Trần Tử Huyên cúp điện thoại của Đường Duật rồi ngẩn người trên sô pha. Mãi cho đến khi đồng hồ trên tường vang lên, cô định thần lại thì mới nhận ra đã khuya.
Chỉ còn vài giờ cuối cùng của lễ Giáng sinh này, Trần Tử Huyên hy vọng thời gian trôi nhanh hơn. Một ngày tốt lành đã trôi qua một cách mơ hồ. Cô nhìn người khác vui mừng, cô mong thà rằng hôm nay chỉ là một ngày bình thường.
Cô quay lại nhìn bông hồng trên bàn cà phê và chợt nghĩ đến điều gì đó.
Trần Tử Huyên bước ra khỏi cửa, tay phải cầm giỏ hoa hồng, đi thẳng lên cầu thang đến căn hộ 502.
Bước chân có chút nặng nề từng bước lại gần.
Cô cúi xuống đặt giỏ hoa hồng này trước căn hộ 502.
Sau đó đứng thẳng, quay đầu rời đi.
Đúng vậy, nên như vậy.
Giả vờ thâm thúy đặt giỏ hoa hồng này rồi quay người tiêu sái bỏ đi.
Đây là kế hoạch ban đầu của cô, giống như vô số nhân vật thần bí, phải bình tĩnh và thận trọng.
Thế nhưng ngay lúc quay đầu lại, Trần Tử Huyên không nhịn được, quay người lại, hung ác đá vào cửa.
Giả vờ thâm thúy cái em gái nhà anh!
“Khốn kiếp!”
Cô tức giận mắng chửi cửa.
Cô hít một hơi thật sâu, ổn định cảm xúc trước khi quay người đi xuống căn hộ 402.
Tiếng đạp cửa vừa rồi của Trần Tử Huyên thật sự rất lớn, cư dân tầng dưới sợ đến mức lo lắng nhìn xung quanh. Chỉ có cô không thay đổi sắc mặt mở cửa nhà, sau đó đóng sầm lại.
Giống như dùng hành động để bày tỏ sự bực bội.
Trần Tử Huyên thừa nhận bản thân không có sự bình tĩnh, mưu tính sâu xa, đạp cửa nhà người khác là việc rất ấu trĩ. Nhưng hôm nay cô thực sự rất bực mình nên muốn trút giận. Nếu cô gặp phải tên khốn Nguyễn Chi Vũ thì sẽ không chỉ đơn giản là đạp cửa như vậy.
Cô ngồi ở phòng khách uống nửa chén nước ấm, vốn là muốn bình tĩnh lại, cần phải bình tĩnh lại.
Nhưng tiếng kim đồng hồ chuyển động bên tai, càng nghe càng khó chịu.
Ngày lễ náo nhiệt, cảm giác một mình trong nhà thật sự rất cô đơn.
Cô lướt điện thoại di động một lúc, bản tin đều là cảnh ân ái và phát thức ăn cho chó, cũng có một số gia đình rủ nhau đi du lịch vui vẻ đến mức làm người ta ghen tị.
Trần Tử Huyên chỉ gửi lời chúc đến một vài người bạn. Bình thường cô không làm những việc nhàm chán như vậy, nhưng bây giờ cô cảm thấy bản thân quá thê lương, tìm một người để trò chuyện cũng tốt.
Kết quả là không ai trả lời cô. Ngay cả ŧıểυ Duy và Lê Hướng Bắc cũng không biết đi chơi ở đâu, cô cầm điện thoại di động chờ đợi, vừa thất vọng vừa có chút tức giận.
Cô đứng dậy đi vào phòng ngủ tìm áo ngủ, định tắm nước nóng rồi ngủ một giấc đến sáng cho quên đi.
Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, sương mù mờ ảo, giăng kín cả buồng kính.
Trần Tử Huyên đứng dưới vòi hoa sen, dáng người đẹp và cân đối, mái tóc đen dài đến thắt lưng. Cô ngẩng mặt lên để từng giọt nước ấm chảy dọc theo da cô.
Trần Tử Huyên không biết rằng cô cứ đứng trong buồng kính này rất quyến rũ.
Nhưng có một người biết, thậm chí còn biết rất rõ.
Thật ra Nguyễn Chi Vũ không ngờ mình đến phòng 402 sẽ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.
Thật sống động!
Anh dựa vào một bên tường yên lặng chờ đợi, nhìn người phụ nữ trong màn sương.
