Ngoài cửa nhà họ Trần chật ních những phóng viên báo chí, ai ai cũng vô cùng kích động, duỗi tay ra đưa microphone đến truy hỏi Trần Võ Quyền đang ở phía trước.
"Ngài Trần, theo như Internet tra được, nữ anh hùng đang nổi tiếng trên mạng kia đúng là con gái ruột của ông, Trần Tử Huyên!"
"Người mà lần này cô Trần nhảy xuống sông cứu đúng là chồng trước của cô ấy, Triệu Dịch Kiệt. Có phải vì trước đó cô Trần đã bị bỏ rơi, bây giờ muốn níu kéo tình cảm của đàn ông, nên không cần cả mạng mình luôn không?"
"Ngài Trần! Ngài Trần, tôi vừa nhận được tin tức mới nhất từ bệnh viện, con gái Trần Tử Huyên của ông mất tích không lý do. Ông có ý kiến gì về chuyện này không?"
Những truy hỏi của đám người gây sự này khiến Trần Võ Quyền không chịu được phiền phức, ông ta tối mặt, nghiêm trang, lạnh lùng nói lớn vào trong microphone: "Trần Tử Huyên không phải là con gái của tôi!"
"Cô ta là vợ của tôi!"
Nguyễn Chi Vũ nhanh chóng đi xuống xe, giọng nói lạnh lẽo trầm thấp của anh khiến đám phóng viên phía trước kia quay phắt đầu lại...
Anh đi lên phía trước, dừng lại ngay dưới đám đèn nhấp nháy kia, đối diện với một đám camera, đôi mắt lạnh lẽo quét một vòng.
Lê Hướng Bắc theo từ trong xe ra, anh ta vô cùng kinh ngạc. Nguyễn Chi Vũ vẫn luôn làm việc rất kín đáo, bình thường còn vô cùng khinh thị đám nhà báo phỏng vấn này, bây giờ cậu ấy lại đứng trước đám camera đó, khí thế có phần kiêu ngạo khiến người ta giật mình sợ hãi.
Đám phóng viên này thấy Nguyễn Chi Vũ xuất hiện đột ngột thì khuôn mặt cũng có phần hoang mang. Bọn họ đâu quen người này đâu, nhưng với khí chất này, chắc chắn đây là một vị hậu duệ xuất thân từ nhà giàu không biết tên nào đó!
Một phóng viên trong đó đưa microphone tới, hỏi một câu có phần sợ hãi: "Xin hỏi quý ngài này, anh nói mình là chồng hiện tại của cô Trần? Vậy bây giờ cô Trần liều mình cứu chồng trước, anh có ý kiến gì về việc cô ấy liều lĩnh nhảy xuống sông không?"
Nguyễn Chi Vũ lạnh lẽo nghiêm mặt, không hề trả lời lại cô ta, lại vươn dài cánh tay ra, giật luôn lấy microphone về phía mình.
Đôi mắt anh hung hăng nhìn chằm chằm máy quay, đôi mắt này tàn nhẫn như thú dữ bị chọc phải, ngập tràn cảm giác chết chóc. Khí thế này dọa đến mức phóng viên trước kia lùi ra sau mấy bước theo bản năng.
Anh nhanh tay giữ chặt lấy microphone, hé mở môi mỏng, dữ tợn cảnh cáo một câu: "Tôi không cần biết là ai bắt cô ấy đi, trong vòng hai tiếng lập tức trả cô ấy lại về đây an toàn! Nếu không, tôi sẽ khiến tất cả các người phải chôn cùng!"
Một câu khiến tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
Phần lớn phỏng vấn này là livestream, nên lời cảnh cáo tàn nhẫn của anh hầu như được truyền ra ngoài cùng một lúc, quanh quẩn khắp mọi nơi...
"Cô Trần thật sự bị người ta bắt cóc rồi sao?" Có người kích động, sợ hãi la lên.
Tuy nhiên, tất cả những phóng viên ở đây cũng vô cùng hoang mang. Chuyện người có tiền bị bắt cóc vẫn có khi xảy ra, nhưng chẳng có người bị thường nào lại dám nói thẳng với truyền thông như vậy. Chẳng lẽ người này không sợ chọc giận đối phương, bên kia sẽ giết con tin sao? Thậm chí còn có vài người không dám báo cảnh sát nữa!"
Có mấy người chần chừ hỏi một câu: "Quý ngài này, xin hỏi anh là ai?"
Triệu Dịch Kiệt như giận dữ lắm, xông lên trước tóm lấy cổ áo của Nguyễn Chi Vũ một phen: "Có phải anh điên rồi không?"
