Cô dứt lời, trong phòng quản lý có một vài người đi ra, vẻ mặt ai nấy cũng lo lắng, vừa đi vừa nói tiếng nước ngoài.
Lê Hướng Bắc nhíu mày thật chặt, dường như anh ta mới nhận được tin xấu nào đó.
“Họ nói rằng ba chiếc xe của đội bảo trì đã mất tích.”
Họ nói bằng tiếng Roman, một ngôn ngữ thông dụng ở đây và chỉ có Lê Hướng Bắc mới có thể hiểu được.
“Một số du khách bị kích động khi biết tin. Họ không còn niềm tin vào khách sạn, liền đi tranh giành hai chiếc còn lại trong gara…”
Bùi Ức cầm lấy chiếc bánh mì, dựa vào người bố mình, rất lo lắng ngẩng đầu lên: “Bố, chúng ta có phải đi giành lấy chỗ ngồi trên xe không?”
“Chúng ta phải làm sao đây?”
Chu ŧıểυ Duy và Bùi Ức đều căng thẳng, hai người nhìn Bùi Hạo Nhiên, bình thường hai người vốn yếu đuối, trong tình trạng khẩn cấp, họ càng dễ hoảng sợ.
Trần Tử Huyên liếc nhìn Bùi Hạo Nhiên và ra hiệu cho anh ta ở lại: “Tôi cùng Lê Hướng Bắc sẽ ra ngoài thám thính tình hình.”
Trước hoàn cảnh như bây giờ, Chu ŧıểυ Duy và Bùi Ức là người có tinh thần yếu nhất, Bùi Hạo Nhiên cần phải chăm sóc họ.
Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc đi cạnh nhau ra khỏi ga ra tới khách sạn, nơi có hơn 20 người đang hò hét, thậm chí có người còn đập vỡ cửa kính xe một cách thô bạo.
“Anta, anh chỉ biết ăn, uống và vui chơi, không có khả năng quản lý khách sạn này. Tôi sẽ không tin lời nhảm nhí của anh đâu, giờ chiếc xe này là của tôi, ai dám tranh giành với tôi.”
Người đàn ông nɠɵạı quốc râu ria mắng chửi người phụ trách khách sạn, sau đó giật chìa khóa xe, đẩy vợ và con gái lên, muốn lên ghế lái, tự động rời đi.
“Chỉ còn hai chiếc xe thôi, sao nhà anh có thể chiếm lấy một chiếc được. Rồi chúng tôi xuống bằng cách nào?” Những người khác bất bình nói.
“Một chiếc ô tô có thể ngồi được tám người cơ mà.”
Người đàn ông có râu ria cáu kỉnh, vừa nổ máy, vừa dùng tay vỗ mạnh vào chiếc còi và cảnh cáo: “Mấy người không có tư cách ngồi với tôi. Buông tôi ra, nếu không tôi cán chết mấy người đó.”
Trần Tử Huyên đứng một bên xem, nhíu mày, những người này dường như điên rồi.
Quản lý khách sạn mập mạp cố gắng thuyết phục: “Quý khách đều biết đội sửa chữa đêm qua bị mất liên lạc, nên việc vội vã ra ngoài bây giờ rất không an toàn…”
“Bên tiếp viện ở dưới núi sẽ đến vào lúc hai giờ chiều, chỉ cần đợi thêm bốn giờ nữa thôi…”
“Đừng tin vào bất kỳ lời nào họ nói nữa. Tôi biết được đội bảo trì bị mất tích là do nghe từ phòng quản lý. Họ vốn không định nói cho chúng ta biết, những kẻ trục lợi vô đa͙σ đức này.”
“Bây giờ chỉ còn hai chiếc xe, muốn rời đi phải tranh thủ, nếu không người trong khách sạn nhất định sẽ bí mật lái xe đi mất.” Bọn họ lại làm ầm ĩ lên.
Lê Hướng Bắc nhàn nhã bước tới, Trần Tử Huyên nhướng mày, tự hỏi anh ta muốn làm gì, chẳng lẽ muốn cướp xe như bọn họ sao?
“Xăng cho chiếc xe chỉ còn 2/3 bình. Trên đường tuyết rơi dày, rất có thể bị kẹt giữa đường… Thà rằng lấy xăng từ xe còn lại để dự phòng, còn xăng có sẵn trong xe thì lái xuống núi.”
