Trần Tử Huyên đã đứng thẳng người, che chở Bùi Ức sau lưng, ánh mắt dò xét nhìn thẳng vào nhiếp ảnh gia.
Trên cánh tay người có chòm râu lớn có vết thương, sắc mặt và tinh thần anh ta cũng vô cùng yếu ớt tiều tụy, anh ta vốn không hề muốn ra tay thật, chỉ là do ích kỷ muốn độc chiếm căn nhà đá này thôi.
“Căn nhà đá này là do người đi săn dựng nên từ rất lâu rồi, đã lâu chưa có ai đến đây, trong nhà đá vừa sâu vừa tối, nói không chừng còn có gấu đen trốn trong đấy ngủ đông cũng không chừng, vội xông vào sẽ rất nguy hiểm.”
Nhiếp ảnh gia nam này có vẻ hiểu rất rõ về hoàn cảnh ở đây.
Anh ta đang nói thì dừng lại một lát, ánh mắt lại nhìn về phía Trần Tử Huyên: “Trên người cô đây có bật lửa, mang theo ánh lửa sáng vào trong nhà đá dò đường, đốt lửa sưởi ấm mới qua được đêm nay, nếu không tất cả mọi người đều phải chết ở đây.”
Người có chòm râu lớn kia nghe thấy từ ‘chết’ thì cả người hoảng loạn, trận tuyết lở vừa qua quá đáng sợ, anh ta cũng bò từ trong đống tuyết ra, nhặt về cái mạng từ chốn nguy hiểm, anh ta không muốn chết.
“Sao anh biết tôi có bật lửa?” Sắc mặt Trần Tử Huyên nghiêm túc hơn, người nhiếp ảnh gia này từ đầu đã quan sát cô, đặc biệt hiểu rõ về cô.
Khóe môi nam nhiếp ảnh gia cong lên, vẽ một nụ cười không rõ ý tứ, giọng nói rất nhẹ: “Tôi còn biết bên hông cô còn có một con dao mười lăm centimet nữa.” Lời anh ta nhẹ như gió thoảng.
Sắc mặt Trần Tử Huyên ngay lập tức căng cứng lại.
Trần Tử Huyên đưa bật lửa ra, đi tìm vài cành cây rồi dùng gần nửa tiếng để đốt cháy nó, ánh lửa sáng rực khiến lòng người an ổn hơn đôi chút.
Trần Tử Huyên quay người tiếp tục cõng Hạ Vân Lệ đang bị thương, Bùi Ức theo sát bên cạnh cô, nam nhiếp ảnh gia kia cầm bó đuốc, người có chòm râu lớn cũng không dám có ý kiến gì nữa, họ cùng nhau cẩn thận đi vào bên trong nhà đá.
Có thể là do nhà đá đã lâu không ai đến ở nên cửa gỗ bên ngoài đã bị hư hỏng cả rồi, bên trong nhà là một mảng tối đen, không thông gió, lúc vừa bước vào đã có cảm giác lạnh lão.
Nhà đá có dạng dài, bề rộng chỉ khoảng ba mét, nhưng rất sâu, đám người Trần Tử Huyên cũng không hề có hứng thú thám hiểm sâu bên trong, họ đi vào khoảng mười mét không thấy đáy hang liền quay về cửa hang ngồi tụm lại với nhau.
Trần Tử Huyên phát hiện trong nhà đá có một cái giường gỗ và một cái tủ gỗ, vài cái thùng sắt, bát sắt to thô sơ, còn có cả một đống dây thừng nữa.
Cô bước qua tìm kiếm đồ đạc trong tủ, vậy mà lại có một cây súng săn, chỉ là không có đạn nên không thể sử dụng được.
“Chỗ này thật sự có thú hoang lui tới sao…” Trong lòng cô bắt đầu cảnh giác, có súng săn có nghĩa là gần đây không an toàn cho lắm.
Sau đó Trần Tử Huyên tìm thấy một cái bình đầy bụi từ trên đầu tủ, một bình rượu trắng Whiskey.
Người có chòm râu lớn thấy cô tìm thấy Whiskey thì nghĩ chắc có lẽ là người đi săn đã để lại, trời lạnh thế này rượu trắng có thể làm ấm cơ thể lên một chút, anh ta thô giọng rống với cô: “Mang rượu qua đây!”
Trần Tử Huyên mặc kệ anh ta.
