Bà Bùi ra khỏi nhà hàng, nói rằng trời vẫn còn sớm, có muốn cùng bà đến chỗ này không. Trần Tử Huyên và ŧıểυ Duy không dám từ chối, còn cậu bé Bùi Ức lại làm vẻ mặt đắc thắng, tâm trạng vui vẻ.
Khi đến nơi, phát hiện cửa hàng bày ra đủ thứ trang sức, lấp lánh ánh vàng.
Chu ŧıểυ Duy bắt đầu nghĩ: “Hóa ra là có ý đồ.”
Đây là cửa hàng trang sức có tiếng ở thành phố A, bày biện đủ loại trang sức cưới đắt tiền. Chắc chắn bà Bùi đã hẹn trước, vừa bước vào cửa, quản lý liền mỉm cười chào hỏi.
“Cô Bùi, cháu không cần váy cưới đâu ạ.” Chu ŧıểυ Duy có hơi khó xử.
Hôm qua cô ấy đã nói rõ ràng với người lớn, cô ấy chỉ cần giấy đăng ký kết hôn, đám cưới đơn giản mang tính chất thông báo, mời vài người thân thiết là được. Hơn nữa, với Bùi Hạo Nhiên thì đây là cuộc hôn nhân thứ hai, không nên quá rùm beng, phô trương.
“Chu ŧıểυ Duy, không biết bọn trẻ các cháu có nghĩ vàng là thứ quá mộc mạc, bình dân không. Cô nghiên cứu rất kỹ về lịch sử Ai Cập cổ đại. Cô nghĩ trang sức bằng vàng là thứ thật hấp dẫn. Xem thử bộ này đi!”
Cô Bùi và Bùi Ức ngồi trước tủ kính, họ chọn trang sức một cách thích thú.
Chu ŧıểυ Duy nhìn một vòng, liền kinh ngạc: “Thứ này dùng để đeo lên đầu và cổ đúng không ạ?” Cô ấy đang nói về một bộ trang sức mang đậm phong cách Ai Cập cổ đại.
Người quản lý cửa hàng yêu cầu phục vụ mang ra một vài bộ trang sức, không ngừng nhiệt tình giải thích: “Cửa hàng chúng tôi có rất nhiều nữ trang mang phong cách cổ. Nếu có yêu cầu gì đặc biệt, cửa hàng chính sẽ gửi đến hoặc đặt hàng.”
“Không cần tốn kém như vậy đâu.”
Chu ŧıểυ Duy chưa bao giờ nhận được sự ưu ái như vậy từ khi còn là một đứa trẻ, cô ấy thực sự xấu hổ.
“Đây là tấm lòng của cô và bố Hạo Nhiên.”
Cô Bùi cười hiền hậu: “Bây giờ đã là người một nhà, sau này sẽ sống chung với nhau, không cần khách sáo như vậy. Hơn nữa, Bùi Ức là đứa bé hiếu động, sau này sẽ làm phiền cháu rồi.”
Nói xong, bà Bùi bối rối hỏi: “ŧıểυ Duy, cháu có định ra ngoài với Hạo Nhiên sau khi kết hôn không? Các cháu còn trẻ, cần không gian riêng tư. Nếu cháu cảm thấy việc sống với bố mẹ quá phiền phức thì có thể ra riêng. Chỉ cần nhớ đến bố mẹ và thường xuyên về thăm là được…”
Giọng điệu này có hơi ảm đạm.
Chu ŧıểυ Duy bất ngờ và ngay lập tức giải thích: “Không, cháu chưa bao giờ nghĩ đến việc ra ngoài sống đâu ạ.”
Bà Bùi cười rạng rỡ hơn khi nói: “Vậy phiền cháu sau này phải lo lắng cho chúng ta. Đừng khách sao, chọn lấy cái mà cháu thích đi.”
Bà Bùi lập tức yêu cầu quản lý mang ra thêm một ít trang sức bạch kim và kim cương phong cách Âu Mỹ.
Chu ŧıểυ Duy dở khóc dở cười.
Nhà họ Bùi này, người lớn người bé đều giỏi trong việc quay người khác như dế. Lặng lẽ đến gần, dùng ánh mắt sắc bén nhìn giá, cô ấy hốt hoảng.
Làm sao cô ấy dám đeo những thứ này, chúng quá đắt!
Trần Tử Huyên cho rằng trang sức của cửa hàng này được thiết kế khá đặc biệt, kiểu dáng và họa tiết được đánh bóng tinh xảo, cô giúp Chu ŧıểυ Duy chọn một bộ trang phục: “Sườn xám dài kết hợp với trang sức vàng rất có khí chất, cậu nên chọn bộ này…”
Bùi Ức nghiêng người qua: “Dì có muốn mua kim cương không?”
“Sẽ còn chọn một bộ khác bằng vàng trắng và kim cương để phù hợp với chiếc váy cưới nữa.” Trần Tử Huyên đẩy ŧıểυ Duy vào phòng thử đồ, nhân tiện chọn một bộ trang sức để thử.
Bà Bùi và Bùi Ức đợi ở ngoài phòng thử đồ. Chu ŧıểυ Duy mặc một chiếc sườn xám dài màu trắng, khuôn mặt thanh tú của cô e thẹn và ửng đỏ, còn có cả một bộ hoa tai, vòng cổ kim cương lấp lánh màu hồng. Quả thực đẹp động lòng người.
Bà Bùi không ngần ngại khen ngợi: “ŧıểυ Duy, chiếc váy cưới và trang sức này rất hợp với cháu, cháu rất đẹp.”
Chu ŧıểυ Duy nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương, trên người mặc chiếc váy trắng thanh thoát cùng với trang sức đắt tiền như vậy, tự dưng cô ấy cảm thấy không thực.
