Chiều hôm đó Nguyễn Chi Vũ phái người tìm xung quanh vài lần nhưng vẫn không tìm thấy Trần Tử Huyên.
Ngay cả Bùi Hạo Nhiên cũng cảm thấy kỳ quái: “Cô nhóc kia rõ ràng đã tới đây rồi, sao lại chuồn êm như thế?”
Thấy lúc ấy Nguyễn Chi Vũ trầm mặc, bị anh liếc một cái cũng cảm thấy có chút âm u. Bùi Hạo Nhiên rất thông minh câm miệng lại, xoay người làm như không có việc gì mà tiếp tục đi làm việc.
Ở bệnh viện bên kia, sau khi Trần Võ Quyền tỉnh lại thì đã như chẩn đoán chính xác rằng nửa người bên trái của ông ta không thể động đậy được nữa. Chuyện ở công ty càng bó tay, nhưng cảm xúc cũng coi như an ổn, giống như là thông qua việc bị bệnh nặng một trận mà đã nhìn thấu được rất nhiều chuyện cũ năm xưa.
“Người còn sống cả đời, dạ dày cũng chỉ hé miệng, có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu. Những thứ chúng ta nên hưởng thụ thì đều đã hưởng thụ đủ rồi, giàu sang không ép buộc được, bây giờ chuyện ở công ty đã không cần bận tâm nữa rồi.”
Bà cụ Trần thường xuyên ngồi bên cạnh giường bệnh lải nhải, giống như là đang an ủi đứa con bị bệnh nặng của mình, cũng như là đang từng thời từng khắc nhắc nhở bản thân mình.
Cố Như Yên ở lại chăm sóc bọn họ, thấy tư tưởng của bà cụ Trần bây giờ đã thoáng hơn. Trần Võ Quyền bị liệt nửa người cũng không có cam chịu, điều này khiến cho trong lòng bà ấy rất cảm động.
Bà ấy đem theo cháo đã nấu sẵn ở nhà tới, cẩn thận đổ ra bát.
“Uống chút cháo trước cho ấm dạ dày, đợi chút nữa phải tới khoa phục hồi làm xoa bóp và châm cứu. Bác sĩ nói tích cực làm phục hồi, tình trạng sẽ dần dần tốt lên thôi.”
Tuy thân thể của Trần Võ Quyền còn rất yếu, nhưng tinh thần đã khôi phục khá tốt rồi, ý thức đại não rất rõ ràng. Ông không nhận cháo mà Cố Như Yên đưa tới, bỗng nhiên ông nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh một lúc lâu.
Cố Như Yên thuận theo ánh mắt của ông nhìn lại, giống như có người đứng ở ngoài cửa, nhưng người nọ cũng không đi vào mà chỉ mở ra một khe hở nhỏ.
Cảm thấy có chút kỳ quái, Cố Như Yên đặt bát cháo lên bàn rồi đi qua đó.
“Kỳ lạ…” Khi Cố Như Yên tiến lên phía trước, đối phương liền vội vàng xoay người rời khỏi.
Vốn bà ấy còn muốn đuổi theo, ánh mắt bà ấy lại bị đồ trang sức rơi trước cửa phòng bệnh hấp dẫn. Nhìn thấy ngoài cửa có vòng cổ lóe ra ánh sáng bạc, bà ấy lại ngẩng đầu nhìn về phía bóng dáng hoảng loạn rời đi kia.
Là Trương ŧıểυ Vi sao?
Cố Như Yên ngồi xổm xuống nhặt chiếc vòng cổ bạc quen thuộc này lên, chính là chiếc vòng cổ bị Trương ŧıểυ Vi vứt đi ở nhà họ Trần ngày đó.
Cố Như Yên không chút do dự, trực tiếp trả vòng cổ lại cho Trần Võ Quyền: “Tôi nghĩ, cô ấy tới đây là muốn giải thích với anh, chuyện này cũng không phải là dự tính ban đầu của cô ấy.”
Cố Như Yên chính là một người phụ nữ ôn hòa ấm áp như vậy, không giống với Trương ŧıểυ Vi, Cố Như Tình chủ động theo đuổi, thậm chí không từ thủ đoạn mà yêu hận mãnh liệt. Vậy nên cuộc sống mà bọn họ chọn lựa cũng không giống nhau.
Thế giới cũng không có đúng sai hoàn toàn, tốt và xấu, chỉ là sự lựa chọn của mọi người không giống nhau mà thôi.
Tay phải của Trần Võ Quyền vô lực nhận lấy chiếc vòng cổ bạc lạnh lẽo này. Lần này ông không dùng sức tóm lấy nó, mà là để chiếc vòng cổ “nặng nề” này lướt qua lòng bàn tay thô ráp của ông ta, rơi xuống sàn nhà.
Vẻ mặt Cố Như Yên có chút giật mình nhìn về phía ông ta, mà Trần Võ Quyền cũng không nói gì. Ông cúi đầu, uống thẳng một hơi hết nửa bát cháo nóng kia.
Trần Tử Huyên đang ở trong văn phòng làm việc của bác sĩ, hỏi một chút chuyện với bác sĩ chủ trì phụ trách trị liệu phục hồi.
Chu ŧıểυ Duy đi qua từ trong thang máy, ngữ khí có chút gấp gáp: “Trần Tử Huyên, vừa rồi hình như tớ nhìn thấy Trương ŧıểυ Vi.”
Trần Tử Huyên quay đầu lại, đầu tiên là liếc mắt nhìn về phía Chu ŧıểυ Duy một cái, hơi nhíu mày lại giống như là nhớ đến cái gì đó, cũng không truy hỏi.
