Đêm Giáng Sinh năm nay dường như đã định sẵn là sẽ trôi qua rất buồn tẻ, hoặc có thể nói cách khác là rất sầu não. Trần Tử Huyên cảm thấy như có một hòn đá đè nặng lên ngực, cô rất muốn đẩy hòn đá đó ra, muốn thở ra một hơi thật mạnh rồi hít vào một cách thoải mái. Thế nhưng hòn đá cứng đầu đó không chịu lăn đi mà vẫn luôn tồn tại. Điều này khiến tinh thần cô tràn đầy phiền muộn và cả lo lắng.
“Biết rồi.”
Vốn dĩ ban đầu Chu ŧıểυ Duy hẹn cô ở Quảng trường mua sắm Thành Đông để dạo phố, thế nhưng chưa đợi được thì cô ấy bỗng nhiên gọi điện thoại đến, nói là có việc đột xuất cần xử lý.
“Không sao, cũng lâu lắm rồi mình chưa ra ngoài đi dạo, tự mình đi quanh một vòng hít thở không khí cũng được, tí nữa mình sẽ tự đi về.” Trần Tử Huyên cầm điện thoại nói, nghĩ nghĩ một chút lại tò mò hỏi một câu: “Chu ŧıểυ Duy, cậu đã đi gặp ai rồi hả? Không lẽ Quan Lôi lại gây sự cắn người ư?”
“Không phải. Mình… Mình sẽ tự giải quyết.” Chu ŧıểυ Duy đáp, trong lời nói mang theo chút áy náy.
“Loại người như Quan Lôi, cậu không cần phải nói lí với cô ta làm gì cả, nếu bị cô ta bắt nạt thì cậu bắt buộc phải ức hiếp ngược lại cô ta mới được!”
Trần Tử Huyên nghiêm túc răn dạy cô ấy, một hồi sau đó mới chịu tắt điện thoại. Thực ra cô không có gì để mua sắm cả, tại Quảng trường Thành Đông mọi người đang tranh thủ giảm giá nhân dịp Giáng Sinh rất sôi động, dòng người đi qua đi lại chủ yếu là gia đình, còn có các cặp đôi yêu nhau. Trên vỉa hè ven đường bày một vài quầy hàng nhỏ bán hoa hồng tươi.
Cô không vào hẳn bên trong của Quảng trường mà chỉ ngẫu nhiên đi dạo vài vòng xung quanh.
Bây giờ đang là mùa đông, ngày ngắn đêm dài, vì thế chỉ khoảng tầm bốn giờ chiều là sắc trời đã dần tắt nắng. Những ngọn đèn neon đầy màu sắc rực rỡ trong thành phố nhộn nhịp dần được thắp sáng lên, khiến đêm Giáng Sinh trở nên đẹp lung linh hơn và lãng mạn hơn bao giờ hết.
Đứng ở trung tâm nhìn dòng người tấp nập qua lại, nhất là khi nhìn cảnh những gia đình đi ngang qua đầy vui vẻ hạnh phúc, cô luôn cảm thấy lồng ngực rất ngột ngạt và nặng nề.
Có một số kỉ niệm, cô luôn cố dặn lòng để nó vào dĩ vãng và quên đi, thậm chí cô còn không dám nhớ lại.
Ngay cả khi cô đấu tranh tư tưởng để nghĩ về nó thì cũng đâu có ích gì? Từ lâu cô đã cảm thấy mệt mỏi khi suốt ngày phải chạy lòng vòng trong một mê cung vực thẳm mà bản thân sẽ không bao giờ tìm ra được lối thoát, cảm giác tuyệt vọng này khiến cô cảm thấy cực kì đáng ghét và đau khổ.
Thế nhưng nó vẫn luôn tồn tại.
Đột nhiên, Trần Tử Huyên nghe thấy tiếng khóc của một em bé. Tiếng khóc ấy giống như một thứ ma lực làm cho toàn thân cô bừng tỉnh. Cô lập tức quay người về phía sau tìm kiếm.
