Trong một nhà hàng tư nhân cao cấp. Sáu cô nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc bộ sườn xám màu đỏ đang bưng những món ăn đắt tiền kiểu cung đình trên tay lần lượt bước vào phòng VIP. Mỗi người trong số họ đều có dáng người cao ráo và vóc dáng hoàn hảo, nụ cười đúng mực luôn thường trực trên môi, đưa các món ăn lên cho khách trong phòng.
Chu ŧıểυ Duy không khỏi than thở làm một người phục vụ cũng không dễ dàng gì.
Hai mươi tám món ăn được đặt trên bàn, mà lúc này chỉ có ba người bọn họ dùng bữa, thật sự quá xa hoa và lãng phí.
“Ngắm người đẹp làm gì chứ, mau ăn đi.” Một giọng nói trêu chọc ở bên cạnh lên tiếng nhắc nhở.
Chu ŧıểυ Duy chột dạ lập tức chuyển sự chú ý từ trên người mấy cô nhân viên phục vụ xinh đẹp.
Cho dù cô ấy là một người phụ nữ nhưng vẫn thích thưởng thức những thứ đẹp đẽ có được không? Huống chỉ những cô gái này đều là người đẹp hiếm có hơn nữa bọn họ mặc bộ sườn xám được xẻ tà rất cao, khiến cho đôi chân dài miên man như ẩn như hiện.
“Kiềm chế lại.”
Bùi Hạo Nhiên liếc nhìn cô ấy, tiện tay đặt một chén súp vây cá trước mặt cô ấy.
“Sao mới sáng sớm mà đã gọi nhiều món như vậy, bụng của ba người chúng ta cũng không ăn hết được”
Chu ŧıểυ Duy nói rất nhỏ, bởi vì phía đối diện còn có một vị khách hàng nam xa lạ nên cô ấy không dám quá mất lịch sự.
“Đúng đấy, Hạo Nhiên, chúng ta chỉ có ba người mà thôi, ăn không hết nhiều món như vậy đâu.” Vị khách hàng ngồi ở phía đối diện kia cũng cảm thấy bất ngờ vì gọi món cũng quá nhiều rồi.
Bởi vì quá xấu hổ nên khuôn mặt của Chu ŧıểυ Duy bỗng chốc đỏ bừng.
Vị khách hàng này hình như rất thân thuộc với Bùi Hạo Nhiên, anh ta vui vẻ cười lớn: “Người đẹp, chào cô, cô là trợ lý của Hạo Nhiên đúng không? Đây là lần đầu tiên thấy cậu ấy mang theo trợ lý ra ngoài.”
“Tôi không phải.“ Chu ŧıểυ Duy bắt đầu trở nên căng thẳng.
“A, vậy cô là em gái của cậu ấy à?”
“Tôi, tôi không phải.” Cô ấy đã căng thẳng đến mức cúi đầu xuống.
“John, cậu đừng trêu cô ấy nữa.”
Bùi Hạo Nhiên thở dài, cuối cùng cũng giải vây giúp cô gái nhỏ đang ngồi bên cạnh.
Người khách hàng tên là John này đột nhiên cười ra tiếng, cười đến mức không hề để ý đến hình tượng của mình: “Tôi nói này, Bùi Hạo Nhiên, thì ra cậu thích kiểu này, chẳng trách. Ha ha ha!”
Chu ŧıểυ Duy rất muốn giải thích một chút, nhưng bây giờ khuôn mặt cô ấy đã đỏ đến mức biến thành màu gan heo rồi.
Đúng lúc này, người quản lý của nhà hàng bước vào mỉm cười nhìn bọn họ, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Các anh có cần thêm rượu gì không? Hầm rượu của chúng tôi có rất nhiều loại.”
“Hôm nay chúng tôi không uống rượu.”
Bùi Hạo Nhiên vội vàng trả lời, Chu ŧıểυ Duy đã từng là người đầu quân cho IP&G nên hiểu rõ việc đàm phán hợp đồng trong kinh doanh chắc chắn phải ưu tiên cho khách hàng trước, vì khách hàng chính là thượng đế.
