Cố Như Yên vội vàng chạy nhanh đến, không giấu nổi tức giận nhìn Trương ŧıểυ Vi: “Cô hại nhà họ Trần thành thế này, cô còn có tư cách gì mà yêu cầu nó.”
Nếu như không phải trưa nay đột nhiên Trương ŧıểυ Vi phát điên nói lung tung, Trần Võ Quyền căn bản sẽ không tức giận mà sinh bệnh, hiện tại sẽ không biết sống chết như thế này, càng nghĩ càng lo lắng.
“Những gì tôi nói đều là sự thật.” Trương ŧıểυ Vi hất hàm, như để che giấu đi lương tâm cắn rứt, cố ý cao giọng nói: “Cố Như Yên, tôi nói có câu nào là giả sao? Bây giờ bà đi xem bệnh án của Trần Võ Quyền, nhóm máu của ông ấy là nhóm máu O, chị bà Cố Như Tình có nhóm máu B, Trần Tử Huyên là nhóm máu gì, cô ta là nhóm máu hiếm RH âm tính.”
“Còn bà nữa, Cố Như Yên, bà đến tuổi này rồi mà vẫn chưa kết hôn, không phải là vì thích anh rể bà sao?”
“Đủ rồi!” Trong lòng Cố Như Yên rất xấu hổ, giận dữ hét lên.
Cảm xúc của Trương ŧıểυ Vi có chút kích động, cô ta quay đầu lại, điều chỉnh hô hấp, không nói thêm câu nào nữa.
Trần Tử Huyên nhìn bóng lưng thanh cao của Trương ŧıểυ Vi, nhìn người phụ nữ này đi đôi giày cao gót nhọn hoắt, bước từng bước từng bước trên sàn nhà sạch sẽ của bệnh viện, hành lang của bệnh viện trống trải lạnh lẽo, tiếng bước chân nặng nề của cô ta đặc biệt cao vút.
“Tử Huyên, thật ra dì…” Cố Như Yên nhìn thấy Trương ŧıểυ Vi rời đi, giơ tay muốn giữ lấy cô, có chút hoảng sợ giải thích: “Không phải như Trương ŧıểυ Vi nói đâu.”
Trần Tử Huyên cúi đầu, có chút tự chế nhạo bản thân: “Cháu vừa xem xong bệnh án của bố cháu, đích thực là nhóm máu O, hóa ra ông ấy luôn lừa cháu, cháu còn nghĩ rằng nhóm máu hiếm của cháu là được di truyền của ông ấy.”
“Tử Huyên, cháu nghe dì nói, Trần Võ Quyền, ông ấy…” Cố Như Yên nhất thời không biết sắp xếp từ ngữ thế nào: “Trần Võ Quyền là một người tốt.”
Cuối cùng bà ấy dùng những từ đơn giản nhất để bày tỏ ấn tượng của mình về ông. “Dì và mẹ cháu là chị em ruột thịt, nhưng tướng mạo của bọn dì không giống nhau. Dì hơi bình thường, cùng lắm chỉ là có chút thanh tú. Nhưng mẹ cháu lại không như vậy, từ bé chị ấy đã vô cùng xuất chúng, ngũ quan thanh tú, thân hình gợi cảm, giống như một con búp bê hoàn hảo vậy, lại thêm trình độ đàn dương cầm, khí chất kinh diễm. Có rất nhiều đàn ông theo đuổi chị ấy, có điều, cuối cùng chị ấy lựa chọn gả cho một người đàn ông xuất thân nghèo khó Trần Võ Quyền.”
“Trước khi quen biết Trần Võ Quyền, chị ấy đã tiếp xúc với rất nhiều những người đàn ông vô cùng ưu tú, trong số đó có cậu chủ nhà họ Nguyễn, Nguyễn Thanh Thừa.”
Nói đến đây, Cố Như Yên cố ý dừng lại một lúc.