Người có chòm râu lớn bá đa͙σ thành quen, sắc mặt anh ta khó chịu, bò dậy muốn qua giành lấy, nhưng vợ anh ta lập tức giữ anh ta lại, nhỏ giọng nói vài câu, đại khái là nói trên người Trần Tử Huyên có dao, mới khiến cho anh ta ngồi lại tại chỗ. Bùi Ức theo sát bên cạnh Trần Tử Huyên, tuy tuổi nhỏ nhưng cậu bé vẫn biết lòng người hiểm ác.
Nam nhiếp ảnh gia có vẻ như rất có kinh nghiệm với việc sinh tồn nơi hoang dã, trông anh ta có vẻ gầy, nhưng sức lực lại có sức bùng phát lớn, đi đến trước cái giường gỗ kia, anh ta dùng tay không đã có thể tách nó ra thành những mảnh gỗ, nhanh chóng đốt xong đống lửa.
Ngọn lửa cam vàng dập dìu, cuối cùng trong này cũng đã ấm áp hơn đôi chút, mọi người đều đến gần đám lửa sưởi ấm theo quán tính.
Trần Tử Huyên quay đầu, nhìn theo ánh sáng của lửa nhìn người đàn ông đối diện. Cô đột nhiên phát hiện, nam nhiếp ảnh gia này gần như không hề sợ lạnh, anh ta ăn mặc mỏng manh nhất, chỉ mặc có hai cái áo, hơn nữa anh ta ngồi ở chỗ cách đống lửa xa nhất, có vẻ như anh ta không thích chen chúc với người khác, cứ có cảm giác như anh ta có chút lạnh lùng kiêu ngạo.
Lúc này, Hạ Vân Lệ đau đớn kêu nhỏ một tiếng, hai chân cô ta bị thương rất nghiêm trọng.
Trần Tử Huyên lại lấy vài thanh gỗ và những sợi dây thừng đi về phía cô ta, ngồi xuống trước mặt cô ta, sau đó lấy con dao từ bên hông ra. Hạ Vân Lệ thấy trên tay cô cầm con dao sắc nhọn, sợ hãi hét lớn: “Cô muốn làm gì thế hả?”
Trần Tử Huyên mặt không cảm xúc cố ý hù dọa cô ta: “Chân cô bị thương quá nặng, phải cắt bỏ.”
Hạ Vân Lệ thấy cô nói vậy thì bị dọa muốn chết mất: “Không, đừng mà, tôi không muốn cắt cụt chân…”
Động tác cầm dao của Trần Tử Huyên rất thuần thục điêu luyện, cô vạch ra một đường ở quần chỗ đầu gối của cô ta, mở ra nhìn kỹ vết thương trên chân cô ta, máu bầm tụ lại rồi.
Trần Tử Huyên dùng răng mở nắp bình rượu Whiskey trên tay, dùng rượu đổ lên vết thương trên chân cô ta.
Một trận đau rát khiến sắc mặt Hạ Vân Lệ như người chết, cả người còn đang run rẩy.
Trần Tử Huyên thấy dáng vẻ sắp chết đến nơi của cô ta, bĩu môi: “Rượu có thể sát trùng, lừa cô thôi, không cần phải cắt cụt đâu.”
Bây giờ Hạ Vân Lệ đau đến tận tim phổi, trừng mắt nhìn cô, lúc này cô ta thật sự nghi ngờ rằng có phải cô muốn nhân cơ hội báo thù không. Trần Tử Huyên chạm vào khớp xương cô ta: “Trật khớp rồi, chân phải có thể sẽ để lại sẹo, xong chuyện thì tự mình để ý đấy.”
Hai chân Hạ Vân Lệ đã bị lạnh đến mức có chút tê liệt luôn rồi.
Bị Trần Tử Huyên hành hạ một phen khiến cảm giác đau của cô ta càng mạnh mẽ hơn, sắc mặt trắng bệch, muốn nói gì đó, nhưng lại thấy Trần Tử Huyên lấy hai thanh gỗ kẹp vào chân bị thương của cô ta, cắt dây thừng ra, cột vào nơi khớp xương được cố định của cô ta.
Trần Tử Huyên xử lý xong vết thương của cô ta, quay đầu nhìn cô ta một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Biết đau còn đỡ hơn là không còn cảm giác nữa.”
Hạ Vân Lệ đau đớn thở gấp, cắn răng nhẫn nhịn.