Trần Tử Huyên vừa mới tắm nước nóng xong, làn da nóng lên, gò má ửng hồng, dễ chịu thở ra một hơi. Cô mở cửa kính phòng tắm, vươn tay nắm lấy chiếc khăn tắm lớn bên cạnh.
“A!” Cô vừa bước một bước, sợ hãi hét lớn.
“Anh, anh là đồ biến thái!”
Trần Tử Huyên hiếm khi hoảng sợ như thế này, lúc này cô run rẩy dữ dội.
“Tôi đã nhìn thấy toàn bộ cơ thể của cô rồi.” Nguyễn Chi Vũ nhìn lướt qua thân thể mịn màng của cô, nói với giọng điệu bình thường, như thể anh đang nói về thời tiết, sau đó anh ném một chiếc khăn tắm lớn màu trắng lên đầu cô: “Choàng khăn tắm vào đi.”
Anh vừa nói, cô càng tức giận hơn, thẹn quá hóa giận, máu dồn lên não.
Cô kéo khăn tắm trên đầu xuống, lập tức quấn mình thật chặt chẽ.
“Sao anh lại ở trong căn hộ của tôi?” Trần Tử Huyên tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, thật sự muốn cầm dầu gội và sữa tắm bên cạnh đánh anh.
“Cô tặng tôi một giỏ hoa hồng to như vậy, không phải muốn gọi tôi xuống sao?” Anh tự tin nói.
Trần Tử Huyên nghiến răng nhìn anh chằm chằm.
“Anh… Làm sao anh vào được?”
Cô bực bội hỏi anh, cô vừa nói vừa lập tức lao ra khỏi phòng khách nhỏ để kiểm tra cửa nhà, quả nhiên, cánh cửa nhà cô vẫn khóa chặt như trước.
“Nguyễn Chi Vũ, anh nói xem, có phải anh là tên biến thái mà tôi gặp mỗi tối không?”
Bây giờ cô đã bắt được quả tang, để xem anh giải thích thế nào, cô tức giận mắng: “Tại sao ban đêm anh lại lẻn vào căn hộ của tôi?”
Nguyễn Chi Vũ bị cô nhìn chằm chằm, giằng co một lúc.
“Nguyễn Chi Vũ, tôi đang hỏi anh đấy.” Trần Tử Huyên không thể để anh cứ lừa dối như vậy được. Cả ngày giả thần giả quỷ, giả vờ thâm sâu, hôm nay cô sẽ không bỏ qua đâu.
“Mình tôi biết là được.” Cuối cùng anh chỉ cúi đầu giải thích một câu không rõ ràng.
Mình biết là được?
Trần Tử Huyên tức giận nắm chặt tay: “Làm sao anh vào được? Tôi muốn anh giải thích!”
Đối mặt với sự tức giận của cô, Nguyễn Chi Vũ rất bình tĩnh, hình như không hề cảm thấy mình làm sai điều gì, lười biếng hỏi: “Trần Tử Huyên, nếu tôi nhớ không nhầm thì chúng ta vẫn chưa ly hôn.”
“Buổi tối tôi ôm vợ mình ngủ thì có vấn đề gì không?”
Trần Tử Huyên sững sờ, có lẽ là do anh nói quá hùng hồn, hoặc có lẽ cô chưa bao giờ nghĩ anh sẽ nói vậy.
Ngay trong tầm mắt của cô, Nguyễn Chi Vũ vào bếp, múc cháo trắng cô nấu, ngồi trên ghế sô pha, bắt đầu ăn.
Anh thực sự quá quen thuộc.
Anh gần như coi đây là nhà của mình.
“Nguyễn Chi Vũ!” Cô nghiến răng hét tên anh.
“Cả ngày nay tôi chưa ăn gì.”
Cô thét lên với anh, nhưng anh thậm chí còn không quay đầu lại, bình tĩnh tiếp tục uống cháo. Nguyễn Chi Vũ nói thêm: “Im lặng đi.”
Im lặng đi?
Lúc này, còn biết bảo cô im lặng.
Im lặng, cả nhà anh im lặng ấy!
Trần Tử Huyên không thể chịu đựng được nữa, chạy tới lấy chiếc bát trên tay anh.
“Nguyễn Chi Vũ, anh nói rõ cho tôi, tại sao anh lại ở chỗ này? Tại sao lại…” Cô tức giận hỏi liên tiếp, cô đã chịu đựng đủ rồi.