Trần Tử Huyên kinh ngạc nhìn bà ấy. Nguyễn Thanh Thừa, chính là cha của Nguyễn Chi Vũ. Cố Như Yên nhìn vào ánh mắt hoảng loạn của cô, cảm khái lắc đầu: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, thực ra chuyện này rất đơn giản. Nguyễn Thanh Thừa là một người bệnh, nghe nói ông cụ Nguyễn đã tiêu rất nhiều tiền để giữ lại sinh mạng cho ông ta, nhưng dù sao ông ta cũng là người thừa kế duy nhất của nhà họ Nguyễn, bên cạnh ông ta vẫn luôn không thiếu phụ nữ.”
“Giữa Nguyễn Thanh Thừa và chị ấy có một đoạn tình cảm, lúc ấy Nguyễn Thanh Thừa đã lấy vợ sinh con. Chị ấy nói tình cảm của chị ấy và Nguyễn Thanh Thừa là thật lòng, chị ấy nói muốn đợi ông ta ly hôn, lấy chị ấy. Lúc đó dì rất phản đối hành vi làʍ t̠ìиɦ nhân của chị ấy, có điều dì không dám nói với cha mình. Cho đến một năm sau, chị ấy nói bọn họ chia tay rồi. Dì thở phào nhẹ nhõm, nhà họ Cố không cho phép có những hành vi phá hoại hạnh phúc gia đình người ta như vậy.” “Rốt cuộc chị ấy và Nguyễn Thanh Thừa có phải là yêu đương thật lòng hay không, dì không biết, nhưng vẫn luôn là chị ấy bỏ đàn ông. Một khoảng thời gian dài sau lần chia tay đó chị ấy bị trầm cảm, nửa năm trời ngày nào cũng ở quán bar.”
“Cho đến một hôm, chị ấy nói với dì, chị ấy có thai rồi.” Sắc mặt Cố Như Yên có chút thờ ơ: “Dì hỏi chị ấy đứa bé là của ai, chị ấy nói không biết. Sau khi uống rượu say ở quán bar, chị ấy đã lên giường cùng với mấy người đàn ông.”
Hai mắt Trần Tử Huyên đờ dẫn, cô khẽ cúi đầu xuống, nắm chặt hai tay.
“Dì và ông nɠɵạı cháu biết được chuyện này, lập tức cử người đi điều tra. Nhưng chị ấy đã lăn lộn ở quán bar trong nửa năm, bọn dì thật sự không tra ra được là ai, chỉ có thể khẳng định không phải của Nguyễn Thanh Thừa. Sau khi chia tay chị ấy không còn quan hệ gì với Nguyễn Thanh Thừa, hơn nữa dì nghe nói cơ thể của Nguyễn Thanh Thừa không tốt, đến cả con trai của ông ta cũng phải quaa Mỹ thụ tỉnh nhân tạo mới có thể sinh ra được.”
Trần Tử Huyên không nói gì, cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình, trong đầu thoáng hiện lên một suy nghĩ, hóa ra Nguyễn Chi Vũ là thụ tinh ống nghiệm.
Cố Như Yên nhìn gương mặt của cô, gương mặt xinh đẹp này, thật sự càng lớn càng giống chị bà ấy Cố Như Tình.
“Lúc trước dì luôn phản đối cháu và nhà họ Nguyễn chính là vì nhưng ân oán cũ này.”
Lúc đầu nghe được mối quan hệ của cô và Nguyễn Chi Vũ, bà ấy lập tức tức giận, sao lại là nhà họ Nguyễn. Cố Như Yên thừa nhận rằng bà ấy rất ích kỷ, bà ấy có thành kiến với nhà họ Nguyễn.
Lúc đó Nguyễn Thanh Thừa đã có vợ rồi, vậy mà còn ở bên chị bà ấy, không biết cuối cùng bọn họ chia tay là vì Nguyễn Thanh Thừa biết thân thể của mình không tốt nên chủ động chia tay, hay là ông ta suy nghĩ cho vợ của mình. Tóm lại, nhà họ Cố rất hận nhà họ Nguyễn.