Trời đã tối đen, chợ đêm bên ngoài Quảng trường bắt đầu dựng quầy hàng lên, nào là đồ nướng, kem lạnh, rồi còn có cả bóng bay đều đang được buôn bán nhộn nhịp, người người qua lại ngày càng đông đúc.
Cô chạy về phía có tiếng khóc yếu ớt ấy, cô chạy rất nhanh, nhanh đến mức hơi thở bắt đầu gấp gáp hẳn lên.
Khi đi qua các dãy quầy hàng, cánh tay phải của Trần Tử Huyên vô tình đụng phải một người bán hàng đang cầm quả bóng bay, đối phương hiển nhiên không kịp phản ứng. Người đó bỗng chốc buông lỏng tay ra, một chùm lớn có tới 50, 60 quả bóng bay màu sắc sặc sỡ cứ thế đồng loạt bay lên trời.
Cùng lúc có nhiều bóng bay đầy đủ màu sắc bay lên trời như thế làm cho bầu trời đêm bỗng trở thành một khung cảnh vô cùng tuyệt đẹp.
“Này, cô đền bóng lại cho tôi đi!”
Người bán hàng đơ ra một phút mới hồi phục lại tinh thần, ngay lập tức đuổi theo Trần Tử Huyên đòi bồi thường.
Trần Tử Huyên chạy thật nhanh, tiếng nhạc mừng Giáng Sinh không ngừng vang lên khắp quảng trường, xen vào đó là tiếng náo nhiệt nên cô không hề biết là bản thân vừa mới gây ra sự cố, cứ thế tiếp tục chạy một mạch đến dưới hàng cây yên tĩnh.
Đây là nơi nghỉ ngơi của mọi người, ở quảng trường có xếp rất nhiều ghế gỗ dưới bóng cây. Trong đó bên cạnh một cái ghế có hai chiếc xe đẩy bị bỏ rơi ngay tại chỗ này.
Xung quanh thời tiết rất lạnh, không có người qua lại.
Trần Tử Huyên bước chậm lại, nhìn chăm chú vào hai chiếc xe đẩy hàng hiệu màu xanh nhạt ở phía trước khoảng mười mét. Suy nghĩ đầu tiên của cô chính là chắc hẳn điều kiện gia đình của hai em bé đó phải cực kì tốt. Cô biết thương hiệu của loại xe này rất đắt, vì đây cũng chính là loại xe đẩy mà trước kia nhà họ Nguyễn chuẩn bị cho cặp song sinh của cô.
Trần Tử Huyên từng bước đến gần chiếc xe đẩy. Cô rất hiếm khi bước đi nhẹ nhàng, bởi vì bản thân cô từ trước đến giờ chưa bao giờ là một người phụ nữ dịu dàng ân cần.
Chính vì thế cô chắc chắn không phải là một người mẹ tốt. Trong đầu cô không khỏi nghĩ ngợi lung tung, nhất là tiếng khóc từ hai chiếc xe đẩy trước mặt càng lúc càng gần, hai đứa bé dường như sợ hãi mà càng khóc lớn hơn.
Ai đã để hai đứa trẻ bé bỏng ở một nơi hẻo lánh như vậy?
Gia đình của chúng chắc chắn không phải là người xứng đáng làm cha mẹ, giống như cô vậy, cô thực sự đã làm mất đứa con bé bỏng của mình.
Trong đầu lóe lên một vài suy nghĩ, cô tăng tốc độ, muốn chạy thẳng đến nhìn mặt đứa bé.
Đột nhiên, bản thân Trần Tử Huyên thực sự muốn, rất muốn nhìn, dường như không thể chờ đợi được nữa, cô lao vụt tới.
“Cô gì đó ơi, cô đã làm bóng của tôi bay hết rồi, bây giờ phải đền tiền tôi đi.”
Bỗng một người lạ hét lên với cô và nắm chặt vai cô.
Trần Tử Huyên kinh ngạc quay đầu lại, cô không nhận ra anh ta.
