Trần Tử Huyên rất kinh ngạc khi nghe Nguyễn Chi Vũ nói rằng ông cụ tạm thời sẽ không quay về nhà họ Nguyễn, cô còn cho rằng ông cụ Nguyễn không quen sống ở bên ngoài.
Dì Phương trầm mặc trải ga giường khi nghe cuộc đối thoại của họ.
Dường như cậu chủ của bọn họ không muốn ông cụ về sớm, cậu chủ đúng là bao che người mình mà, Trần Tử Huyên không tức giận nhưng anh vẫn ghi thù.
“Cô chủ, cô có thích mẫu khăn trải giường này không?” Dì Phương lấy một bộ đồ ga giường màu xanh nhạt thay mới, đã lâu rồi không có ai ngủ trên chiếc giường đôi lớn này.
Trần Tử Huyên và Nguyễn Chi Vũ đồng thời quay đầu nhìn về phía giường lớn, trong lòng dường như cũng cùng nghĩ đến một chuyện, hai ánh mắt đồng thời chạm vào nhau, sau đó Trần Tử Huyên nhanh chóng liếc mắt sang chỗ khác … Cô và anh đã tách ra rất lâu rồi.
“Cũng được.” Cô cúi đầu tiếp tục sắp xếp bộ quần áo đang cầm trên tay, mơ hồ nói, cô luôn thích màu xanh lam, có những người trong nhà họ Nguyễn đã biết sở thích của cô.
Dì Phương mỉm cười, sắp xếp chăn gối gọn gàng rồi đi ra ngoài.
Nguyễn Chi Vũ vừa mới đi tắm sơ trong một phòng tắm khác, lúc này anh đã thay một bộ đồ mới, chiếc áo sơ mi và quần tây đắt tiền được định chế khiến anh trông bảnh bao và đẹp trai hơn. Đôi mắt anh nóng rực nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô với.
“Em đi tắm” Trần Tử Huyên có chút vội vàng vào phòng tắm. Ngoài cửa phòng tắm truyền đến tiếng cười trầm thấp, sau đó dường như anh đã bước ra khỏi phòng ngủ đến phòng làm việc.
Trần Tử Huyên đang ngâm mình trong làn nước ấm của bồn tắm, cả người rất thoải mái và dễ chịu, nhưng đầu óc cô vẫn đang suy nghĩ lung tung rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như anh muốn cùng cô ngủ chung giường, liệu anh có động tay động chân gì không, tuy rằng không phải lần đầu tiên nhưng bọn họ đã không ở cùng nhau lâu rồi…
“Vết thương trên lưng của anh ấy vẫn chưa thành sẹo. Không biết lúc nãy khi tắm vết thương của anh ấy có bị vô nước không.”
Đúng rồi, Nguyễn Chi Vũ bị thương ở lưng, nếu người đàn ông thối này ngủ cùng giường với cô, trong trường hợp anh muốn.... vẫn tạm thời không nên làm gì.
Cô ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng, sau khi ra khỏi phòng tắm phát hiện Nguyễn Chi Vũ đã đến phòng làm việc, anh không có ở trên giường, cô có chút buồn ngủ, lúc này cô do dự nên vào phòng bé xem hai đứa con trai hay là lên giường nằm nghỉ ngơi một chút để tối có tinh thần từ chối ai đó cầu hoan.
Phải biết rằng Nguyễn Chi Vũ là một người đàn ông giàu nghị lực, việc từ chối anh làm việc nào đó còn khó hơn lên trời, cuối cùng, cô quyết định nằm trên giường nghỉ ngơi trước rồi mới đi thăm con trai sau.
Đã lâu không trở lại phòng ngủ chính, đã lâu rồi không nắm trên chiếc giường lớn này, Trần Tử Huyên không cũng không lạ giường nên trở mình thoải mái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô tỉnh dậy đã là 8 giờ tối.
Thấy vậy, cô nhanh chóng đứng dậy, thường thì nhà họ Nguyễn ăn tối vào khoảng 7 giờ, thế là cô đã lỡ bữa tối.
“Ông cụ đến nhà bạn làm khách. Bà chủ và cô chủ đã đi Mỹ rồi, ngày mai họ mới trở lại, vì vậy cậu chủ đã bảo chúng tôi xào rau khi cô thức dậy, canh và những món khác đều mang đi hâm rồi.”
