"Tôi vẽ phòng nghỉ đây.” Uống hết nửa ly cà phê, Trần Tử Huyên đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, hoặc có thể là mấy lời tồn đọng lâu ngày trong lòng đã được nói ra hết, tiêu tan hết rồi.
Đương nhiên, lúc này Lê Hướng Bắc không dám chọc giận cô Trần: “Bây giờ cô về phòng ngủ đến chiều luôn đi, ngủ nhiều chút đi.” Vừa rồi cô tức giận mắng Nguyễn Chi Vũ nghe thật đã tai.
Đồng hồ trong đại sảnh đã điểm sáu giờ sáng, gió tuyết kéo dài mấy ngày nay cuối cùng cũng tạnh, mây mù trên trời đã tản hết, lộ ra một tia nắng sớm.
Những khách du lịch trong phòng cũng dần tỉnh dậy và không thể không nhìn ra ngoài cửa sổ trong ánh ban mai, tâm trạng của họ cũng khá lên, mọi người trong đại sảnh bắt đầu thấp giọng bàn luận.
Thời tiết đã tốt hơn, bọn họ đều nóng lòng muốn về nhà.
“Nghe đài phát thanh nói sân bay đã mở cửa, nhưng vé máy bay đã hết sạch, mua không được.”
“Hai ngày trước sân bay đóng cửa, có rất nhiều hành khách bị mắc kẹt ở đó. Cho dù bây giờ chúng ta có thể mua được vé thì vẫn sẽ phải xếp hàng chờ trong hai hoặc ba ngày...”
Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc đi qua đám đông, nghe thấy những cuộc thảo luận đầy lo lắng của họ. Đột nhiên, ánh mắt của họ đụng phải “người quen cũ”, tên râu ria đang chửi mắng một nhân viên phục vụ: “Chúng tôi là khách VIP. Tôi rất thân với người phụ trách khách sạn. Các người phải thu xếp cho chúng tôi về nhà ngay lập tức.”
“Thưa ngài, tôi rất xin lỗi, chúng tôi sẽ cố gắng thu xếp chuyến đi của ngài trong thời gian sớm nhất, nhưng về thời gian, có thể phải đợi thêm ba ngày nữa…”
“Ba ngày!”
Tên râu ria lập tức bùng nổ, thô bạo hét lên một tiếng: “Là khách sạn của các người có vấn đề, tôi muốn lập tức về nhà, mau lấy vé máy bay cho tôi!”
“Thật sự xin lỗi, nhưng hôm nay thực sự không được.”
Trần Tử Huyên cau mày khi nghe tiếng la hét ồn ào này, cảm thấy ra nước ngoài du lịch mà bị giữ lại như vậy cảm giác thật là hỏng bét.
Thấy Trần Tử Huyên có vẻ lo lắng về việc ở lại, Lê Hướng Bắc tùy ý nói với cô: “Hiện tại chúng ta cũng có thể rời đi bằng chuyên cơ, đừng lo lắng.”
“Có thể đi ngay bây giờ à?”
Tên râu tia nghe thấy vậy lập tức quay đầu, đi nhanh vài bước tới trước mặt bọn họ, cánh tay rắn chắc trực tiếp túm lấy Lê Hướng Bắc, lớn tiếng nói.
“Tôi là khách VIP của khách sạn này, muốn đi cũng phải tôi đi trước. Máy bay đang đậu ở đâu, vé máy bay đâu? Các người đừng nghĩ đến việc một mình chạy trước.”
Lê Hướng Bắc mất kiên nhẫn ném tay anh ta đi: “Muốn đi thì tìm người của khách sạn mà nói.”
“Lời này của anh có ý gì?” Khuôn mặt của tên râu ria trông rất dữ tợn.
Trần Tử Huyên lạnh lùng bước tới trước mặt tên râu ria: “Ý là anh sống hay chết, không phải việc của chúng tôi.” Cô đột nhiên đá mạnh vào chân anh ta.
Chân phải của tên râu ria bị đá đau khiến anh ta co chân lại, sắc mặt tái nhợt: “Cô, cô…”
Trần Tử Huyên đã muốn dạy dỗ anh ta từ lâu rồi, một người ích kỷ như vậy không cần phải khách khí.
Lê Hướng Bắc phủi bụi trên quần áo, nhìn người đàn ông râu ria kia đau đến mức rút chân lại, quả nhiên khi Trần Tử Huyên đang tức giận thì đừng chọc tức cô, đây là cô đang tìm người để trút giận đấy.