Nhưng đối phương thì giận dữ chỉ lên bầu trời đang tối sầm lại nói: “Những quả bóng bay tôi bán đều đã bị cô làm cho bay hết lên trời rồi, giờ cô còn muốn phủ nhận ư?”
“Tôi hại bóng của anh bay hết ư?”
“Cô không tin ư? Vậy thì cả hai ta cùng đi hỏi những người bán hàng ở đó xem. Cô lúc nãy vừa chạy hồng hộc vừa va vào tôi khiến chùm bóng bay trên tay tuột mất bay hết lên trời rồi!”
Người bán bóng vì sợ cô không đền tiền nên luôn tóm chặt vai của cô.
Trần Tử Huyên là người không thích người lạ chạm vào cơ thể của mình, vì vậy cô liền lắc vai trái rồi đẩy tay phải vào ngực người đó, di chuyển thoăn thoắt nhanh chóng thoát khỏi tay anh ta.
“Cô muốn bỏ chạy sao? Hơn 60 quả bóng bay, tôi chỉ là người buôn bán nhỏ. Đêm nay là đêm Giáng Sinh, một quả bóng đó tôi có thể bán mười tệ. Tổng cộng là sáu trăm tệ, cô bắt buộc phải đền trả cho tôi, nếu không tôi sẽ đưa cô lên đồn cảnh sát.”
Trần Tử Huyên có chút khó chịu khi bị anh ta mắng: “Tôi không nói là không đền tiền.”
Nói xong cô lập tức lấy túi xách tìm tiền mặt, nhưng cô lại đã quen với thanh toán bằng cách quẹt thẻ, nên trong ví chỉ có hơn ba trăm tệ tiền mặt. Người chủ buôn đó đương nhiên là không hài lòng, bắt cô phải trả tiền ngay mới được đi.
Cuối cùng cả hai cùng lấy điện thoại di động ra, Trần Tử Huyên chuyển tiền từ ví điện tử của mình trả nốt số tiền còn lại. Sau khi đối phương xác nhận chuyển khoản thành công, một lúc sau anh ta lại nói: “Cô đi đứng phải cẩn thận, nhìn trước ngó sau chứ. Hôm nay người qua lại đông như mắc cửi, ngộ nhỡ mà đụng trúng trẻ em hay người già, vậy thì lúc đó không đơn giản chỉ là chuyện tiền nong đâu.” Sau đó anh ta quay lưng rời đi.
Trần Tử Huyên thở dài nhìn người bán hàng khó tính đi khỏi. Khi cô quay lại, Trần Tử Huyên mới phát hiện hai chiếc xe đẩy đã biến mất.
“Mất rồi sao?”
Cô cau mày, sau đó cẩn thận nhìn lại xung quanh một lượt.
Bên này đường phố tương đối yên tĩnh, thêm nữa là mùa đông năm nay có vẻ cực kì khắc nghiệt, gió thổi qua mang theo hơi lạnh buốt.
Từ nãy đến giờ không có ai qua lại ở hàng ghế dưới bóng cây này, nɠɵạı trừ những ngọn đèn nhấp nháy treo trên cành cây, sáng trưng và lạnh lẽo, còn có phần cô đơn.
Vừa nãy cô nhìn nhầm sao?
Trần Tử Huyên không can tâm, cô cũng không biết bản thân đang cố chấp vì chuyện gì. Cô cẩn thận đi qua đi lại, cuối cùng ngồi xổm hẳn xuống, dùng điện thoại bật chế độ đèn pin, soi nhìn bãi cỏ dưới chân thấy có vài vết lõm.
“Đây chính là nơi hai chiếc xe đẩy được đặt. Bánh xe để lại một vài vết lõm trên bãi cỏ.”
Chính vì vậy có thể khẳng định, vừa rồi cô thật sự không gặp ảo giác.
Ban đầu hai chiếc xe nôi được đặt ở đây, nhưng chúng đã bị đẩy đi chỗ khác chỉ vài phút sau khi cô quay lại.
“Là ai chứ?”
Trần Tử Huyên đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô cảnh giác quay đầu nhìn sang bên tay trái.