Có một người giúp việc ở bên ngoài canh cửa. Ngay khi Trần Tử Huyên mở cửa, người giúp việc trẻ tuổi đã tươi cười bước tới. Thái độ của người giúp việc này còn tận tâm hơn ở khách sạn năm sao.
Hầu hết mọi người đều không thoải mái khi sống trong nhà họ Nguyễn. Trong các biệt thự khác, chủ nhà thường chỉ mướn nhiều nhất là một hai người giúp việc thôi, nhưng nhà họ Nguyễn thì khác. Các biệt thự to lớn ở đây được phân bổ kín cổng cao tường, chủ nhà thì ít mà người hầu thì nhiều.
Trước đây, cô muốn rủ Chu ŧıểυ Duy đến nhà họ Nguyễn để làm bạn với cô, nhưng ŧıểυ Duy đã kinh hãi mà từ chối ngay lập tức, cô ấy còn nói đùa rằng nhà họ Nguyễn giống như hậu viện thâm cung thời cổ đại vậy, cô ấy sợ rằng sẽ người bình thường như cô ấy mà ở đây sẽ bị tổn thọ.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Giọng nói trầm thấp của Nguyễn Chi Vũ phía sau đột nhiên vang lên.
Trần Tử Huyên quay lại nhìn anh.
Nguyễn Chi Vũ vừa ra khỏi phòng làm việc, cô đoán là có người hầu nói với anh rădng cô đã tỉnh nên anh cũng từ phòng làm việc đi ra, hai người cùng nhau sánh bước đi về phía nhà chính.
“Nguyễn Chi Vũ, hai căn hộ cũ 402 và 502 chúng ta thuê ở trên lầu và lầu dưới, có phải anh đã mua rồi không?”
Cô nhớ cách đây không lâu đã quay lại thu dọn đồ đạc, và người chủ nhà keo kiệt nói với cô rằng căn hộ đó đã được một người đàn ông họ Nguyễn mua rồi.
Anh không giải thích gì nhiều chỉ ậm ừ cho qua.
“Nguyễn Chi Vũ, anh thấy căn hộ đó thế nào?” Cô đột nhiên thấy hứng thú.
“Hẹp, nhỏ, cũ.” Cậu chủ Nguyễn rất thẳng thắng, anh đã ‘chịu thiệt’ ở một nơi như vậy được vài tháng, vì cô mà anh phải chọn một căn hộ nhỏ và cũ kỹ như vậy, và anh chỉ có thế sống ở trên lầu của cô.
Đương nhiên, Trần Tử Huyên biết ông lớn như anh rất ghét bỏ nơi đó, cô quay đầu nhìn cảnh vật xung quanh, kỳ quái nói: “Em thấy, nhà nhỏ cũng rất tốt mà.”
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ hơi giật giật, quay đầu nhìn cô, suy nghĩ một hồi, hai người tiếp tục đi tới nhà chính mà không lên tiếng.
Những người hầu đang bận rộn xào rau và chuẩn bị bữa tối.
Trần Tử Huyên đến trước phòng khách của nhà chính ngồi đợi đồ ăn, nhân tiện nói chuyện với dì Phương về hai đứa con trai sinh đôi của cô.
Hai con trai sinh đôi của Trần Tử Huyên được sinh mổ trước ngày dự sinh một tháng, hai bé sinh non, may mắn được chăm sóc tận tình, hiện đã được nửa tuổi và rất khỏe mạnh, tuy nhiên có một vấn đề nhỏ là rất hay khóc.
“Hay khóc à?”
Trần Tử Huyên nghe dì Phương kể đôi điều về hai đứa bé.
Cô cau mày suy nghĩ, quay đầu lại, nghiêm túc nhìn người đàn ông bên cạnh: “Lúc cháu còn nhỏ không thích khóc, chắc chắn là di truyền từ Nguyễn Chi Vũ..”
Dì Phương không thể nhịn được cười. Cậu chủ của họ khi còn nhỏ ngoan biết bao nhiêu, cho dù ngã đập đầu cũng không hề khóc.
Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu lên, vô tình liếc nhìn bà ấy, nhưng không nói gì rồi tiếp tục đọc tờ báo trên tay.
Dì Phương biết cậu chủ đã ngầm chấp thuận, thường thì không người nào dám nhận xét như thế, nếu như ông cụ có ở nhà và nghe được, hẳn là rất vui mừng.
Không thể không nói, có Trần Tử Huyên ở đây, nhà họ Nguyễn cũng có vẻ sôi động một chút.