Vì vậy cô ấy lặng lẽ kéo tay áo của Bùi Hạo Nhiên và thấp giọng nhắc nhở: “Anh không thể uống nhưng anh cũng phải để cho đối tác lựa chọn chứ. Anh không thể uống thì không có nghĩa người khác cũng phải theo anh.”
Ánh mắt của Bùi Hạo Nhiên rơi trên ngón tay nhỏ xinh đang kéo ống tay áo của anh ta, bỗng dừng lại hai giây.
Sau đó nói với cô ấy với dáng vẻ thản nhiên: “Không sai, vì cô ở đây nên tôi không thể uống rượu được. Nếu tôi không thể uống thì hai người đừng có nghĩ tới việc uống.”
Chu ŧıểυ Duy không dám tin mở to mắt nhìn anh ta, người này hoàn toàn không biết xấu hổ.
John đã phải nhịn rất vất vả, khi người quản lý đi ra ngoài, cánh cửa phòng VIP được đóng lại, anh ta mới vỗ bàn cười phá lên: “Hai người các cậu thật là dễ thương.”
Chu ŧıểυ Duy lập tức hóa đá.
Còn Bùi Hạo Nhiên lại nói với cô ấy một cách thản nhiên: “John có thể nhìn miệng mà hiểu được.”
Sao anh ta không nói sớm!
Vì vậy khi hai người đàn ông nói chuyện với nhau, Chu ŧıểυ Duy đều im lặng cúi đầu, biến cơn giận dữ thành động lực ăn uống trong suốt cả quá trình.
Bùi Hạo Nhiên và John không ăn gì mấy, chỉ cầm đũa gắp ít một ít rau và làm việc không hề lề mề, nên rất nhanh hợp đồng đã được lấy ra, sau đó bàn bạc một số chi tiết rồi trực tiếp ký kết hoàn thành công việc.
“Đừng có ăn quá no.”
Bùi Hạo Nhiên thu dọn túi hồ sơ, vừa mới đưa mắt nhìn sang đã thấy dáng vẻ của Chu ŧıểυ Duy như thể muốn nhét hết toàn bộ hai mươi tám món ăn này vào trong bụng.
Anh ta thở dài một hơi.
Cô ấy chắc chắn là không muốn lãng phí thức ăn đây mà.
“Nhưng ở đây còn rất nhiều món chưa được động tới.” Trong miệng của cô ấy vẫn đang cố gắng nhai một miếng chân không biết là của loại động vật gì.
Cô ấy ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ. Bây giờ cô ấy mới biết John là một trong những bạn bè thân thiết của Bùi Hạo Nhiên, giống như cậu chủ Lê vậy, cũng chính là người một nhà. Như vậy thì không cần phải để ý đến vấn đề mặt mũi nữa rồi.
Cô ấy đang suy nghĩ có nên đóng gói hay không.
Bùi Hạo Nhiên đã đoán được trong đầu cô ấy đang nghĩ về việc tiết kiệm cho gia đình ra sao, nên không khỏi bật cười ra tiếng.
“Cô đừng quên nhà chúng ta ở thành phố A, buổi tối còn phải mau trở về đó.”
Một người dân nghèo khổ như Chu ŧıểυ Duy cảm thấy rất phiền muộn: “Nhưng còn một đống này thì phải làm sao bây giờ? Anh xem sáu món bên kia chúng ta còn chưa động tới.”
“Ai da, không được rồi, vừa nãy tôi uống quá nhiều nước hoa quả.”
Một khi cô ấy cảm thấy không cần thiết phải giữ thể diện nữa thì sẽ trở nên rất đỗi bình thường. Vừa rồi cô ấy mới lén lút nhìn lướt qua thực đơn, bên trên viết nước trái cây là miễn phí, sau đó uống liền ba cốc. Trong người vô cùng sốt ruột nên vội vàng đứng dậy lao ra khỏi phòng.
