Những tòa nhà chót vót của khách sạn sừng sững trên đỉnh núi, hùng vĩ tráng lệ nhưng giờ đây lại mất điện, và bên ngoài là tiếng gào thét đáng sợ của bão tuyết.
Trần Tử Huyên đã nghe thấy tiếng ồn ào, tiếng khóc và la lối ngay khi đặt chân đến khách sạn. Họ bước vào bằng cửa sau của khách sạn, không có máy sưởi, không gian lạnh run người. Dòng người đông đúc, mờ mịt.
Trần Tử Huyên cố gắng tìm kiếm Chu ŧıểυ Duy và những người khác, trong khi ai nấy cũng la hét trong hoảng sợ, chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau.
Cũng may, Bùi Hạo Nhiên đứng gần cửa sau khách sạn, khi thấy bọn họ, anh ta lập tức chạy ra đón: “Ban nãy chúng tôi nghe thấy tiếng nổ, sau đó đột nhiên khách sạn cúp điện. Bây giờ mọi người đang hoảng loạn. Có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Một số nhân viên trong khách sạn không hiểu chuyện gì xảy ra. Họ nói rằng phải khởi động lại nguồn điện dự phòng, nhưng nửa tiếng trôi qua vẫn không có điện.”
Chu ŧıểυ Duy ôm Bùi Ức vào góc để sưởi ấm cho nhau. Nhưng dù vậy, họ vẫn không đủ ấm trong cái lạnh khắc nghiệt như vậy, môi cả hai bắt đầu tím tái. “Chúng ta trở lại phòng khách sạn, lấy thêm chăn để giữ ấm trước.” Trần Tử Huyên không giải thích về vấn đề mất điện, cô kéo Chu ŧıểυ Duy và Bùi Ức về phía thang bộ.
Không có điện, dù tầng cao bao nhiêu, cô cũng chỉ có thể chấp nhận cuốc bộ.
Lê Hướng Bắc và Hạ Vân Lệ đi theo sau, nhìn thấy Bùi Hạo Nhiên, anh ta liền kể: “Gió tuyết làm đổ cây, xảy ra va chạm với máy cung cấp nguồn điện và gây phát nổ. Nguồn điện dự phòng bây giờ cũng chẳng có đâu. Tốt nhất đừng đi ra ngoài, nhiệt độ bây giờ rất thấp, mau kiếm đồ ăn và đồ sưởi ấm.”
Nghe vậy, sắc mặt của Bùi Hạo Nhiên thay đổi rõ rệt, anh ta lập tức leo cầu thang: “Trần Tử Huyên đưa Chu ŧıểυ Duy và Bùi Ức đến phòng để lấy chăn bông rồi.”.