Tên râu ria bỗng thấp giọng nói: ‘Các người ngồi chuyên cơ rời đi, nhân tiện đưa chúng tôi đi với. Nhà của chúng tôi ở Đức…”
“Nhà anh ở đâu liên quan gì đến tôi?”
Đúng lúc này, một bóng người cao lớn bước nhanh tới, Lucy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh, vẻ mặt u ám cùng tâm trạng không tốt: ‘Không có chỗ của các người, cút!”
Không biết có phải do khí thế của Lucy quá u ám và đáng sợ không, tên râu ria liền im bặt không dám nói thêm tiếng nào, ngay cả nhân viên phục vụ bên cạnh cũng lùi lại vài bước.
Một lúc sau, tên râu ria cũng giận mà không dám nói, vừa quay lưng bỏ đi vừa thầm oán trách một trận.
“Mẹ kiếp, vậy mà lại để một con gà yếu ớt chạy mất.” Khuôn mặt Lucy rất u ám, khẽ chửi rửa.
Trần Tử Huyên không biết cô ta đang mắng cái gì, ngẩng đầu nhìn cô ta, Lê Hướng Bắc đột nhiên trở nên cảnh giác, ghé sát tai Trần Tử Huyên, nhắc nhở: “Người phụ nữ này rất tàn nhẫn, đừng tiếp xúc với cô ta quá nhiều.”
“Anh đang luyên thuyên cái gì đó?” Lucy liếc lạnh lùng trừng mắt nhìn Lê Hướng Bắc.
Câu nói của cô ta đã khiến Lê Hướng Bắc choáng váng, không dám đáp lại, Lucy nhìn Trần Tử Huyên và nói thẳng: “Tên yếu đuối bị mắc kẹt trong hang đá với cô tên là gì? Anh ta đã từng nói gì với cô, nói cho tôi biết tất cả những gì cô biết về anh ta.”
Giọng điệu của Lucy nghe có vẻ thô lỗ, lại còn như đang ra lệnh, nhưng Trần Tử Huyên không bận tâm lắm, Lucy đang hỏi về tên nhiếp ảnh gia kia sao?
“Anh ta làm sao thế?”
Lucy không chịu được sự chậm chạp của cô, vẻ mặt vô cùng ảm đạm: “Tôi đang hỏi cô, đừng lãng phí thời gian của tôi, mẹ kiếp, anh ta đã chạy mất rồi, cô biết gì lập tức nói đi…”
“Cô ấy không có nghĩa vụ cung cấp thông tin cho cô.”
Thấy cô ta ép người như vậy, Lê Hướng Bắc càng khó chịu, nhấn mạnh một câu: “Tôi nghĩ Nguyễn Chi Vũ cũng không muốn cô ấy tham gia quá nhiều. Bây giờ cô ấy cần được nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt của Lucy trở nên lạnh lẽo hơn, cô ta nhìn Lê Hướng Bắc một cái, sau đó quay đầu nhìn Trần Tử Huyên: “Tôi đã phái tám người theo dõi anh ta nhưng anh ta vẫn có thể chạy trốn. Cô Trần, tôi nghĩ anh ta có lai lịch không hề đơn giản.” Nói xong, Lucy không hỏi thêm câu nào nữa, mặt mũi cô ta tối sầm, dường như đêm nay tâm trạng cô ta rất tệ, quay lưng sải bước rời đi.
Trần Tử Huyên nhìn theo bóng dáng tức giận của Lucy.
Thấy cô đang ngẩn người, Lê Hướng Bắc dùng cùi chỏ chạm vào cô: “Đừng quan tâm đến cô ta, chắc là do mọi chuyện không suôn sẻ nên tâm trạng không tốt lắm. Cô về phòng nghỉ ngơi đi, ngủ dậy rồi tính.”
Trần Tử Huyên và anh ta đều tự trở về phòng riêng nghỉ ngơi.
Cô mệt mỏi duỗi tay ra, thật nhiều chuyện, người đàn ông nhiếp ảnh gia kia, cô cũng cảm thấy rất kỳ quái, anh ta có lai lịch gì chứ?
Mang theo một câu hỏi kỳ lạ trong đầu, cô dần chìm vào giấc ngủ sâu.
