăn cô, hahaha.
Nhưng nghĩ đến điều đó, Lê Hướng Bắc cảm thấy bực bội: “Bùi Hạo Nhiên, cậu nói xem, Nguyễn Chi Vũ là người lãnh đạm và không nế tình nhất, theo lý mà nói, cậu ấy nên nghe lời người lớn tuổi cưới một cô gái ưu tú, chăm sóc cho cậu ấy. Nhưng hết lần này đến lần khác Nguyễn Chi Vũ vẫn sống hạnh phúc như vậy, bộ dạng sung sướиɠ khi sẵn sàng bị hành hạ.”
Lúc đầu Lê Hướng Bắc còn hả hê, nhưng sau một thời gian anh ta phát hiện ra, Nguyễn Chi Vũ có một người vợ ngày đêm nhớ mong hình như cũng không tồi, sau đó trong lòng anh ta có chút hâm mộ.
“Tại sao tôi là một người đàn ông đẹp trai, dịu dàng và ân cần như vậy lại không tìm được vợ, cậu nói xem, đây là đa͙σ lý gì chứ!”
“Lê công tử, bạn gái của cậu còn ít sao?”
“Những người phụ nữ đó không giống nhau, những người đó tôi chưa từng nghĩ sẽ cưới về nhà, bạn tình tôi nguyện, họ ở bên tôi vì tiền…”
Bùi Hạo Nhiên thấy anh ta say khướt, dường như thực sự có cảm xúc, đoán rằng anh ta đã bị mẹ Lê ép cưới đến điên rồ. Bùi Hạo Nhiên hiếm khi lộ ra một chút tình anh em, vỗ vỗ vai anh ta: “Tuần sau sinh nhật của Bùi Ức, tôi sẽ nhờ ŧıểυ Duy giới thiệu với cậu một vài người cho cậu quen biết.”
Năm nào nhà họ Bùi cũng tổ chức sinh nhật nho nhỏ cho cháu trai, Nguyễn Chi Vũ cũng đưa Trần Tử Huyên cùng đi.
Nhà họ Bùi là một gia đình bác học truyền thống, bên ngoài sân đặt rất nhiều bong bóng đầy màu sắc, tổ chức buối tiệc nhỏ tại nhà, rất náo nhiệt.
Tất cả học sinh trong lớp của Bùi Ức đều đến, cả khoảng sân đầy tiếng nói, tiếng cười hồn nhiên của lũ trẻ.
Trần Tử Huyên xuống xe, cùng Nguyễn Chi Vũ bước vào, nhìn trong sân, những đứa con nít chạy tới chạy lui trong tiếng cười nói vui vẻ, một đám con nít hóa trang thành công chúa và hoàng tử, rất dễ thương và năng động.
Mời người về mặc những bộ đồ gấu, cầm bong bóng và bánh kẹo đến chơi với những anh bạn nhỏ này, mọi người đều rất vui vẻ.
“Dì Nguyễn”
Nhóc Bùi Ức hôm nay mặc một bộ tây trang đen đầy bảnh bao, còn đeo cà vạt màu đỏ, trông rất năng động và đẹp trai.
Trần Tử Huyên đưa cho cậu bé một món đồ chơi biến hình cực lớn: “Chúc mừng sinh nhật.”
Bùi Ức dùng đôi tay ngắn ngủn ôm chặt món quà, trên khuôn mặt đẹp trai nở nụ cười ngượng ngùng.
Hai người lớn nhà họ Bùi cũng đích thân bước tới, đầu tiên là chào hỏi Dì Quách, sau đó nhìn về phía Trần Tử Huyên rồi bắt tay với cô, hai người lớn nhà họ Bùi đều nở nụ cười thân thiện.
“Bùi Ức nhà chúng tôi thường hay nhớ đến dì Nguyễn của nó, thădng nhóc rất sùng bái cô đấy… Lần trước gặp trận tuyết lở ở Thụy Sĩ, thực sự cảm ơn vì cô vì đã cứu Bùi Ức.”
“Không có gì đâu ạ.” Trần Tử Huyên cười đáp lại.