Mặc dù luôn xấu hổ nói không muốn đám cưới, những người phụ nữ nào cũng mơ về chiếc váy trắng tinh khôi, khi cô dâu xinh đẹp nhất, chính là lúc trái tim cô ấy toàn màu hồng.
Bà Bùi nhìn ŧıểυ Duy càng thấy thích mắt, liền nở nụ cười: “Tại Hạo Nhiên bận rộn mà không đến đây được. Nếu nó đến, phải làm cho nó bất ngờ, đừng tưởng ŧıểυ Duy của chúng ta tầm thường, dễ bắt nạt.”
ŧıểυ Duy cảm thấy đầu óc choáng váng, không ngờ Nhà họ Bùi lại nhanh chóng chấp nhận và đối xử với cô như vậy, đôi mắt tự dưng thấy ướt.
Lúc này, Bùi Ức kéo váy cô ấy, chỉ ngón tay về phía cánh cửa: “Dì nhìn kìa.”
Bùi Hạo Nhiên vừa xuống xe, có lẽ anh đã hoàn thành xong việc của mình. Hôm nay, anh mặc bộ vest và giày da, hiền lành và đẹp trai, bước vào với nụ cười trên môi, vừa hay nhìn thấy Chu ŧıểυ Duy đang ngơ ngẩn và tay chân có hơi lúng túng.
“Đúng lúc đang nói về con đó.” Bà Bùi mỉm cười nhìn con trai mình, kéo ŧıểυ Duy một cách trìu mến, hỏi: “Thấy con dâu mẹ thế nào?”
Chu ŧıểυ Duy biết người này đang cố tình trêu cô, nhưng trái tim vẫn đập loạn xạ, khuôn mặt đỏ bừng.
Trần Tử Huyên đứng sang một bên và mỉm cười, trộm nghĩ những người trong Nhà họ Bùi rất vui tính, hài hước.
Đúng lúc này, một người đàn ông khác bước vào cửa hàng.
Bùi Ức phấn khích hét lên: “Chú Nguyễn!”
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có hơi cứng nhắc, cô không nhìn lại, nhưng những tấm gương phản chiếu trong cửa hàng đã phản chiếu dáng vẻ nổi bật của Nguyễn Chi Vũ.
“Chào cô Bùi.” Đầu tiên, anh bước đến chỗ người lớn tuổi, chào hỏi với chất giọng trầm và ổn định.
Bà Bùi có hơi ngạc nhiên: “Không ngờ Chi Vũ cũng qua đây.”
“Cháu còn chưa cảm ơn công ty cô vì đã hỗ trợ cho dự án khảo cổ của chúng cháu lần trước nữa.”
“Không có gì đâu.”
Nguyễn Chi Vũ rất lịch sự và biết giữ khoảng cách với những đối tác lớn tuổi hơn mình.
Sau đó Nguyễn Chi Vũ ngoảnh đầu, nhìn vào Chu ŧıểυ Duy, khen ngợi” “Bộ đồ rất đẹp.”
Chu ŧıểυ Duy được khen mà lo sợ: “Cảm ơn, cảm ơn.”
Bùi Hạo Nhiên đứng một bên, đỡ Chu ŧıểυ Duy đứng vững, tự nhiên muốn cười, ŧıểυ Duy đang quá căng thẳng.
“Đi chọn một bộ sườn xám dài đi, anh thích trang phục truyền thống.”
“Phần eo của sườn xám dài ở đây quá nhỏ. Em có bụng mỡ, sau này mặc lên sẽ không đẹp đâu.”
“Thoải mái đi, anh không cười em đâu.” Bùi Hạo Nhiên lôi kéo Chu ŧıểυ Duy đi. Nhà họ Bùi chọn sườn xám dài ở phía bên kia. Bùi Hạo Nhiên lại bắt nạt Chu ŧıểυ Duy, cố tình chọc giận cô ấy bằng những bộ đồ cô ấy không thể mặc.
Mẹ Bùi thì giúp Chu ŧıểυ Duy lấy số đo.
“Cô Bùi, cô không cần đặt trước đâu. Quần áo ở đây đều là đồ tốt, có thể lấy ngay một bộ.”
“Đừng lúc nào cũng gọi mẹ là cô Bùi, mẹ cho con một thời gian thích nghi. Sau Tết, con phải gọi mẹ là mẹ đấy.”
Chu ŧıểυ Duy cười ngượng ngùng, cuối cùng cô cũng đoán ra tính cách của Hạo Nhiên là do di truyền từ mẹ.
Trần Tử Huyên đang đứng từ xa nhìn gia đình họ, cô nghĩ bà Bùi là người phụ nữ thú vị, đồng thời cũng mừng cho ŧıểυ Duy, không khí gia đình hòa thuận vui vẻ thật tốt.
Nguyễn Chi Vũ đến gần cô, Trần Tử Huyên giả vờ phớt lờ anh bằng cách tập trung vào đồ trang sức cưới.
Anh đứng bên cạnh cô, yên lặng, không có động tĩnh gì nữa.
Về phía Chu ŧıểυ Duy, cô ấy đã thay một bộ sườn xám dài bằng lụa màu bạc đỏ. Bùi Hạo Nhiên và những người khác đều trêu chọc cô ấy. Tính cách của ŧıểυ Duy vốn nhẹ nhàng, vẫn là sườn xám phù hợp với cô hơn.
Nguyễn Chi Vũ không nhìn ŧıểυ Duy, ánh mắt chỉ dừng lại người đang đứng trước mặt. Với anh mà nói, mọi thứ ở đây không chói lọi bằng cô.
Đột nhiên anh nói: “Tử Huyên, trở về nhà họ Nguyễn với anh.”1