Cô ta biết, Trần Tử Huyên nói không sai, có thể cảm nhận được đau đớn còn tốt hơn là hai chân đông cứng.
Chỉ là người phụ nữ này thật sự chẳng có chút thiên phú chăm sóc người khác chút nào, nếu để Trần Tử Huyên làm y tá, có thể sẽ hù chết bệnh nhân được luôn đó. Trần Tử Huyên không nhàn rỗi, cô dùng ba cây gỗ khá dài xếp thành giá đỡ ba góc trên đống lửa, bên trên cột một đoạn dây thừng nhỏ, lấy thùng sắt ra ngoài lấy vào nửa thùng tuyết sạch, cột chặt thùng và dây, đống lửa đang đốt nóng nước tuyết bên trong thùng, dần dần trở thành nước ấm, sôi sùng sục.
Bên trong tủ có mấy cái bát lớn bằng sắt, cô lấy một cái rồi cẩn thận lấy nửa bát nước sôi ra, cô ngồi hẳn xuống đất, Bùi Ức nép sát bên cạnh cô.
“Nóng đấy, uống chậm thôi.” Trần Tử Huyên cho Bùi Ức uống ít nước nóng cho ấm bụng.
Nam nhiếp ảnh gia đứng một bên yên lặng nhìn cô, nhướng mày, có vẻ như có chút ngạc nhiên với hành động của cô.
Người có chòm râu lớn thấy cô làm vậy, lập tức chạy qua giành lấy cái bát còn lại, cũng học theo cô múc nước nóng từ trong thùng sắt để uống.
Sau khi Bùi Ức uống vài ngụm, Trần Tử Huyên cũng bưng một ít nước nóng cho Hạ Vân Lệ.
Hạ Vân Lệ yếu ớt dựa lưng vào vách tường gồ ghề bẩn thỉu, từ trước đến nay cô ta chưa từng thê thảm như tối hôm nay, gặp phải tuyết lở, sống trong căn nhà đá rách nát, hai chân bị thương nghiêm trọng, không rõ sống chết.
Nhưng tại sao Trần Tử Huyên vẫn tỉnh táo như thế.
Hạ Vân Lệ không nhận lấy nửa bát nước đun sôi, dáng vẻ ngơ ngác như trong trạng thái nửa hôn mê.
Hành động của Trần Tử Huyên không được xem là dịu dàng, thấy cô ta mè nheo như thế thì trực tiếp để bát vào bên cạnh miệng cô ta, ép buộc cô ta uống chút ít. Hạ Vân Lệ sặc nước, áo trước ngực bị ướt một chút. Ngay tức khắc cô ta nổi giận trừng cô: “Trần Tử Huyên, cô cố ý hả!”
Từ trước đến nay họ đều không hợp nhau, bây giờ cô ta bị thương, cho nên cô cố ý báo thù hành hạ cô ta.
“Ngại quá, tôi cố ý đấy.” Trên mặt Trần Tử Huyên chẳng có chút cảm giác tội lỗi nào, cứng rắn trả lời một câu. Bùi Ức quay người lại, nhìn về phía họ: “Dì Lệ, môi dì khô quá.”
Sắc mặt Hạ Vân Lệ rất phức tạp, Trần Tử Huyên quay lại ngồi bên cạnh Bùi Ức, sau đó đưa tay xoay lên trán Bùi Ức, lo cậu bé sẽ phát sốt, may mắn là không nóng lắm.
“Có đau đầu khó chịu không?” Cô hỏi một câu.
Bùi Ức nhìn cô, gương mặt nhỏ nhắn có chút mệt mỏi, lắc đầu.
“Nếu khó chịu thì cháu phải nói nhé, nếu không dì sẽ không biết được.” Trần Tử Huyên nghiêm túc dặn dò cậu bé.
Những người xung quanh mà Trần Tử Huyên bắt gặp cứ cả ngày bệnh mà lại không nói, cô không phải kiểu người tinh tế, khó chịu mà lại không nói ra thì cô cũng sẽ không biết.
Sau đó có một số người nói cô lòng dạ sắt đá, không đúng chức trách, không xứng làm vợ người ta, không biết quan tâm chồng.
Trần Tử Huyên nghĩ đến một số kí ức không vui, đáy mắt hơi ngưng đọng.
Họ đều cho rằng như vậy, cô cũng không muốn giải thích gì cả.