Thành phố Moritz nằm trên dãy núi Alpen là một khu nghỉ mát trượt tuyết nổi tiếng thế giới, đây cũng là khu nghỉ dưỡng dành cho giới quý tộc và người nổi tiếng.
Khung cảnh tuyết phủ trên cao thật đẹp. Với diện tích rộng, được bao bọc bởi vẻ đẹp thần tiên, làn gió trong lành và lạnh lẽo thổi qua khiến người ta sảng khoái, dễ chịu. Xung quanh là những dịch vụ khách sạn được xếp hạng năm sao bậc nhất Thụy sĩ, là nơi thích hợp để vui chơi và tận hưởng.
Mặt trời mọc lên, ánh nắng sớm ấm áp.
Khách sạn năm sao trên đỉnh núi đã đặc biệt đặt nhiều bàn nhỏ để khách hàng vừa ngắm tuyết vừa dùng bữa.
Lê Hướng Bắc thưởng thức bữa sáng của mình một cách tao nhã trong khi ngắm nhìn tuyết trải dài.
“Tôi chọn nơi này không tồi đúng không?”
Lê Hướng Bắc mỉm cười, gương mặt tuấn tú có chút tự đắc, lấy khăn lau môi, nhân viên phục vụ đứng đợi sẵn, lập tức rót cà phê nóng cho anh ta.
Chịu đựng cảnh buồn chán trong dịp Tết ở thành phố A, chắc chắn đó không phải phong cách của Cậu Lê. Vì vậy anh ta lập tức lên kế hoạch rủ cả nhóm ra nước ngoài nghỉ dưỡng.
Bùi Hạo Nhiên ngồi đối diện, nhìn mặt trời mọc đằng đông như lớp bột vàng óng ánh phủ lên nền tuyết trắng, khung cảnh quả thực rất đẹp.
Tuy nhiên, Bùi Hạo Nhiên lại cười xấu xa: “Lê Hướng Bắc, cậu rủ chúng tôi đi du lịch, nhưng lại bỏ lại Nguyễn Chi Vũ, cậu không sợ cậu ta sẽ xử lý cậu sao?”
“Tôi sợ gì chứ? Trần Tử Huyên chẳng phải ở đây sao?”
Lê Hướng Bắc uống cạn ly cà phê đen, bình tĩnh nói thêm: “Đến lúc đó, tôi sẽ nói đó là ý của Trần Tử Huyên, cô ấy không muốn nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ.”
Người này đúng là không còn gì để nói. Bùi Hạo Nhiên nhìn người anh em của mình, không khỏi mỉm cười.
Lê Hướng Bắc đặt cốc cà phê xuống, có chút nghiêm túc nói: “Dù sao cũng là tôi đang giúp cậu ta mà.”
“Cậu nói xem, tính tình của Nguyễn Chi Vũ chắc chắn sẽ không cầu xin tha thứ. Vì vậy tôi đã lừa Trần Tử Huyên đến đây. Đầu tiên, là để cô ấy trượt tuyết mấy ngày cho thư giãn, nếu cô ấy có tâm trạng vui vẻ, tôi sẽ lại rủ cô ấy đến một cô nhi viện ở dưới núi, cho cô ấy tiếp xúc với đám trẻ mồ côi đáng thương, ngây thơ. Điều đó sẽ tác động đến cô ấy.”
Lê Hướng Bắc cảm thấy ý này rất hay, nở nụ cười gian xảo: “Khi Trần Tử Huyên mềm lòng, cô ấy sẽ nghĩ đến hai đứa nhỏ ở nhà, chắc chắn sẽ sớm tha thứ cho cậu ta.”
Bùi Hạo Nhiên cười nhạo anh ta: “Tốt hơn là cậu nên thực sự có ý giúp, nếu không thì Nguyễn Chi Vũ sẽ tùy vào tình hình mà xử lý cậu đấy.”
