Nguyễn Chi Vũ cảnh cáo cô phải đứng lại, nhưng Trần Tử Huyên vẫn đẩy anh mà đi ra ngoài.
Đến khi cô trở lại phòng của mình, thấy cửa vẫn mở, cô đi vào bên trong, phát hiện Nguyễn Chi Vũ đã rời đi.
Nhân tiện đi vòng lên phòng anh, trên đó cũng không thấy bóng dáng của anh. Cùng lúc ấy điện thoại di động trong túi áo khoác của cô lại vang lên, Trần Tử Huyên lập tức trở nên cảnh giác sau đó nghe máy: “Vì sao lại đưa USB này cho tôi?”
“Giọng của cậu sao lại lạ như vậy, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Là Chu ŧıểυ Duy gọi điện cho cô, Trần Tử Huyên ngây người một giây, lúc này mới cảm thấy bản thân quá nhạy cảm rồi.
Cô liền để chiếc USB màu đen lên mặt bàn, ánh mắt càng ngày càng ngưng trọng, Chu ŧıểυ Duy thấy cô trầm mặc không nói, liền quan tâm hỏi một câu: “Có phải cậu gặp một người nào đó rồi không?”
Trần Tử Huyên nhanh chóng lấy lại tinh thần, gượng ép bản thân giải thích một câu: “Vừa lúc nãy gặp được một người đàn ông lạ mặt, anh ta không hiểu sao lại gọi mình là em gái, mình lại là con một, mình cảm thấy anh ta giống một người xấu.”
“Hiện tại bên ngoài xã hội kẻ lừa đảo nào cũng có, phải chú ý một chút.” Chu ŧıểυ Duy lập tức nhắc nhở cô.
Trần Tử Huyên cảm thấy không yên lòng, cô cảm cảm thấy người đàn ông kia không giống một kẻ lừa đảo, anh ta nói tiếng Trung không mấy lưu loát, nhìn cách mặc quần áo của người đó phần nhiều giống người Châu Âu hơn, anh ta khiến người khác cảm nhận được sự lạnh lùng của mình.
Càng nghĩ như vậy, nhìn chiếc USB đặt trên bàn thì cô càng cảm thấy khó chịu trong lồng ngực.
“Trần Tử Huyên, thực ra hôm nay mình có một việc muốn nói cho cậu.” Giọng Chu ŧıểυ Duy ở đầu bên kia điện thoại rất không tự nhiên, tâm tình đang rất mâu thuẫn, cô ấy cũng không chú ý sự khác thường của Trần Tử Huyên, chẳng qua chỉ muốn chia sẻ một chuyện quan trọng với người bạn thân của mình.
“Mình, hiện tại mình với Bùi Hạo Nhiên…”
“Anh ta ức hiếp cậu sao?” Trần Tử Huyên lên tiếng.
“Không phải.” Chu ŧıểυ Duy lập tức trở nên khẩn trương, giống như bản thân cô ấy đang làm sai chuyện gì, do dự một lát sau đó mới nhỏ giọng nói một câu: “Hiện tại mình đang ở cục dân chính.”
“Cái gì?” Trong đầu Trần Tử Huyên đang mãi nghĩ tới chuyện khác, không có nghe thấy lời cô ấy nói.
Người ở đầu bên kia không biết đang ở đâu, rất náo nhiệt giống như đang ở bên ngoài, sau đó truyền đến giọng nói của Bùi Hạo Nhiên: “Bùi Ức gọi điện thoại đến, em có muốn nói chuyện với nó không?” Sau đó chính là giọng vội vàng của Chu ŧıểυ Duy: “Không cần, không cần nói cho thằng bé biết.”
“Chu ŧıểυ Duy, em đây là có ý gì, có phải em định đổi ý không?” Bùi Hạo Nhiên giống như không vừa lòng, sau đó là màn đối thoại của hai người, Trần Tử Huyên nghe không rõ, mà chỉ chốc lát sau, Chu ŧıểυ Duy giống như là không cẩn thận mà tắt máy, kết thúc cuộc điện thoại của hai người.