"Trước khi chưa điều tra rõ là ai bắt cô ấy đi, chúng ta không thể nói thẳng ra như vậy được, như thế có thể hại chết cô ấy đấy!"
Nguyễn Chi Vũ vô cùng chán ghét có ai chạm vào mình, một tay đẩy mạnh anh ta ra.
Lê Hướng Bắc thấy dáng vẻ muốn ra tay của Nguyễn Chi Vũ, cũng lập tức chạy tới ngăn giữa bọn họ. Sau nó khuôn mặt anh ta nhìn vào máy quay, cũng hơi dịu xuống một chút.
"Đối với chuyện Trần Tử Huyên bị bắt cóc, tôi muốn thanh minh tại đây một chút." Lê Hướng Bắc thường xuyên ra vào báo và tạp chí, thủ đoạn xã giao của anh ta là hạng nhất.
Anh ta bình thản mở miệng: "Dù các người có xuất phát từ mục đích gì, hay là có ai lợi dụng, tốt nhất cũng đừng đụng vào cô ấy. Trần Tử Huyên là cháu dâu của nhà họ Nguyễn, mời trả lại cô ấy an toàn. Chúng tôi sẽ không truy nã toàn quốc, nếu không..." Nói đến lời cuối cùng, anh ta không nói thêm gì nữa.
Ai cũng biết hậu quả nếu chống lại nhà họ Nguyễn.
Biểu cảm của đám phóng viên trước mắt này đầy khiếp sợ và khó tin, tất nhiên là họ có biết Lê Hướng Bắc, nhưng cái bị bên cạnh anh ta kia...
Anh chính là cháu đích tôn vừa về nước của nhà họ Nguyễn, Nguyễn Chi Vũ!
Mà lúc này, một người vệ sĩ vội vã chạy vào báo cáo với họ: "Cậu chủ, không có tin tức của mợ chủ ở nghĩa địa."
Nguyễn Chi Vũ như không còn kiên nhẫn nữa, đi về phía bên trái. Đám phóng viên kia lập tức sợ hãi nhường đường cho anh.
Khuôn mặt âm trầm của anh vô cùng khó nhìn, mà tất cả đám phóng viên trước mắt này đều trở về im lặng, không ai dám nói gì lung tung. Họ nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng kia của anh, không hiểu sao cũng bắt đầu thấy căng thẳng.
Nguyễn Chi Vũ đi đến cạnh Trần Võ Quyền, ánh mắt dò xét kỹ càng người gã đàn ông trung niên phía trước này.
Trần Võ Quyền bị anh nhìn, dù người đàn ông trước mắt này nhỏ tuổi hơn ông ta, lòng ông ta cũng có một chút kiêng kị khó hiểu.
Trần Võ Quyền không rõ là vì sao đứa con gái tính cách bướng bỉnh kia của mình lại chọc đến người này. Dù nó có mang thai, dù có biết nó là con gái nhà họ Trần, thì với tính cách của Nguyễn Chi Vũ, cũng sẽ không tiết cưới nó như thế.
"Cho người của ông ra ngoài tìm!"
Nguyễn Chi Vũ nhìn Trần Võ Quyền ở trước mặt, đôi mắt lạnh lùng kia ánh lên, không có chút ý nào là kính trọng, hầu như chỉ toàn giọng điệu ra lệnh.
"Cho người của ông ra ngoài tìm, nếu không tìm thấy, chúng ta không cần làm thông gia nữa!" Câu nói cuối cùng này của Nguyễn Chi Vũ, rõ ràng là cảnh cáo.
Nếu nhà họ Nguyễn và nhà họ Trần không thành thông gia được, vậy chính là kẻ thù. Chống lại nhà họ Nguyễn, ai lại điên vậy chứ?
Ở đây là thành phố C, mạng lưới của nhà họ Trần tại nơi này rộng rãi, các ngõ ngách cũng quen thuộc hơn. Nguyễn Chi Vũ yêu cần Trần Võ Quyền cho mình sự giúp đỡ, nếu ông ta không giúp, vậy chính là đối nghịch với anh.
Trần Võ Quyền đen mặt, nghiêm nghị. Ông ta không hề có cơ hội tự chối, nghe đồn hình như thủ đoạn của người đàn ông này rất tàn nhẫn, không để lại cho đối phương bất kỳ đường sống nào.
"Cậu Nguyễn, chúng ta là người một nhà hết, có chuyện gì vào nhà rồi từ từ nói." Bà cụ Trần đi ra, trên mặt là nụ cười lấy lòng.
