Trần Tử Huyên được đưa về khách sạn. Ngoài cửa sổ xe mờ mịt, gió đêm thổi lạnh từng đợt, mùa đông thật sự đã đến, cô yên lặng ngồi trong xe suốt cả quãng đường không nói tiếng nào. Trợ lý lái xe cẩn thận nhìn lên kính chiếu hậu, thoáng nhìn thấy cô giữ chặt điện thoại di động, dáng vẻ tinh thần không yên.
Cô xuống xe, trợ lý do dự lên tiếng nhắc nhở một câu: "Cô Trần, nếu tiện thì phiền cô gọi điện thoại cho sếp Lê."
Chính sếp của cậu ta đã bảo đưa cô về khách sạn an toàn. Cậu ta đoán chắc hai người đã cãi nhau rồi.
"Áo khoác, cậu trả lại cho anh ta."
Trần Tử Huyên đứng bên ngoài xe và không đáp lại lời của cậu ta, thay vào đó, cô dứt khoát cởi chiếc áo khoác nam trên người và ném nó trở lại trong xe.
Người trợ lý nhận lấy chiếc áo khoác với vẻ kinh hãi.
"Cô Trần, nếu, nếu cô còn việc gì cần, cô có thể đến gặp tôi bất cứ lúc nào..." Lời nói có chút mơ hồ, người bên ngoài xe đã rời đi.
Trợ lý thở dài không dám đuổi theo.
"Trần Tử Huyên này thật sự không giống với ba người mẫu kia..." Nguyên nhân chính là khí chất của cô hoàn toàn không cùng đẳng cấp. Những người bạn gái trước của Lê Hướng Bắc không dám kiêu ngạo như vậy, người phụ nữ này có vẻ bị chiều hư rồi.
EQ của cô thực sự rất thấp, không hiểu cách nịnh bợ trong giao tiếp nơi công sở. Đặc biệt là vì những phụ nữ khác rõ ràng đang bài xích cô, nhưng thần kỳ nhất là bản thân cô không kháng cự, giống như không cảm giác được vậy.
Trợ lý rất tò mò, môi trường nào có thể rèn luyện tính cách chậm chạp và hung hãn của cô Trần như vậy chứ.
Kỳ thật, Trần Tử Huyên rất tự nhận thức rằng cô luôn có mối quan hệ khá tệ với người đồng giới.
Cho nên lúc này, hai người mẫu nữ trước mặt nhiệt tình tiến đến về phía cô. Bọn họ thế mà còn khoác tay cô, Trần Tử Huyên liền cho rằng bọn họ có thể có âm mưu.
"Trần Tử Huyên, cô vừa mới từ bên ngoài trở về à. Đêm nay cô không đi cùng chúng tôi đến Trung Hoàn ăn tối thật sự là thiệt thòi quá... Tay cô lạnh quá, vào phòng chúng tôi ngồi một chút đi."
Được mời không lý do, không kịp chống cự lại đã bị hai đồng nghiệp kéo vào phòng.
"Cô muốn trà đen hay cà phê?"
"Mấy ngày trước không phải cô ấy bị cảm sao, cho cô ấy một ly cacao nóng..."
Mãi cho đến khi Trần Tử Huyên cầm ca cao nóng trong tay, nhiệt độ cốc hơi nóng mới khiến cô tập trung tinh thần được một chút. Nhìn chằm chằm hai người trước mặt một hồi, Trần Tử Huyên mới chắc chắn rằng không phải là ảo giác.
"Cảm ơn."
Cứng ngắc nói một câu cám ơn, sau đó trong đầu cô nhanh chóng nhớ lại xem mình có quên mất gì không, bởi vì mười hai giờ trước, hai người phụ nữ này còn mang vẻ mặt ghét bỏ nói chán ghét cô. Đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?
Nhân duyên của cô đột nhiên trở nên tốt như vậy từ khi nào vậy hả?
"Trần Tử Huyên, kỳ thật tính cách của cô rất tốt, sẽ không nói lung tung, cũng không tranh không giành..."
"Đúng vậy đó, không giống với một số người, thường giả bộ làm người tốt, nhưng thật ra là những con điếm mưu mô thảo mai thôi!"
Sau khi nghe bọn họ mắng mỏ một cách phẫn nộ một trận như thế, Trần Tử Huyên hiểu được đại khái bọn họ đã chĩa mũi giáo về phía Hàn Lộ.