Trần Tử Huyên lại quay trở lại hiện thực, cô đang một mình ở trong căn phòng này, vô cùng cô đơn.
Phòng trọ của cô không có máy tính nên không có cách nào xem được USB, cô tiện tay cầm chiếc USB màu đen đặt ở trên kệ TV.
Sau đó cô gọi thức ăn bên ngoài, lại nghĩ tới Nguyễn Chi Vũ.
Nghĩ tới anh, tâm tình của Trần Tử Huyên lại trở nên rối loạn.
Tấm biển đề hai chữ “tạm thời đóng cửa” được treo trước cửa ra vào của hội sở quyền anh tư nhân cao cấp, mà lúc này, ở quầy bar, một đám nhân viên đang tụ tập lại một chỗ, bọn họ đang nói xấu ông chủ của mình.
Huấn luyện viên bắn súng hàng đầu trong câu lạc bộ đang rót một cốc bia lạnh đưa cho người phụ nữ trước mặt, sang sảng cười to, tò mò hỏi cô ta: “Lucy, tôi nghe nói cô chạy tới hù dọa cô Trần?”
“Việc này ngàn vạn lần đừng tính lên đầu tôi.” Lucy hào sảng nhận lấy một cốc bia Đức uống một hớp thật to, cao giọng trịnh trọng giải thích: “Tôi chỉ là phụng mệnh dọa dẫm cô ấy một chút, khiến cho cô ấy lựa chọn tham gia đoàn quảng cáo, khiến cô ấy cách những người đàn ông khác xa một chút. Anh nghĩ rằng tôi và anh đều muốn làm chuyện ngu xuẩn này sao, đều là Nguyễn…”
“Đừng nói.” Huấn luyện viên bỗng nhiên nháy mắt ra hiệu với Lucy, ý bảo cô ta im miệng.
Lucy cũng là một người thông minh nhạy bén, cô ta lập tức bày ra bộ dạng như không có chuyện gì, cầm cốc bia tiếp tục uống, dường như không quan tâm tới chuyện gì khác.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài cửa lớn có một vệ sĩ mặc đồng phục màu đen thân hình cao lớn đi tới: “Anh Nguyễn đang ở đây, hiện tại muốn gặp cô Lucy.”
Lucy nhìn William ở đối diện nhíu mày, liền nói: “Tôi còn nhiệm vụ chưa hoàn thành.”
“USB đang ở đâu?”
Giọng nói bí ẩn, cùng với tiếng bước chân nện xuống sàn nhà, từng bước một hướng về phía bọn họ.
Vẻ mặt Lucy trở nên vặn vẹo, William thấp giọng nói với cô ta một câu.
“Nghe nói thân thể anh không thoải mái, tối hôm qua anh vừa mới xuống máy bay, sao không nghỉ ngơi nhiều một chút?” Cô ta lập tức đặt cốc bia trên tay xuống, xoay người, trưng ra vẻ mặt tươi cười, ngữ điệu vui vẻ nói với người đó.
Nguyễn Chi Vũ dừng lại đứng cách cô ta một đoạn khá xa, trên mặt không có biểu cảm gì.
Lucy không nhịn được mà nở nụ cười, đến đứa ngốc cũng có thể nhìn ra được tâm trạng anh rất kém.
William là một người hiền lành, thấy ông chủ của bọn họ đang chuẩn bị phát hỏa, lập tức mở miệng làm dịu không khí: “Anh Nguyễn, tôi báo cáo với anh một chút, khả năng bắn súng và quyền anh của cô Trần rất xuất sắc.”
“Đừng nhắc đến cô ấy với tôi!” Người đàn ông phía trước có vẻ mặt không chút thay đổi, nháy mắt trở nên vô cùng tức giận.
Lucy cùng với William liếc nhìn nhau, hay lắm, chuyện này đúng là chọc giận ông chủ rồi.
“USB đang ở đâu?” Sắc mặt Nguyễn Chi Vũ có chút u ám, ngữ điệu rất bình tĩnh mà hạ tối hậu thư: “Lần trước tôi đã nói qua với cô, nếu cô không tìm thấy thì cô cùng với USB biến mất luôn.”