Nguyễn Chi Vũ nhìn thoáng qua bà cụ ở trước mắt này. Đừng nói là một bà già lạ hoắc, dù có là ông nội ruột của anh, anh cũng lười cho mặt mũi.
Tuy nhiên, khi anh đảo mắt qua phòng khách của nhà họ Trần, Nguyễn Chi Vũ chú ý tới việc cả Trương Thiến Thiến và Trương ŧıểυ Vi đều ở bên trong. Khuôn mặt Trương Thiến Thiến đầy sợ hãi, tay cầm di động của cô ta run rẩy không ngừng, như đang sợ hãi điều gì đó.
Nguyễn Chi Vũ nhìn hai người bên trong đó, biểu cảm hơi đăm chiêu một chút. Anh dặn dò người vệ sĩ bên cạnh một câu: "Nói với bộ công tín, tình huống thư nặc danh tôi nhận được hôm nay.”
Anh vừa nói ra mấy chữ, một tiếng "bốp" đã vang lên, Trương Thiến Thiến như chột dạ, bị cái gì đó dọa cho sợ, di động rớt xuống sàn nhà.
Nguyễn Chi Vũ quay đầu, đôi mắt tàn nhẫn nhìn về phía cô ta, ánh mắt sắc bén kia nhìn Trương Thiến Thiến đến mức chân cô ta như nhũn ra...
"Cậu chủ Nguyễn, có tin tức rồi!"
Hai người vệ sĩ vội vã chạy tới nói nhỏ bên tai Nguyễn Chi Vũ, biểu cảm anh đầy sững sờ, không để ý Trương Thiến Thiến thêm nữa mà lập tức rời khỏi đây.
Trương Thiến Thiến thấy bọn Nguyễn Chi Vũ rời đi đột ngột, khuôn mặt trở nên tái nhợt lạ thường, tóm lấy tay của Trương ŧıểυ Vi cầu cứu: "Làm sao bây giờ, chị ơi, chị nói đi, chúng ta phải làm sao đây? Nếu anh ta biết, em sẽ chết mất..."
Trương ŧıểυ Vi không quan tâm cô ta, vì chính mặt của bản thân ngay lúc này cũng vô cùng khó coi, tim đập cuồng loạn không ngừng.
Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ, một người đàn ông như anh ta... thật sự không nên chọc vào.
"Dịch Kiệt!"
Trương Thiến Thiến thấy bóng dáng Triệu Dịch Kiệt phía trước thì vội vã gọi anh ta thật to. Vì cô ta căng thẳng quá, giọng nói cũng trở thành sợ hãi, lanh lảnh.
Triệu Dịch Kiệt quay đầu lại liếc nhìn cô ta một cái: "Trần Tử Huyên xảy ra chuyện rồi, trước đó cô ấy đã nhảy xuống sông cứu anh... Anh không thể để cô ấy xảy ra chuyện được..." Anh ta chần chừ một chút rồi xoay người đuổi theo bọn Nguyễn Chi Vũ.
"Dịch Kiệt, anh đừng đi mà!" Trương Thiến Thiến kêu to lên như đã tuyệt vọng.
"Trương Thiến Thiến, não cô bị úng nước rồi. Không thể để Triệu Dịch Kiệt biết chuyện đó!" Trương ŧıểυ Vi kéo cô ta vào trong phòng, mắng to.
"Nhưng mà chị ơi, em thật sự không biết phải làm gì bây giờ nữa." Trương Thiến Thiến nhớ lại ánh mắt ban nãy của Nguyễn Chi Vũ, cô ta hoảng hốt từ tận đáy lòng.
Trương ŧıểυ Vi vẫn ác động, máu lạnh mở miệng: "Gọi điện thoại cho đám người đó, bảo chúng giết thẳng người đi!"
"Cái gì?"
"Giết thẳng Trần Tử Huyên đi. Nếu không anh ta sẽ tra được chúng ta ra lệnh, vậy không ai thoát được!" Trương ŧıểυ Vi gắt lên với cô ta một tiếng.
Nguyễn Chi Vũ không phải là người đàn ông bình thường, căn bản là phụ nữ không đến gần, cũng không hấp dẫn được. Nhỡ anh ta biết...
Trương Thiến Thiến chột dạ không yên, run rẩy đưa tay gọi cho một dãy số.
Di động vừa được kết nối, cô ta còn chưa mở miệng, đối phương đã mắt to vô cùng giận dữ: "Trương Thiến Thiến, mày muốn hại mấy anh em bọn tao phải không? Con điếm thối, coi tao giết mày như thế nào!"