Khi Lê Hướng Bắc tiếp cận những con người hung hãn này, anh ta sử dụng tiếng Roman, phát âm rất chuẩn, nếu không phải vì gương mặt Á Đông, anh ta chẳng khác gì người địa phương cả.
“Trong trường hợp này, chỉ nên đầu tư cho một chiếc xe!”
Bầu không khí đột nhiên căng thẳng hơn, nhưng bọn họ đều hiểu ý kiến của Lê Hướng Bắc là không sai. Hai chiếc xe xuống núi, không an toàn bằng một chiếc xe đẩy đủ xăng dự phòng.
“Nếu anh muốn rời đi, hãy mang theo một số thức ăn khô, nước và quần áo ấm. Đối với người già và trẻ con, tôi khuyên anh không nên mạo hiểm, nhớ mang theo điện thoại vệ tinh để nhờ sự giúp đỡ trong trường hợp khẩn cấp.”
Lê Hướng Bắc cư xử rất lịch thiệp, lại không có rào cản ngôn ngữ. Vừa nói, anh ta vừa quay đầu nhìn người đàn ông trên chiếc xe: “Tình hình bây giờ khẩn cấp, nếu anh muốn rời đi, vậy chúng ta bốc thăm đi.”
Điều này có nghĩa là Lê Hướng Bắc không có ý định cướp đi cơ hội rời đi của họ, anh ta chỉ nhận xét tình hình và đưa ra gợi ý hợp lý.
“Đúng, đúng vậy, lấy xăng từ chiếc xe kia làm dự phòng. Chúng ta cần chuẩn bị đồ ăn và áo ấm. Một chiếc xe tám chỗ, quyết định ai lên bằng việc bốc thăm. Khách sạn phải cấp cho chúng ta một điện thoại vệ tinh.”
Người đàn ông có râu ngồi trên xe bị một số người ép buộc, đành phải tham gia bốc thăm để quyết định.
Trần Tử Huyên đứng bên cạnh Lê Hướng Bắc, cô không hiểu những người này đang nói gì. Nhưng cô thấy họ bốc thăm, người đàn ông râu ria hung tợn bị trượt nên chửi bới bằng tiếng anh. Sau đó rút ra một tờ giấy, lấy tiền ra để trao đổi, ai muốn cho anh ta đi trước, anh ta lập tức ký séc. Tuy nhiên, không ai để ý đến anh ta cả. Mạng sống quan trọng hơn tiền bạc.
Bây giờ tuyết chưa quá dày, tám người bốc trúng đang nóng lòng để được lên xe. Khoảng hơn chục người còn lại nhìn chiếc xe di chuyển, vẻ mặt của họ hơi cáu kỉnh, chửi thề bằng nhiều thứ tiếng khác nhau, rồi tản đi.
“Tôi tưởng anh sẽ cùng họ bốc thăm chứ.” Trần Tử Huyên đi về phía Lê Hướng Bắc, vẻ mặt tương đối bình tĩnh.
Lê Hướng Bắc nhún vai: “Không thể ngăn cản những người này được. Nếu không thả họ ra, họ nhất định sẽ làm loạn. Mọi người trên khách sạn sẽ không yên lòng, tôi chọn đợi thêm vài giờ nữa.”
Nhìn vẻ bình tĩnh của anh ta, Trần Tử Huyên trêu chọc: “Anh không sợ đội cứu hộ sẽ đến trễ sao?”
“Trần Tử Huyên, cô có sợ không?”
Lê Hướng Bắc đột nhiên quay đầu, nghiêm túc hỏi cô.
Trần Tử Huyên đã quen với dáng vẻ phóng khoáng thường ngày của anh ta, nên vẻ nghiêm túc này làm cô không thấy quen.
Cô nhìn dãy núi tuyết phủ trắng phía trước, gió tuyết đang ngưng dần, nhưng bầu trời xám xịt, như đang tích tụ một đợt bão tuyết kinh khủng hơn. Có vẻ như lại sắp có bão.
Ở một nơi xa lạ, gặp phải thời tiết cực lạnh, mất tín hiệu di động, mọi người nhất định sẽ hoảng sợ.
Trần Tử Huyên nhìn anh ta, bình tĩnh nói: “Không sợ.”