“Tôi không nói tôi không tìm thấy.” Lucy liền kiên trì phản bác một câu, cô ta rất rõ Nguyễn Chi Vũ đối đãi với cấp dưới của mình nếu như không được việc sẽ như thế nào.
“Lão đại, chuyện USB lát nữa tôi sẽ nói với anh, trước tiên tôi phải nói với anh chuyện của Đường Duật.”
Đường Duật, đối với Lucy mà nói, ấn tượng của anh ta đối với cô ta chính là người đàn ông có đôi mắt màu lam.
Nhưng đối với ông chủ của cô ta mà nói chính là một nhân vật quan trọng.
“Đường Duật một mực muốn điều tra chuyện của chúng ta, cho nên tôi đã lợi dụng chuyện này khiến anh ta vướng chân vướng tay, đồng thời cũng dẫn anh ta ra nước ngoài. Nhưng sau đó tôi lại phát hiện Đường Duật đi Mỹ không phải mắc bẫy của tôi, mà anh ta tới Mỹ chính là có chuyện muốn làm.”
Người đàn ông tên Đường Duật tuyệt đối là một người không dễ đối phó. Lucy âm thầm tính toán vài thứ, mỗi khi cảm thấy bản thân mình sắp thắng, kết quả đều một lời khó nói hết.
“Đường Duật đã điều tra tất cả về anh, cuộc sống trước kia khi ở Mỹ, phẫu thuật não, còn có… Đoạn ân oán trước kia của nhà họ Trần và nhà họ Nguyễn.” Nói tới đây, Lucy dừng lại một chút, bọn họ đều rất rõ ràng, nếu Đường Duật biết những chuyện này thì sớm hay muộn Trần Tử Huyên cũng sẽ biết.
“Xem ra cô Trần sẽ lại càng thêm hận anh.” Cuối cùng Lucy dường như không muốn sống mà bổ sung một câu.
Sắc mặt William trở nên nghiêm trọng, tốt xấu gì ông ta cùng Lucy cũng đã là đồng nghiệp của nhau nhiều năm, ông ta cảm thấy lo lắng một khi ông chủ của bọn họ thật sự tức giận sẽ cho Lucy đi chầu trời.
Quả thật sắc mặt Nguyễn Chi Vũ vô cùng khó coi, may mắn từ trước đến nay anh luôn là người công tư rõ ràng.
Dường như Lucy đặc biệt hiểu biết tính tình của anh, nhún nhún vai: “OK. Chuyện Đường Duật đã báo cáo xong, hiện tại tôi nói tới chuyện USB.”
USB, cô ta không lấy được.
“Tôi đã tìm thấy một người phụ nữ cho anh.” Vẻ mặt Lucy rất bình tĩnh, nhanh chóng đi về phía phòng chứa đồ ở bên kia, dường như muốn đưa một người nào đó lại đây.
William thấy cô ta có ý muốn trêu tức, lập tức theo sau, túm lấy tay cô ta, nhắc nhở một câu: “Lucy, cô đừng ở trước mặt anh ấy trêu đùa như vậy, cô chọc giận anh ấy sẽ không có chuyện tốt lành đâu.”
“Ông cho rằng ai cũng có thể chọc giận Nguyễn Chi Vũ à.” Thật ra Lucy không quá lo lắng, khóe môi hơi nhướng lên, suy nghĩ một chút sau đó cười khẩy: “Chỉ có người anh ấy để ở trong lòng, mới có bản lĩnh khiến anh ấy thực sự tức giận.” Lời này nói ra dâng lên một chút tự giễu.
“Yên tâm đi, tôi cũng không dám trở thành tâm can bảo bối của anh ấy đâu.” Nói xong, Lucy đưa một người phụ nữ, trên mắt cô ta bị bịt kín bởi một miếng vải màu đen.
“Cô Hạ, cô đang cầm đồ của lão đại chúng tôi có đúng không?” Hạ Vân Lệ bị dọa nên luống cuống, vốn dĩ là ngày cuối tuần ở nhà, bỗng nhiên có hai người xông vào nhà mạnh mẽ mang cô ta đi.