Ngoài cửa, một giọng nói vang lên: “Bùi Ức, chú Lê của con đến rồi, mau đến đón chú nào.” Nghe giọng nói này liền biết ngay đó là Lê Hướng Bắc.
Mọi người không nhịn được cười, Bùi Hạo Nhiên và Chu ŧıểυ Duy cũng bước ra ngoài.
Lê Hướng Bắc rất tự hào, mang theo rất nhiều quà sinh nhật đến: “Đây là của chú tặng, đây là của mẹ chú tặng, và đây là của ba chú tặng..” Nói xong, còn không quên làm rối kiểu tóc của Bùi Ức.
Mọi người đứng xem anh ta tặng từng món quà lớn nhỏ, vài đứa trẻ dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Lê Hướng Bắc, Lê Hướng Bắc vẫn còn một chiêu cuối, quay đầu lại ra hiệu tài xế mang đến một thùng đầy kẹo sô cô la, vui vẻ đi theo một đám trẻ con tới bên cạnh chia đồ ăn.
“Năm nào Lê Hướng Bắc cũng chuẩn bị trước một đống quà cho bọn trẻ, anh ta thích làm ông già Noel tặng quà, chỉ thiếu là mặc áo đỏ và để râu trắng nữa thôi.”
Bùi Hạo Nhiên mỉm cười: “Tất cả sô cô la của cậu ấy đem đến đều được mua tại một nhà máy chuyên sản xuất kẹo ở Đức.”
Trần Tử Huyên vội vàng đi theo góp vui lấy được hai miếng sô cô la, ngậm trong miệng, kẹo tan chảy trong miệng, đúng là hàng mắc tiền.
Cô đưa một miếng cho Nguyễn Chi Vũ, bình thường Nguyễn Chi Vũ không ăn kẹo, thấy cô vui như vậy, anh cũng cắn một miếng nhỏ, rất ngọt.
Lê Hướng Bắc đang bận phát kẹo trông rất vui, ŧıểυ Duy thấy anh ta làm cho bầu không khí sôi động, cười nói: “Nhìn cậu chủ Lê trông như đang phát kẹo cưới vậy.”
Bùi Hạo Nhiên không do dự mà phản bội anh em của mình: “Cậu ấy chính là muốn phát kẹo cưới đấy, nhưng không có cơ hội thôi.” Một nhóm người đều cười lớn vang.
Trong nhóm anh em bọn họ quen biết, Lê Hướng Bắc là người có tính tình tốt nhất, vả lại anh ta còn rất thích trẻ con, nói đúng hơn là, cách dạy con của nhà họ Lê rất đặc biệt.
Những đứa trẻ đang chơi trong sân, Nguyễn Chi Vũ và những người khác vào phòng khách ngồi uống trà.
Trần Tử Huyên nhân lúc Lê Hướng Bắc không có ở đây, thấp giọng hỏi: “Ba mẹ của Lê Hướng Bắc có phải rất nghiêm khắc không?”
Bùi Hạo Nhiên nói mơ hồ: “Dì Lê là một người rất vui tính.” Vừa nói xong, Lê Hướng Bắc vội vàng đưa điện thoại di động đến tai Bùi Ức, là mẹ Lê muốn nói chuyện với Bùi Ức, Bùi Ức lễ phép nói cảm ơn món quà mà bà Lê tặng, năm nào bà Lê cũng tặng quà cho cậu bé.
“Hướng Bắc, Bùi Ức nói cậu bé vẫn chưa cắt bánh sinh nhật, mẹ định cùng ba con qua đó bây giờ.”
Bùi Ức đưa lại điện thoại cho Lê Hướng Bắc, khi Lê Hướng Bắc nghe thấy, thì lập tức cảnh giác: “Mẹ, nếu người ta không mời mà đến thì sẽ gây phiền phức cho người khác lắm, cũng không thể để nhiều người như vậy chờ ba mẹ đến cắt bánh sinh nhật chứ.”
Mẹ Lê suy nghĩ một hồi, đành phải từ bỏ: “Vậy thì thôi, để lần sau mẹ đến.”