Một thoáng căng thẳng hiện ra trên khuôn mặt điển trai của Lê Hướng Bắc, nhưng anh ta sớm bình tĩnh lại nhìn vào miệng xấu xa của Bùi Hạo Nhiên. Miệng chó không mọc được ngà voi, chỉ giỏi nói điều tồi tệ.
Lê Hướng Bắc chế nhạo: “Bùi Hạo Nhiên, sau khi kết hôn, cậu đã bế theo đứa nhỏ Bùi Ức con của vợ cũ cùng đi du lịch. Thế nào? Có phải bất mãn chỗ nào không?”
“Cảm ơn sự quan tâm của cậu.”
Bùi Hạo Nhiên hiển nhiên không thể để cậu chủ Lê thích trêu chọc, lạnh nhạt buông một câu: “Quan hệ của chúng tôi vô cùng hòa thuận, vui vẻ. Không cần phiền đến quý ngài độc thân như cậu.”
Nói đến độc thân, Lê Hướng Bắc tỏ ra khó chịu, trong ngày năm mới, mẹ anh ta vẫn mắng mỏ, yêu cầu anh ta yêu đương rồi sớm dắt con dâu về.
Bùi Hạo Nhiên dĩ nhiên không xấu hổ khi cố tình nói móc mỉa, làm tổn thương bạn mình.
Lê Hướng Bắc bỗng chuyển đề tài: “Bùi Hạo Nhiên, cậu đã bao giờ nói với Chu ŧıểυ Duy về Bùi Ức chưa? Bùi Ức là con trai của anh trai cậu và Quan Lôi, cậu chỉ là bố trên danh nghĩa. Cậu đã nói chuyện này với vợ mình chưa? Giải thích chưa?” Quan Lôi và anh trai của Bùi Hạo Nhiên yêu nhau. Quan Lôi có thai nhưng chưa tổ chức đám cưới, anh trai của Bùi Hạo Nhiên đúng lúc ấy lại qua đời trong một vụ tai nạn. Quan Lôi đề nghị sinh ra đứa con để người anh đã khuất của anh ta có người nối dõi, nhưng kèm theo đó là một điều kiện, Bùi Hạo Nhiên phải hỏi cưới Quan Lôi. Nhà họ Bùi đã thực sự đồng ý yêu cầu này.
Lê Hướng Bắc và những người khác đều ghét Quan Lôi, họ cảm thấy Quan Lôi dùng con trẻ để ép cưới. Bùi Hạo Nhiên rất chăm sóc Quan Lôi, gần như có thể nói là nghe lời, nhưng đó không phải tình yêu, anh ta không yêu cô ta.
Ngay cả sau khi kết hôn, cả hai đã ngủ giường riêng.
Đôi khi, đám bạn Lê Hướng Bắc cười nhạo anh ta, nói anh ta chẳng khác gì phụ nữ giữ gìn tiết hạnh. Có một thời gian, Bùi Hạo Nhiên bị cười vì giữ thân như ngọc.
“Thực ra chúng tôi chưa từng nghĩ cậu sẽ thích một người như Chu ŧıểυ Duy.” Lê Hướng Bắc suy nghĩ một lúc, anh ta cảm thấy Chu ŧıểυ Duy không có điểm gì đặc sắc, khá bình bình, ổn định.
“Bùi Hạo Nhiên, hay là cậu bị Quan Lôi khủng bố lâu quá? Thế nên chỉ cần thấy con gái là thích, cậu có thực sự yêu cô ấy không?”
Bùi Hạo Nhiên không có biểu hiện gì, lạnh nhạt đáp: “Chu ŧıểυ Duy rất hợp với tôi.”
Lê Hướng Bắc nhìn thái độ bình thản của anh ta, thở dài nói: “Nghe cái giọng điệu kìa, y chang ông cụ non, không có tí gì gọi là lãng mạn tình cảm cả.”
Bùi Hạo Nhiên mỉm cười: “Cần gì lãng mạng, nếu giống như Trần Tử Huyên, tôi sẽ không chịu được đâu.”