Hoảng sợ khi nhìn thấy câu lạc bộ trước mặt quen thuộc như vậy, cùng với một người đàn ông đang ngồi trên ghế, cô ta sửng sốt không nói nên lời. Thách ????há????h ????ì???? được ﹙ TrU???? Tr????ye????.V???? ﹚
Ánh mắt Nguyễn Chi Vũ hơi nhíu lại, tựa hồ hơi bất ngờ khi Lucy ép buộc Hạ Vân Lệ đến đây.
“Ngày hôm đó khi Đường Duật đưa An Lỗi từ bệnh viện đi, An Lỗi trộm USB sau đó giấu ở bệnh viện. Sau khi sự việc xảy ra, tôi liên tục kiểm tra video giám sát khu vực lân cận ngày hôm đó, tôi thấy tình cờ cô Hạ cũng tới bệnh viện ngày hôm đó, vẻ mặt khi đó của cô ta giống như đang cầm một củ khoai nóng bỏng tay vậy.” Đôi mắt sắc bén của Lucy nhìn thẳng vào Hạ Vân Lệ, cất giọng đều đều nói: “Cô Hạ, tôi đoán hẳn là cô đã sớm nhìn thấy nội dung bên trong chiếc USB kia rồi.”
Hạ Vân Lệ bị cô ta nhìn chằm chằm, sắc mặt lập tức thất thố trở nên bối rối.
“USB đang ở đâu?” Người đàn ông nãy giờ vẫn trầm mặc bỗng nhiên lên tiếng.
Hạ Vân Lệ chưa thấy qua tư thế thẩm vấn như vậy, càng chưa từng thấy qua Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng vô tình như vậy, ánh mắt của anh lạnh lùng và hung dữ hơn so với khi ở công ty rất nhiều.
Lucy liếc mắt nhìn Hạ Vân Lệ một cái, cô ta cảm nhận được người phụ nữ này khẳng định đã bị dọa cho choáng váng.
Ông chủ của họ có được như bây giờ cũng không phải là người lương thiện gì.
“Cô Hạ, mời cô lập tức trả lại USB cho chúng tôi.” Hôm nay tâm tình của Lucy cũng không tồi, nên cô ta liền xoa dịu không khí một chút.
Nhưng Hạ Vân Lệ thật sự đã bị dọa cho thành ngốc, cổ họng cô ta trở nên khô rát, yên lặng nhìn một Nguyễn Chi Vũ xa lạ trước mặt, đầu óc dường như không thể nghĩ được gì.
Đột nhiên, cô ta nhớ tới Lưu Oánh Oánh từng nói qua: [Nguyễn Chi Vũ có một thói quen, chính là giấu những thứ bản thân yêu thích đi, không muốn chia sẻ với bất cứ kẻ nào.]
[Cô cho rằng anh ta đối với cô là khoan dung, nhưng thực chất chính là coi thường. Chỉ có người anh ta thực sự để ý tới, mới có thể ảnh hưởng tới tâm trạng của anh ta.]
[Sau một ca phẫu thuật, cô cảm thấy anh ta sẽ quên cô ấy sao?]
Cả người Hạ Vân Lệ lập tức cứng đờ, thần kinh của cô ta đều đã đông cứng lại.
Cô ta đã xem nội dung trong chiếc USB kia, tình cờ lại là một đoạn video mổ lấy thai thi của của Trần Tử Huyên trong một vụ tai nạn xe.
Lucy thấy cô ta vẫn yên lặng liền cảm thấy không hài lòng, thúc giục một tiếng.
“Hiện tại USB không còn ở trong tay tôi, trước đó tôi cũng phát hiện nhà tôi đã bị người khác đột nhập vào.” Hạ Vân Lệ không quay người về phía Lucy, mà hoảng sợ nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng trước mặt, nhịn không được mà run rẩy:
“Chi Vũ, từ trước tới giờ anh không hề bị mất trí nhớ đúng không?”
“Đoạn phim trong USB đó… Là anh, là anh mang cặp sinh đôi đó đi.”