"Cô có biết tối nay Hàn Lộ không biết xấu hổ như thế nào không. Bản thân cô ta tự mình đến bàn của sếp Nguyễn ngồi, cũng chẳng có ai bảo cô ta đến mà cô ta lại bạo gan như vậy, lại còn ngồi vị trí bên cạnh sếp Nguyễn. Tôi thấy lúc đó sắc mặt giám đốc Hạ cũng thay đổi..."
Trần Tử Huyên nhấp một ngụm cacao nóng, cúi đầu "ồ" một tiếng như không có hứng thú.
Nữ đồng nghiệp ngồi trên giường rất kích động mà mắng: "Cuối cùng cô biết không, sếp Nguyễn ôm Hàn Lộ bỏ đi, lợi ích gì cũng bị cô ta chiếm hết. Hàn Lộ giả tạo này thật sự là khiến tôi nhận thức được cái gì gọi là hoa nhựa. Trước khi chúng tôi đi Trung Hoàn ăn cơm, cô ta còn giả mù sa mưa mà nhắc nhở chúng tôi ngàn vạn lần đừng tới gần sếp Nguyễn, nói sếp Nguyễn ghét nhất là bị phụ nữ..."
Trần Tử Huyên vẫn luôn không phản ứng gì chợt ngẩng đầu lên: "Nguyễn Chi Vũ ôm Hàn Lộ rồi rời đi ư?"
"Thực sự lúc đó tôi rất tức giận. Tôi rất muốn kể ngay lý lịch đen của Hàn Lộ ra. Tôi nhìn thấy bộ dạng lẳng lơ của cô ta lúc đó, nghĩ tới việc cô ta cùng đi thuê phòng với sếp Nguyễn thì có thể biến thành người phụ nữ của anh ấy, thật sự là ghê tởm chết đi được."
Trần Tử Huyên đặt ca cao nóng lên bàn, trong lòng cảm thấy rất phức tạp.
"Chết tiệt, nghĩ đến những gì mình đã tâm sự rất nhiều với Hàn Lộ trong khoảng thời gian này, thật giống như ăn phải phân vậy."
Người phụ nữ trước mặt đang nói chuyện một cách vô cùng phẫn nộ thì đột nhiên điện thoại di động của cô ta vang lên, giống như vừa nghe được tin tức gì đó, cô ta kích động cầm điện thoại di động vào phòng tắm nói chuyện phiếm, đến nỗi Trần Tử Huyên muốn hùa theo mắng mỏ đôi nam nữ chó má này cùng với cô ta cũng không có cơ hội nói chuyện.
"Ánh mắt kém thật."
Cô không phải quá am hiểu về cãi vã, Trần Tử Huyên thấp giọng mắng bốn chữ, không biết anh đã quên cô hay ngay cả ánh mắt nhìn phụ nữ cũng thay đổi.
"Này, Trần Tử Huyên, tại sao trông cô lại giống với Lưu Oánh Oánh như vậy?"
Một nữ người mẫu khác tựa hồ cảm thấy rất hứng thú với cô: "Cô biết Lưu Oánh Oánh chứ, nửa năm trước, cô ta đã nổi khắp nửa bầu trời, là nữ nghệ sĩ duy nhất dám có đồn tình cảm với Nguyễn Chi Vũ."
"Các cô có quan hệ huyết thống không? Dù cô có phẫu thuật thẩm mỹ cũng không nên học hỏi cô ta. Hiện tại cô ta không dễ kiếm sống đâu, đã bị các công ty điện ảnh và truyền hình lớn đóng băng, không ai dám dùng cô ta..."
“Này, tôi hỏi thì cô nói đi, cô đi đâu vậy?” Cô ta lớn giọng và hét về phía cửa.
"Tôi đi trước đây."
Trần Tử Huyên không có tâm trạng và chỉ muốn rời đi.
Vừa mới ra khỏi phòng, người phụ nữ từ trong phòng tắm nhảy ra: "Tôi vừa nhận được cuộc gọi, báo cho các cô một tin tức tốt!"
"Trần Tử Huyên đâu?"
"Người ta có núi dựa nên không muốn chơi với chúng ta cũng không có gì lạ, đi rồi." Lời nói có chút châm chọc: "Thật là không biết làm người, Lê Hướng Bắc đổi phụ nữ hằng ngày ấy mà, nghĩ mình là ai chứ."
Trên mặt Trần Tử Huyên không có biểu cảm gì, tùy tay đóng cửa lại.
"Mặc kệ cô ta đi. Để tôi nói cho cô biết, hóa ra là Hàn Lộ bị ném ở bên đường. Tối nay Nguyễn Chi Vũ đã tự lái một chiếc Ferrari màu đen, không đợi cô ta lên xe đã lái đi rồi. Ha ha ha, lần này Hàn Lộ mất mặt thảm rồi...”