Lê Hướng Bắc làm mặt chua xót: “Nếu ai nhìn trúng Trần Tử Huyên thì đúng là thích tìm ngược.”
“Lê Hướng Bắc, anh nói gì đó?”
Ngay sau khi nói những điều không hay về người khác, Trần Tử Huyên đi về phía họ.
Vì vậy, đừng tùy tiện nói xấu người khác.
“Tôi tưởng cô ngủ tới trưa. Đến xem thực đơn sáng nay đi, cô muốn ăn gì?” Lê Hướng Bắc làm bộ ngây thơ, lập tức đưa thực đơn cho cô.
“Dì Nguyễn đã dậy từ lúc năm giờ sáng rồi.” Bùi Ức đi với Trần Tử Huyên, một lớn một nhỏ, cậu bé kéo ghế, rất lịch sự để Trần Tử Huyên ngồi xuống trước.
Trần Tử Huyên đã hình thành thói quen thức dậy lúc năm giờ sáng khi sống tại nhà họ Nguyễn. Cô mở mắt ra và thấy trời còn sớm, vì ngủ cùng Bùi Ức nên không muốn đánh thức cậu bé dậy. Không nghĩ là cậu bé rất thông minh và nhạy cảm, đã sớm phát hiện và thức dậy cùng cô.
Bùi Ức lần nào cũng gọi cô là “Dì Nguyễn”, Trần Tử Huyên đã cố gắng sửa nhiều lần, yêu cầu cậu gọi là dì Trần, nhưng cậu bé vẫn cố tình gọi sai.
Đồng thời cậu bé cũng rất cố chấp, quyết tâm phải ngủ cùng phòng với cô.
Ban đầu, Lê Hướng Bắc đặt ba phòng; gồm có, anh ta, Trần Tử Huyên và vợ chồng Bùi Hạo Nhiên. Không ngờ cậu nhỏ Bùi Ức lại đi theo, làm anh ta bị động. Các phòng khác đền kín chỗ, Lê Hướng Bắc nhiệt tình nói rằng Bùi Ức sẽ ở cùng phòng với anhta, nhưng Bùi Ức không ưa anh ta, nằng nặc đòi phải cùng phòng với Trần Tử Huyên.
Lê Hướng Bắc lại cực kỳ ăn thua với đứa nhỏ như Bùi Ức, lạnh nhạt nói: “Làm sao vậy, tối ngủ cùng giường với trẻ con nên không thoải mái à?”
Trần Tử Huyên cau mày: “Có lẽ là không quen thôi.”
“Trần Tử Huyên nói đêm qua Bùi Ức đã lăn xuống giường.”
Chu ŧıểυ Duy đi tới, ngồi cạnh Bùi Hạo Nhiên, cô ấy nói một cách thích thú: “Em nghĩ tối nay em sẽ ngủ cùng Tử Huyên, Bùi Ức, cháu có thể ngủ với bố.”
“Không chịu đâu.”
Bùi Ức đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác: “Phụ nữ ở khách sạn không an toàn đâu…” Lê Hướng Bắc không nhịn được cười: “Hahaha, vậy cháu muốn bảo vệ Dì Nguyễn của cháu à, hahaha… Tôi cười chết mất, Bùi Ức, cháu có biết Dì Nguyễn của cháu mạnh mẽ thế nào không mà dám nói thế? Đàn ông nào dám đến gần cô ấy chứ.”
“Hơn nữa, tình cảnh của cháu hiện tại rất nguy hiểm có biết không, ngộ nhỡ chú Nguyễn biết cháu ngủ cùng giường với dì Nguyễn, có thể sẽ xào cháu luôn đấy.”
Khi Bùi Ức nghe thế, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu thực sự bối rối.
Trần Tử Huyên cầm ly nước trong tay nhấp một ngụm như thường lệ, dưới gầm bàn, cô đá mạnh chân vào cái người họ Lê kia. Ngón chân Lê Hướng Bắc đau đến mức khuôn mặt tuấn tú méo xệch.