“Dọn cơm đi.” Nguyễn Chi Vũ đặt tờ báo trên tay xuống, đi vào nhà ăn rửa tay, dì Phương lập tức vào bếp phân phó mọi người dọn cơm.
Bàn ăn của nhà họ Nguyễn là bàn dài, rất lớn, hiện tại chỉ có cô và Nguyễn Chi Vũ ngồi ăn cùng nhau. Trên bàn có đầy đủ các món ăn phong phú mà cô yêu thích. Cô ăn cúi đầu ăn, thấy ngon miệng nên cô ăn nhiều hơn nửa bát ăn cơm.
“Cô chủ, cô có thích các món ăn của đầu bếp mới không?”
Thấy cô ăn ngon miệng, dì Phương múc ngay nửa bát canh hải sâm cho cô và vui vẻ hỏi.
Tính ra thì Trần Tử Huyên rời khỏi nhà họ Nguyễn đã được nửa năm, lúc đó cô bụng bự, rất kén ăn, trước đây bếp núc luôn run rẩy, cậu chủ đã đối mấy đợt đầu bếp. Dì Phương rất vui lòng khi thấy cô ăn uống rất vui vẻ.
Trần Tử Huyên xấu hổ khi nhìn dì Phương. Ánh mắt cô vô ý rơi vào trên người của Nguyễn Chi Vũ ở bên cạnh, anh vẫn nho nhã ăn uống, anh rất dễ nuôi, ăn gì cũng được hết.
Ngược lại, từ nhỏ cô đã bị mắc bệnh kén ăn, cứ phải gắp hành lá trong tô hủ tíu ra, nhưng hành lá đã xào chín thì cô sẽ ăn thêm vài miếng. Bánh bao thì cô chỉ ăn vỏ, không ăn nhân…
Không ít lần bị cba và ông của cô dạy dỗ, ngay cả ông cụ Nguyễn cũng nhịn không được phải trừng cô, nhưng Nguyễn Chi Vũ chưa bao giờ nói gì với cô dù một lời. Anh thực sự tốt với cô.
Thực ra, cô đã biết điều đó từ trước, Nguyễn Chi Vũ đã làm rất nhiều điều cho cô, nhưng anh chưa bao giờ nói với cô, Trần Tử Huyên thừa nhận rằng cô tương đối trì độn, cô cần thời gian để dần dần hiểu anh hơn.
Về phần Nguyễn Chi Vũ, tại sao ngay từ đầu anh đã có thể hiểu được tính khí của cô như vậy.
Nguyễn Chi Vũ có rất nhiều công việc phải giải quyết, ngay cả khi ăn tối cũng có người gọi điện cho anh, Trần Tử Huyên thấy anh đang nói chuyện công việc, cô thì thầm với anh, cô đi trước đến nhà trẻ để gặp hai cậu con trai sinh đôi, cô cũng không đợi anh trả lời, vừa nói xong đã bỏ chạy.
Hai cậu bé vẫn đang say giấc nồng trên chiếc giường nhỏ, khuôn mặt trắng trẻo mềm mại, đôi mắt nhắm nghiền, lông mi dài, rất dễ thương, được quấn trong chiếc chăn bông mềm mại, hô hấp nhẹ nhàng và rất yên tĩnh.
Trần Tử Huyên ngồi xổm bên cạnh nôi, nhìn chằm chằm vào đứa bé.
“Cô chủ, cô có muốn ôm bọn họ không?” Người giúp việc trong phòng trẻ con thấp giọng hỏi cô.
Đây là con trai của cô, nhưng Trần Tử Huyên vẫn chưa ôm chúng, nên cô không biết sẽ có cảm giác như thế nào khi ôm đứa bé nhỏ như vậy.
“Thôi, để chúng ngủ.” Giọng Trần Tử Huyên trầm xuống.
Cô bình tĩnh từ chổi, nhưng trong lòng cô rất sốc, một đứa bé trông yếu ớt như vậy, khi bế phải rất thận trọng, nếu dùng lực quá mạnh sẽ khiến chúng bị thương.
Cô nghe nói trẻ em khi còn nhỏ cần phải ngủ đủ giấc, mỗi ngày chúng phải ngủ trên 15 tiếng.
Cô chưa từng đút sữa cho chúng uống, chưa từng thay tã cho chúng, cũng chưa từng ôm chúng. Nhưng khi thật sự đứng bên giường bọn trẻ nhìn chúng ngủ say thì lòng cô rất bình yên, điềm tĩnh.