Bùi Hạo Nhiên sửng sốt nhìn người phụ nữ nhỏ nhắn xinh xắn mà lại có thể lao ra nhanh như vậy.
Anh ta muốn kéo lại cũng không kịp, không ngờ sinh vật mềm mại này lại phản ứng cũng khá nhanh nhẹn.
Thực ra anh ta muốn nói trong phòng VIP cũng có nhà vệ sinh.
John làm sao có thể buông tha cho anh ta, nên lập tức ngồi xuống bên cạnh anh ta nói chuyện phiếm, ôm lấy vai anh ta tựa như những người anh em thân thiết: “Bùi Hạo Nhiên, đã nhiều năm như vậy, cậu nhỏ của cậu cũng nhịn không nổi muốn ăn thịt rồi. Thật là một chuyện vui đáng chúc mừng.”
Sắc mặt của Bùi Hạo Nhiên không hề thay đổi, không muốn để ý đến người anh em này của mình. Phải nói rằng mấy người bạn xung quanh của anh ta sao đều là những kẻ ngốc nghếch kiểu này vậy, thật là chọn nhầm bạn xấu rồi.
Hai người Bùi Hạo Nhiên đợi trong phòng VIP trên lầu đã hai mươi phút rồi mà Chu ŧıểυ Duy vẫn chưa quay lại.
Anh ta cau mày lại, mở miệng nói muốn tính tiền, sau đó tùy ý xuống xem cô nhóc kia có phải bị lạc đường rồi hay không.
“Bùi Hạo Nhiên, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu chăm sóc cho phụ nữ như vậy đấy.” John đi ra khỏi phòng VIP cùng anh ta, vẫn trêu chọc anh ta như cũ: “Có vẻ như tôi sẽ nhanh chóng nhận được thiệp mời kết hôn của cậu rồi.”
“Cậu không biết chứ tiệc cưới lần trước của cậu, tôi và Lê Hướng Bắc đều không muốn đi. Người phụ nữ kia, dù sao cậu và cô ta cũng đã ly hôn rồi thì nên chấm dứt hoàn toàn đi, đừng vì những chuyện trước kia mà hủy hoại cả một đời của cậu.”
“Tôi sẽ xử lý chuyện riêng của mình.” Bùi Hạo Nhiên đi xuống tới bậc thang cuối cùng rồi quay đầu lại, giọng nói trở nên lạnh lẽo nói thêm một câu: “Tôi và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, nên cậu đừng có nói lung tung khắp nơi.”
John cũng là bạn bè nhiều năm của anh ta, nhún vai: “Xin lỗi tôi nhất thời cao hứng nên nói hơi nhiều rồi.” Hợp đồng đã được ký kết, công việc cũng đã kết thúc, có vẻ như Bùi Hạo Nhiên có chút bực bội rồi nên John vô cùng thích thú rời đi trước.
Bùi Hạo Nhiên cũng cảm thấy vừa nãy mình hơi thô lỗ, vì vậy hét lên sau lưng bạn mình: “Giáng sinh vui vẻ.”
Trong lòng John cười thầm, trong số những người bạn anh ta quen biết thì tính cách của Bùi Hạo Nhiên rất lý trí và điềm đạm. Nhưng mỗi người bọn họ đều có bí mật của riêng mình, vừa rồi quả thật anh ta đã nói hơi quá.
“Giáng sinh vui vẻ.”
John thì thầm qua cửa kính và nhìn về phía bạn mình đang ở bên trong. Mấy người bọn họ mỗi ngày đều bận rộn, bên ngoài nhìn có vẻ như hào nhoáng, nhưng không hề có thời gian rảnh rỗi cho riêng mình, ngay cả ngày lễ tết cũng trở thành điều xa xỉ.
Đối với họ mà nói, trong thế giới ngập tràn vẻ phù phiếm và bận rộn này, nếu như có thể tìm được cho mình một người bạn đồng hành khác khiến họ cảm thấy thoải mái và vui vẻ, thì đúng là một việc xa xỉ.