Nhưng anh vẫn vô cảm không muốn giải thích, hoặc có lẽ là cũng không cần giải thích.
Trên thực tế, Nguyễn Chi Vũ vào căn hộ 402 rất đơn giản. Anh không cần mở khóa cửa. Với bản lĩnh của mình, anh chỉ cần trèo từ ban công của căn hộ 502 của mình nhảy xuống căn hộ 402 là có thể vào một cách dễ dàng.
Về phần ban đêm cô ngủ say như vậy là do một số loại hương liệu đặc biệt.
Nguyễn Chi Vũ cảm thấy cô đã ngủ không an phận lắm.
“Trần Tử Huyên, cô có muốn tôi tặng quà Giáng sinh không?” Nguyễn Chi Vũ có lẽ không thích cô quá ồn ào, đột nhiên hỏi.
Trần Tử Huyên tức giận nhìn anh chằm chằm, muốn tìm kiếm điều gì đó khác lạ trên gương mặt nghiêm nghị của anh. Không biết là anh ngụy trang cảm xúc quá khéo, hay là cô quá nông cạn, mà cô thật sự không biết anh rốt cuộc muốn làm gì.
Cô ghét cảm giác bị che mắt, bị những người được gọi là thông minh đùa giỡn trong lòng bàn tay.
“Không biết cậu chủ Nguyễn muốn cho tôi cái gì?” Cô nghiến răng nghiến lợi, giọng nói đầy tức giận, nhưng thật ra có chút hi vọng xa vời.
Nguyễn Chi Vũ thấy cô có hứng thú thì nhướng mày, như đang nói đùa: “Cô nghĩ thế nào nếu tôi tặng bản thân cho cô?”
“Tôi không cần anh.” Trần Tử Huyên đáp lại theo bản năng.
“Cô không cần tôi thì cô cần ai?”
Có lẽ ngay cả chính Nguyễn Chi Vũ cũng không ngờ mình lại tức giận vì một câu nói đùa.
Thực ra, anh đã đoán câu trả lời của cô. Anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút, nhưng cô trả lời quá nhanh, giọng điệu quá kiên quyết, điều này khiến Nguyễn Chi Vũ tức giận.
Anh đang ngồi trên sô pha, Trần Tử Huyên đang đứng, cô rõ ràng đứng cao hơn anh rất nhiều, nhưng lúc này anh ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
“Trần Tử Huyên, nɠɵạı trừ tôi, cô không có lựa chọn nào khác.”
Anh nhanh chóng vươn tay kéo cô ngã trên sô pha, đè cô xuống hôn lên môi, nụ hôn càng thêm triền miên.
Trần Tử Huyên không kịp phản ứng, đôi môi bị anh hôn cắn chảy ít máu. Rõ ràng là rất tức giận, nhưng cơ thể theo bản năng đầu hàng.
“Nguyễn Chi Vũ, nói cho tôi biết, anh muốn chơi đùa với tôi bao lâu nữa?”
“Có phải anh…“ Trong lúc răng môi mơ hồ, cô cố sức giãy giụa, rất muốn biết đáp án.
Hai cơ thể quấn lấy nhau, hôn hít và chạm vào nhau.
Tế bào và dây thần kinh của toàn thân tràn ngập ham muốn: “Trần Tử Huyên, cô không muốn tôi sao?”
Cô ngày càng mềm hơn, đỏ mặt, thở hổn hển và tim đập nhanh, như thể cô đang vội vã mong đợi.
Không đợi cô lên tiếng, giọng nam trầm thấp mơ hồ đã truyền vào tai cô, như là cố ý, vừa nhẹ nhàng vừa ngứa ngáy thổi nhẹ một hơi: “Cô không muốn cũng phải muốn.”
“Này…” Trần Tử Huyên rõ ràng là rất khó chịu, động tác của anh quá thô lỗ nên làm đau cô.
Nhưng giọng nói của Nguyễn Chi Vũ nghe nhẹ nhàng, dịu dàng hơn bình thường, thậm chí hơi giống như đang làm nũng.
Anh chôn đầu vào cổ cô, nở nụ cười tự nhiên, nhưng anh không muốn buông cô ra. Anh ôm cô chặt hơn, bắt đầu cọ xát, thay vì nhẹ nhàng chậm rãi, anh di chuyển ngày càng mạnh mẽ hơn như đang tuyên bố quyền sở hữu.
Cho dù tức giận, cho dù cực đoan, cô cũng chỉ có thể là của anh.