ŧıểυ Duy đi đến bên cạnh cô, nâng cao giọng nói lên, biểu tình càng thêm thành khẩn: “Thật đó, vừa rồi tớ thật sự thấy cô ta rồi, cô ta chạy xuống từ thang lầu bên kia.”
“Ừ.” Trần Tử Huyên tùy ý mà ừ một tiếng.
Chu ŧıểυ Duy cảm thấy gần đây cô giống như đi vào cõi thần tiên, không biết cô đang phiền não chuyện gì.
“Tớ nghe Bùi Hạo Nhiên nói, Trương ŧıểυ Vi vì một số chuyện nên đã bị tư pháp giam giữ phối hợp điều tra một số việc.”
ŧıểυ Chu tự nói: “Đúng rồi, cậu có biết Lưu Oánh Oánh bây giờ đang bị truy nã hay không, hình như cô ta đã trốn ra nước ngoài rồi. Chính vì lần trước Trương Thiến Thiến điên cuồng lái xe đâm chúng ta, sau đó điều tra ra là do Lưu Oánh Oánh cho Trương Thiến Thiến dùng một chút thuốc cấm. Không ngờ lại dây dưa lớn như thế. Cảnh sát còn kéo ra mối quan hệ giữa Lưu Oánh Oánh và một tập đoàn ngầm nào đó.”
“Lưu Oánh Oánh?”
Trần Tử Huyên lặp lại cái tên này, đã cảm thấy rất xa lạ.
Chu ŧıểυ Duy thấy trên mặt cô không có cảm xúc gì, có chút tức giận mà mắng một câu: “Cái loại người như Lưu Oánh Oánh này cũng đáng đời, cho tới bây giờ cũng không chịu sống an phận, sau lưng đã làm nhiều chuyện mờ ám tự cho là thông minh như vậy.”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu oán hận một người, mà ngay cả tên của bạn mà đối phương cũng cảm thấy xa lạ, đây đúng là bi kịch.
Vừa nghĩ như vậy, Chu ŧıểυ Duy cảm thấy người phụ nữ họ Lưu kia quả thực là phí công giày vò rồi.
“Còn có, tớ nói cậu nghe, nghe nói Trương Thiến Thiến xuất viện khỏi bệnh viện tâm thần rồi. Hơn nữa cô ta còn đồng ý giải quyết chuyện ly hôn với Triệu Dịch Kiệt nữa.”
Chu ŧıểυ Duy càng nói càng kích động: “Cậu nói xem có phải cô ta có âm mưu gì hay không? Lần sau cậu mà gặp phải cô ta thì nhất định phải cẩn thận đó.”
So với sự lên án mãnh liệt của Chu ŧıểυ Duy, người trong cuộc Trần Tử Huyên lại bình tĩnh hơn rất nhiều.
“Chu ŧıểυ Duy, em kích động cái quỷ gì chứ?”
Hai bóng dáng từ từ đi về phía các cô, ánh mắt của Bùi Hạo Nhiên đi phía trước nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ đang kích động kia, cố ý trêu chọc cô ấy.
Chu ŧıểυ Duy thấy người đến là Bùi Hạo Nhiên, nhất thời giống như là thấy kẻ địch vậy. Ánh mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, sau đó lui ra phía sau Trần Tử Huyên, giả bộ rất ngoan ngoãn thành thật.
Bùi Hạo Nhiên nhìn bộ dạng hèn nhát này của cô ấy, trong lòng cực kỳ bất mãn. Lê Hướng Bắc đi phía sau lại cười bỉ ổi: “Cô Chu, ý của Bùi Hạo Nhiên là cô nhiệt tình quá mức, hoàng đế không vội mà thái giám đã gấp rồi. Xem xem cô Trần của chúng ta bình tĩnh bao nhiêu chứ.”
“Ai là thái giám, anh mới là thái giám ý?” Chu ŧıểυ Duy ló đầu ra một cái, gào về phía Lê Hướng Bắc.
Khuôn mặt anh tuấn của Lê Hướng Bắc đen đi một nửa.
Anh ta đang nghĩ làm sao để đáp trả cô ấy một cách thật đẹp trai, nhưng còn chưa có nghĩ ra lời kịch, anh em tốt ở bên cạnh lại âm dương quái khí mà nói một câu: “Lê Hướng Bắc, cậu và cô ấy là cùng một loại mặt hàng.”
Nói về chuyện quá mức nhiệt tình này, Lê Hướng Thành phố Ah ta thế mà còn có mặt mũi mà nói, thật đúng là.
“Anh càng ngày càng giống thái giám ẻo lả.” Trần Tử Huyên cầm lấy thỏa thuận phục hồi mà bác sĩ đã ký lên, xoay người thuận tay mà vỗ lên đầu Lê Hướng Bắc một cái. Anh ta chính là người nhiều chuyện nhất.
“Các người còn có tình người hay không vậy? Tôi đây là đang cố gắng phát triển tinh thần bạn bè thân thiết. Tôi giúp các người nhiều như vậy, cả ngày làm tay chân chạy vặt mà còn không biết cảm kích một chút nào. Thật đúng là lương tâm bị chó gặm mất rồi.” Tim Lê Hướng Bắc thật lạnh lẽo.
“Anh đây gọi là ăn no rửng mỡ.”
Trần Tử Huyên rất ngầu mà tổng kết giúp anh ta một chút, cô cất bước đi về phía phòng bệnh của cha cô, Bùi Hạo Nhiên cùng với Chu ŧıểυ Duy cùng cười, cũng đi theo cô tới phòng bệnh.
Lê Hướng Bắc đứng tại chỗ, buồn bực nhìn bóng dáng bọn họ.
Đám bạn bè heo chó này, quả nhiên là không có lương tâm mà.