“Tối nay tôi ngủ ở đây được không?: Cô đột ngột hỏi.
Người giúp việc không biết trả lời thế nào, một bóng dáng từ ngoài cửa bước vào: “Đưa chúng đến phòng ngủ chính đi.”
Trần Tử Huyên quay đầu lại nhìn, Nguyễn Chi Vũ đang đứng ngoài cửa.
Người giúp việc theo thói quen do dự một lúc, rồi nhanh chóng gật đầu: “Vâng.”
Nếu ông cụ Nguyễn ở nhà chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ lời nói của cậu chủ nhà họ là trên hết.
Người giúp việc cẩn thận ôm lấy đứa bé, những người khác nhẹ tay di chuyển nôi đến phòng ngủ chính, mọi người đều di chuyển rất nhẹ, nhưng những cử động nhỏ này vẫn đánh thức hai đứa bé.
Hai đứa bé đã bật khóc không ngừng.
Người giúp việc ôm đứa bé, rất căng thẳng thấp giọng dỗ dành bé, như thường lệ, cậu chủ nhỏ của họ thật sự thích khóc quá.
Trần Tử Huyên lần đầu tiên nhìn thấy chúng khóc, tiếng khóc đó nghe sao mà thê lương quá.
Cô cúi người lại gần, đứa bé dùng hết sức uống sữa mà khóc, đôi mắt đẫm nước mắt như pha lê, đôi đồng tử xanh lam rất đẹp, rất sống động.
Con trai cô thực sự rất đẹp, có lẽ là được thừa hưởng từ Nguyễn Chi Vũ.
Trần Tử Huyên không vội vàng dỗ dành con như những bà mẹ khác, cô nhìn con một lúc rồi đưa tay chạm vào khuôn mặt mềm mại của đứa bé: “Khóc thảm thiết quá nha.”
Cô hầu gái ngạc nhiên, gần như vô thức hỏi: “Cô chủ, cô có muốn ôm bé không?”
Tuy không hào hứng và nhiệt tình như những bà mẹ khác, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được cô chủ nhà họ rất thích trẻ con.
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút kỳ lạ, sau đó cô quay đầu lại và đột nhiên hét lên: “Nguyễn Chi Vũ, anh ôm con đi.”
Nguyễn Chi Vũ nhất thời giật mình khi nghe tiếng cô gọi. Nguyễn Chi Vũ không nói gì, tiến lại gần và ôm cậu con trai nhỏ đang khóc từ trên tay của người giúp việc vào vòng tay của mình, ôm một cậu bé, nhìn về phía Trần Tử Huyên.
Thực ra, người phụ nữ này muốn bế con, nhưng hơi nhát gan. Trần Tử Huyên rất can đảm, nhưng tính cô rất chậm nhiệt, không dễ dàng thân với người khác, cô cần thời gian để thích nghỉ và chấp nhận từ từ, phải có đủ kiên nhẫn. Anh hiểu cô theo cách đó.
Chỉ cần một ánh mắt của cô, anh đã biết cô muốn gì. Trần Tử Huyên nhìn đứa bé còn lại, kéo cánh tay của Nguyễn Chi Vũ, nhắc nhở anh: “Còn một đứa nữa, anh đã quên mất anh trai rồi.”
Trong hai đứa con, đứa lớn thực ra không thích khóc, nhưng đứa nhỏ lại thích khóc, anh trai cứ cư xử như vậy, đứa bé trầm tính luôn ít có cảm giác tồn tại hơn.
Mọi người trong phòng đều có tâm trạng phức tạp, nhìn cậu chủ nhà họ hai tay trái phải ôm hai đứa bé.
Sau khi em bé khóc mệt rồi thì dựa cái đầu bé nhỏ của chúng vào vai trái, phải của ba mình, còn Trần Tử Huyên thì dõi theo từng bước, vừa tò mò vừa ngạc nhiên thì thầm.
“Nguyễn Chi Vũ, chúng không khóc nữa rồi.”
“Nguyễn Chi Vũ, chúng đang nhìn em kìa, có khi nào đói chúng đói không…”
Nguyễn Chi Vũ ôm lấy hai đứa bé bước từng bước vững chãi, anh nhìn về con đường phía trước mà không trả lời cô, anh yên lặng lắng nghe cô không ngừng hỏi ở bên tai, trong đôi mắt sâu thẳm của anh càng nhiều thêm một chút dịu dàng.