Trương Thiến Thiến bị gã rống cho một cái như vậy thì càng bất an hơn, vội mở miệng: "Lôi Hổ, tiền của tôi đã chuyển vào tài khoản của anh rồi."
"Mẹ mày! Tiền, Trương Thiến Thiến, con điếm thối mẹ nhà mày, còn dám nói tiền với tao? Nếu tao biết sớm, mày cho tao một tỷ tao cũng không làm chuyện ngu xuẩn này!"
Tên đàn ông bên đầu dây bên kia nổi giận đùng đùng: "Sao mày không nói trước với tao Trần Tử Huyên là cháu dâu nhà họ Nguyễn? Mày có biết Nguyễn Chi Vũ có tiếng trong giới ngầm lắm không? Lão Đại của bọn tao hợp tác với nó còn phải nở mặt cười đấy, bây giờ..."
"Bây giờ ba anh em bọn tao động đến vợ của nó, đừng nói là nhà họ Nguyễn, lão Đại của tao biết là anh em chúng tao cũng không sống được nữa rồi!"
Trương Thiến Thiến nghe đến đó thì mặt tái nhợt như tờ giấy, cánh môi run run hỏi một câu: "Vậy bây giờ phải làm sao đây? Lôi Hổ, tôi cho anh thâm tiền, anh giết chết Trần Tử Huyên đi, tôi sẽ cho các anh tiền ra nước ngoài.."
"Trương Thiến Thiến, có phải mày có bệnh thiểu năng không? Mày bảo tao giết con đó?" Người đàn ông bên kia chửi đổng một câu: "Ban nãy bọn tao nhìn thấy livestream của Nguyễn Chi Vũ hết rồi, Trần Tử Huyên còn sống, bọn tao mới có đường sống tiếp!"1
"Tao đã cho đàn em đưa bản vẽ địa chỉ đến bệnh viện rồi, gián tiếp thông báo cho Nguyễn Chi Vũ đi đón người. Trương Thiến Thiến, coi như tao nể mặt mày ngủ với tao mấy lần, tao nói thẳng cho mày biết. Bây giờ tao chỉ mong người không bị sao, vậy ít ra tao còn trốn sang nước ngoài được, nếu không tao sẽ phải bỏ mạng..."1
Lời của Lôi Hổ chỉ mới được một nửa, bỗng cửa đã bị người ta phá vào.
Một tên đàn em của gã đi vào trong, vẻ mặt kích động: "Lão đại, người, người chạy..."
"Cái gì?"
Lôi Hổ sợ hãi trừng to mắt: "Ai chạy?"
"Là, là Trần Tử Huyên đó. Cô ta phá cửa rồi nhân cơ hội chạy, chạy mất..." Người đàn ông trước mắt nói năng cũng trở nên lộn xộn.
"Nhanh đi tìm người về đây, Nguyễn Chi Vũ sẽ qua đón người ngay đấy!" Lôi Hổ lăn lộn trong giới ngầm bao nhiêu năm nay, chưa từng thấy sợ hãi như vậy.
"Chúng em đã đi tìm rồi, chỉ biết cô ta chạy về cái thôn bên phía tây kia. Trước đó trời có mưa to, đất đá sạt lở rất nghiêm trọng, lên núi thì lúc nào cũng có thể xảy ra lở đất..." Bị chôn vùi.
Lôi Hổ kinh ngạc chừng một phút, sau đó lập tức gọi điện đặt vé máy bay quốc tế trước: "Nhanh, nhanh đi dọn đồ đạc đi, dọn hết thứ gì đó quý giá. Chạy!"
Sau khi bọn Nguyễn Chi Vũ nhận được địa chỉ, họ lập tức chạy như bay từ thành phố C đến một nơi hẻo lánh ở nɠɵạı ô.
Lúc bọn họ tới nơi, người đã đi mất, nhà trống hoác.
"Mọi người chia ra đi tìm xung quanh đi..."
Biểu cảm Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, đập ngay vào mắt anh là gian nhà ngói rách nát trước mặt. Anh nhìn cảnh kín kẽ bốn phía, cửa sổ đóng chặt.
Còn nữa, nơi góc tường mốc meo kia...
Khuôn mặt anh thay đổi rõ ràng, Nguyễn Chi Vũ chạy nhanh vào trong, ánh mắt cứ trừng với nơi góc tường.
Đó là một hỗn hợp máu đỏ sẫm lẫn với cát đá dơ bẩn, máu vẩy lên khắp nơi: Vách tường, sàn nhà, cái ghế con bị gãy... Tất cả đều trông vô cùng ghê người...