Nếu như không vì đoạn tình cảm đáng xấu hổ này, chị bà ấy cũng sẽ không mang thai ngoài ý muốn, cũng sẽ không có kết cục hoang đường như vậy.
“Trần Võ Quyền xuất thân nghèo khổ, nhưng trước giờ ông ấy vẫn không xem thường bản thân mình. Ông ấy luôn cố gắng làm việc dưới trướng ông nɠɵạı cháu. Ông ấy nhìn thấy chị ấy mấy lần, có lẽ là yêu thầm chị ấy mà không dám nói. Cho đến lúc chị ấy mang thai ngoài ý muốn, lúc phát hiện thì đã được năm tháng rồi, bác sĩ không đồng ý cho phá thai, ông nɠɵạı cháu không đồng ý lưu truyền loại chuyện này. Lúc này Trần Võ Quyền tự mình đưa ra chủ ý, nói ông ấy muốn cưới chị ấy, cả đời này sẽ đối tốt với chị ấy và đứa trẻ này.”
Trần Tử Huyên nghe đến đây, tự mình tìm một cái ghế trống ngồi xuống. Trên mặt cô không có biểu tình gì cả, ánh mắt hết lần này đến lần khác nhìn về khu chăm sóc đặc biệt, Trần Võ Quyền hiện đang nằm trong phòng bệnh đó, sống chết không rõ.
Cố Như Yên ngồi xuống bên cạnh cô: “Tử Huyên, cháu có thể cảm thấy Trần Võ Quyền không phải một người cha tốt, bất kể như thế nào, dì cũng cảm thấy ông ấy đã cố hết sức rồi. Hôm cháu chào đời, ông ấy rất vui mừng, ông ấy rất chiều chuộng cháu. Mặc dù cháu vẫn mang họ Trần, nhưng mọi người đều cảm thấy ông ấy đang dựa vào nhà họ Cố, giống như ở rể vậy, áp lực vô cùng lớn.”
“Mấy năm đầu khi chị ấy mới gả cho ông ấy, chị ấy rất cảm động với những việc mà Trần Võ Quyền làm cho mình, duy trì sự ấm áp trong một thời gian, nhưng cũng không thể có tình cảm. Cuộc hôn nhân của hai người họ cũng phai nhạt dần theo thời gian, chị ấy đã nhắc đến chuyện ly hôn rất nhiều lần, nhưng Trần Võ Quyền vẫn luôn từ chối.”
“Những mâu thuẫn ngày càng trầm trọng hơn, cho đến khi Trần Võ Quyền dẫn Trương ŧıểυ Vi đến nhà họ Cố, ông ấy nói muốn ly hôn, chị ấy có lẽ là cảm thấy mất mặt, nên cũng không đồng ý ly hôn.”
Trần Tử Huyên đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trong veo hiện rõ cảm xúc phức tạp trên gương mặt cô: “Nếu như lúc trước mẹ cháu đã chủ động muốn ly hôn, bọn họ không hợp với nhau, tại sao lại không ly hôn?”
“Bởi vì ông nɠɵạı cháu không cho phép cháu gái mình lớn lên trong một gia đình đổ vỡ.” Cố Như Yên trực tiếp nói cho cô biết sự thật, đây chính là sự thật, vẫn luôn vì đứa bé.
Trần Tử Huyên cắn chặt môi, trong lòng rất hỗn loạn.
Cô biết ông nɠɵạı rất yêu thương cô, chắc chắn không hy vọng cô phải đau buồn vì chuyện bố mẹ ly hôn, thậm chí từ lúc mới bắt đầu đã nói dối rồi.
“Cho nên đều là vì cháu.”
Trần Tử Huyên nhìn nền nhà âm u của bệnh viện, ánh mắt mê man, giọng nói của cô khàn đặc, thấp giọng lẩm bẩm: “Tại sao lại sinh cháu ra?”