“Vợ chồng Nguyễn Chi Vũ có ở đó không, con nhớ nói với bọn họ, hai Bánh Bao nhà bọn họ, nhà họ Lê chúng ta cũng có phần nha, con dù sao cũng được gọi là ba nuôi, kêu vợ chồng Chi Vũ tìm thời gian đưa hai Bánh Bao qua nhà họ Lê chúng ta làm khách, nhớ nhất định phải dẫn theo con bọn họ.” Mẹ Lê hào hứng nói, giọng hét lên trong điện thoại.
Mọi người tò mò nhìn Lê Hướng Bắc, Lê Hướng Bắc bực bội đồng ý: “Con biết rồi.”
Người của nhà họ Lê rất đơn giản, một là ông nội Lê, ba Lê, mẹ Lê, anh cả Lê, anh hai Lê, anh ba Lê, Lê Hướng Bắc xếp thứ tư.
Nhà họ Lê từ trước đến nay đều là con trai nhiều, ngay cả các chú bác của Lê Hướng Bắc đều là nam, thậm chí không có một người cô nào.
Mẹ của Lê Hướng Bắc không tin có ma quỷ, nên cắn răng sinh bốn đứa, cuối cùng tất cả đều là con trai, trong cơn tức giận bà suýt chút nữa muốn biến con trai út của mình biến con gái.
“Bé tư, hiện tại mẹ chỉ có thể trông cậy vào con thôi.”
Cách một cái điện thoại di động cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của mẹ Lê: “Anh cả bất hiếu của con y như cục đá, suốt ngày chỉ biết đi công tác. Còn anh hai của con, lúc trước còn nói nó có thể thích đàn ông, còn anh ba của con đi Ai Cập để đào mộ, nói rằng không có hứng thú với phụ nữ, thà kết hôn với một xác ướp. Bé tư, con nhìn con như đã dưa leo già rồi, còn muốn trì hoãn đến bao lâu nữa”
Lê Hướng Bắc tức giận, không biết phải trả lời như thế nào, không có người mẹ nào nói con trai mình là một trái dưa leo già cả, haizzz.
“Hầu hết các anh em thân thiết của con đều đã có vợ và sinh con rồi, nếu năm nay con còn không lấy vợ nữa thì mẹ con không ổn rồi, bác sĩ nói mẹ có thể mắc bệnh trầm cảm…”
Lê Hướng Bắc thở dài một hơi: “Mẹ, hôm nay là sinh nhật của Bùi Ức, chúng ta đừng nói đến chuyện này nữa, không có gì thì cúp máy nhé.”
“Lê Hướng Bắc, anh với mẹ anh quan hệ tốt thật.” Trần Tử Huyên thấy anh ta cúp điện thoại, lập tức cười nhạo.
Bé tư, dưa leo già, hahaha…..
Mỗi gia đình đều có nỗi khó xử riêng. Biệt danh “Bé tư” của Lê Hướng Bắc gần giống với biệt danh “Bảo bối” của Trần Tử Huyên, đều rất sến.
Lê Hướng Bắc xấu hổ, nhìn chằm chằm vào cô với khuôn mặt méo xẹo.
Anh ta đứng thứ tư, nên mẹ anh ta luôn gọi anh ta là Bé tư, mỗi khi nghe đến biệt danh này, Lê Hướng Bắc đều nổi da gà, đáng tiếc là anh ta nhiều lần phản đối cũng vô ích.
Nhưng mà tính tình của Lê Hướng Bắc rất tốt, nên lần nào cũng nghĩ thông suốt, may mà anh ta không xếp thứ hai, bằng không ngày nào cũng bị gọi là bé hai, chẳng trách anh hai từ nhỏ đã âm dương quái lạ.
Bùi Hạo Nhiên nhìn thấy bộ dạng bực bội của anh em mình, anh ta không thể nhịn cười được: “Lê Hướng Bắc từ khi còn nhỏ đã bị mẹ cậu ta thu phục đến mức không còn tính khí rồi.”
Trần Tử Huyên ôm lấy tay của Nguyễn Chi Vũ ở bên cạnh, cười rung lên.