Ferrari màu đen.
"... Nguyễn Chi Vũ tự mình lái một chiếc Ferrari màu đen."
Trần Tử Huyên đột nhiên mở mắt ra, thần sắc có chút hoảng hốt, mơ mơ màng màng mới nhận ra mình đã chợp mắt một lát sau khi trở về khách sạn đêm qua. Nhưng lại cứ gặp ác mộng, giấc mơ vẫn tiếp tục vang vọng nội dung cuộc trò chuyện giữa hai đồng nghiệp nữ kia.
Tối hôm qua, cô cũng nhìn thấy một chiếc Ferrari màu đen trong quán ăn ở con hẻm của phố chùa.
Trùng hợp?
“Thưa cô, cơ thể cô có vấn đề gì không?” Giọng nói ngọt ngào của cô tiếp viên hàng không vang lên.
Vì tranh thủ thời gian, sáng sớm cả đoàn phim đã vội vã đến sân bay, buổi tối mọi người đều không ngủ đủ giấc nên trên máy bay đều ngủ bù. Trần Tử Huyên giật mình tỉnh dậy nên sắc mặt tái mét.
"Tôi không sao, tôi đi vệ sinh một chút."
Cô đứng dậy và đi về phía phòng vệ sinh trong cabin, vốn muốn dội một gáo nước lạnh để khiến bản thân tỉnh táo lại, nhưng lại bị người ta bắt được rồi.
"Trần Tử Huyên, đừng nghĩ rằng cô giả chết có thể cho qua những gì đã xảy ra đêm qua."
Tiếng bước chân hùng hổ đến gần, Lê Hướng Bắc tức giận trừng mắt nhìn cô: "Cô mau nói đi, gần đây rốt cuộc cô tiếp xúc với nhân vật bí ẩn nào!"
Bọn họ bao một chiếc máy bay trở lại thành phố A, Lê Hướng Bắc đương nhiên đi cùng một chiếc máy bay với cô.
Trần Tử Huyên không muốn nói về chuyện này nên bỏ qua anh ta và đi thẳng vào phòng vệ sinh. Nhưng Lê Hướng Bắc kiên trì lạ thường, chặn cô trong không gian nhỏ này, tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Trần Tử Huyên, chuyện này không chỉ liên quan đến cô, ngộ nhỡ sau này có chuyện lớn gì, sẽ khó có thể thu dọn lắm!"
Bị vòng tay của anh ta bao vây, ở khoảng cách gần như vậy, cô ngẩng đầu lên: "Mọi chuyện sẽ không tệ hơn được nữa."
Lê Hướng Bắc nghe cô thấp giọng nói một câu, đầu tiên là thoáng run sợ.
Sau đó giận dữ hét lên: “Cái gì mọi chuyện sẽ không tệ hơn được nữa!” Mọi chuyện bây giờ tồi tệ đến mức nào rồi hả.
Trần Tử Huyên không giải thích, nhưng một tiếng hét kinh ngạc vang lên từ lối đi vào phòng vệ sinh: "Chà, chơi trên máy bay luôn..." Vài nhân viên của đoàn phim thấy bọn họ dựa vào gần nhau mờ ám như vậy thì lập tức thức thời quay người rời đi. Ngôn Tình Sủng
Trần Tử Huyên nghe thấy những lời của bọn họ thì có chút xấu hổ đẩy anh ta ra.
"Lê Hướng Bắc, tránh xa tôi ra."
“Yo, khi muốn tham gia quảng cáo lợi dụng tôi thì sao không nói đi?” Lê Hướng Bắc dường như đột nhiên nhận ra rằng khoảng cách gần như vậy là không thích hợp cho lắm, ngay lập tức buông lỏng cô ra, nhưng lại mở miệng chặn họng cô.
"Lê Hướng Bắc, tôi nghiêm túc, sau này tránh xa tôi ra."
Cô lạnh lùng lên tiếng, tay phải cầm chặt điện thoại, cúi đầu không dám nhìn thẳng anh ta.
Lê Hướng Bắc có loại cảm giác bị người ta dội một chậu nước đá từ đỉnh đầu xuống, trái tim trở nên băng giá.
Tầm mắt anh ta liếc nhìn chiếc điện thoại cô đang nắm chặt, kìm nén tức giận: "Những người đó lại ra lệnh cho cô làm gì đó, không phải cô đã biết cái gì chứ?"
Giằng co trong trầm mặc.
Một lúc lâu sau, cô mới trả lời một câu: "... Tôi không biết."