Trần Tử Huyên ngủ thẳng đến mười hai giờ trưa mới tỉnh dậy. Cô phát hiện Chu ŧıểυ Duy bên cạnh đã dậy rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình cô, có lẽ ŧıểυ Duy không muốn quấy rầy việc nghỉ ngơi của cô, ngủ một giấc dậy tinh thần thật sảng khoái, cô nhanh chóng đi vào phòng tắm rửa mặt.
“Cô Trần, cô tỉnh rồi à, chúng tôi sẽ mang bữa trưa đến cho cô ngay.”
Ngay khi Trần Tử Huyên mở cửa, cô ngạc nhiên vì có một người phụ nữ canh ở ngoài cửa.
“Không cần đâu, tôi không đói.”
“Tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Cô có biết cô gái ở cùng phòng với tôi đã đi đâu không?” ŧıểυ Duy đã đi đâu rồi chứ.
Người phụ nữ nhìn cô với thái độ cung kính: “Ở chỗ của cậu Nguyễn.”
Đêm qua, Nguyễn Chi Vũ đã thực hiện một ca phẫu thuật nhỏ để lấy con dao trên lưng ra, anh là một bệnh nhân, có lẽ Bùi Hạo Nhiên đã đưa Chu ŧıểυ Duy và Bùi Ức đến thăm anh.
Sắc mặt của Trần Tử Huyên hơi nhàn nhạt, cô đi thẳng đến căn phòng lớn ở cuối hành lang.
Lúc này ngoài cửa không có bảo vệ, cô tự nhiên mà đẩy cửa đi tới, căn phòng rộng lớn như vậy nhưng lại rất yên tĩnh, đi mười mấy bước mới dần dần nghe thấy vài âm thanh.
Có một giọng nói trẻ con rất phấn khích vang lên: “Là cháu! Là cháu ngủ cùng với dì Nguyễn.”
“Dì Nguyễn nói buổi tối ngủ không được nên đã xem phim… Chúng cháu đã xem thế giới động vật. Dì Nguyễn nói rằng dì ấy không thích sư tử đực vì chúng quá lười biếng và đối xử không tốt với sư tử cái. Chúng là những tên đàn ông cặn bã.” Bùi Ức học cách nói của người lớn mà kể lại mọi chuyện.
Có tiếng cười truyền ra từ trong phòng.
Trần Tử Huyên mở cửa, tất cả mọi người đều quay lại nhìn cô.
Nguyễn Chi Vũ đang ngồi trên giường lớn, mặc một bộ đồ của bệnh nhân, nghỉ ngơi một đêm, bây giờ sắc mặt của anh đã cải thiện rất nhiều, ánh mắt anh sáng quắc nhìn về phía cô đang đứng ở cửa.
Trần Tử Huyên không khỏi cảm thấy hơi mất tự nhiên, cô bước lại gần hơn.
Gia đình của Bùi Hạo Nhiên đang ở trong phòng, họ rất ăn ý, ngay lập tức đứng lên, Bùi Ức cũng được dẫn ra ngoài.
Bùi Ức như một chú quản gia nhỏ, quay đầu nhìn lại còn không quên lo lắng nhắc nhở: “Chú Nguyễn, chú phải nghỉ ngơi nhiều vào nhé, vết thương sau lưng không được đụng nước, phải nằm nghiêng ngủ, đừng đè lên vết thương. Ôi vất vả quá, chú phải cố chịu đựng nhé. ”
Bùi Hạo Nhiên bật cười ra tiếng, trêu chọc con trai: “Tự dưng con trưởng thành thế.”
Bùi Ức ngẩng đầu, nghiêm túc nói: ‘Đương nhiên rồi, dì Nguyễn nói, dì Hạ rất sợ hãi, cho nên bọn con không thể sợ hãi. Bọn con phải giúp đỡ người khác.”
Bùi Hạo Nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu bé, đối mặt với Trần Tử Huyên, cười nói: “Cảm ơn cô, xem ra cô đã dạy thằng bé rất nhiều.”
Những gì Trần Tử Huyên nói, cậu bé đều đặc biệt ghi nhớ ở trong lòng. Trần Tử Huyên nhìn cậu nhóc với đôi mắt sáng ngời, vươn tay xoa đầu cậu nhỏ, Chu ŧıểυ Duy đứng bên cạnh nói nhỏ với cô, tớ chờ cậu ở bên ngoài, sau đó cả nhà ba người liền rời đi.
Cô và Nguyễn Chi Vũ bị bỏ lại trong căn phòng rộng rãi, không khí đột nhiên trở nên hơi xấu hổ.