“Cô ấy ở với Bùi Hạo Nhiên rồi.” Đường Duật đưa cô đến trước cổng ŧıểυ khu, cuối cùng nói cho cô biết tình hình hiện tại của Chu ŧıểυ Duy, ý là không cần lo lắng cho ŧıểυ Chu.
Trần Tử Huyên đã ở ngoài cửa xe, nhìn khuôn mặt trắng nõn và điển trai của anh ta qua cửa kính xe, cũng như đôi mắt xanh đen, trong veo và sạch sẽ, như thể không che giấu bí mật nào.
Đường Duật dường như chưa bao giờ ngại ngùng trước sự dò xét của cô. Chỉ cần cô muốn nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta sẽ không né tránh.
Sau ba phút giằng co: "Tôi về đây."
Cô nói một câu, quay người lại, đi vào bên trong ŧıểυ khu.
Chiếc Bentley màu trắng vẫn cứ đậu ở đây cho đến khi cô chậm rãi biến mất khỏi tầm mắt. Mãi đến mười phút sau, đèn trong căn hộ 402 sáng lên, Đường Duật mới giật mình hoàn hồn, đôi mắt xanh lam khẽ cụp xuống, sau đó khởi động xe và rời đi.
Trần Tử Huyên không biết anh ta đang nghĩ gì, sau khi vội vã trở về căn hộ ma ám của mình, cô lập tức thay bộ váy dạ hội lệch vai màu xanh nước biển trên người. Khi vừa rồi đi lên thang máy, mấy hộ gia đình nhìn thấy cô cũng dùng đôi mắt kỳ lạ mà đánh giá cô.
Dù sao, những người bình thường thực sự không đủ khả năng để mặc những bộ quần áo đắt tiền như vậy, song lại sống trong một ŧıểυ khu bình thường thế này.
Trần Tử Huyên tức giận ném quần áo vào góc phòng tắm, thậm chí còn tiến lên đá hai cái, muốn trút giận: "Khó ưa!"
[Ăn mặc như thế này là để đi cùng một vị lãnh đa͙σ cấp cao nào đó đến đây thuê phòng.]
Giọng nói của người đàn ông khốn nạn đó cứ lởn vởn trong tâm trí cô, cô không ngừng tự nhủ mình còn nhiều điều phải suy nghĩ, bao gồm Lucy, Mạc Cao, chủ nhiệm An... Đúng vậy, cô muốn gặp con mình nhất, cô có thể kiên trì và chịu đựng bằng mọi giá.
Nếu Lucy không nói dối cô, nếu cô thực sự tìm thấy đứa trẻ, vậy thì... tên khốn Nguyễn Chi Vũ đó, nếu anh còn không nhớ được cô, vậy cô cũng không cần anh nữa!
Đồ khốn!
Trần Tử Huyên lấy một túi rác lớn đóng gói chiếc váy đắt tiền này, như thể vừa nhìn thấy nó, cô đã nghĩ đến cái tên họ Nguyễn kia, trong lòng hừng hực lửa giận. Bây giờ cô sẽ đi vứt nó, cho khuất mắt.
"Cô gái ở hộ 402 kia hơi kỳ quái..."
Hai bác gái vừa bước vào thang máy, đang trò chuyện rất vui vẻ.
"Ừ, tôi cũng cảm thấy như vậy. Cô ta có vẻ không thích nói chuyện với mọi người. Thím Trương, bà nói xem có phải cô ta là cái loại được đàn ông bao nuôi hay không..."
Trần Tử Huyên ngẩng đầu liếc mắt nhìn các bà với vẻ mặt vô cảm. Kết quả người ta đang tán gẫu đến nỗi khí thế ngất trời, hoàn toàn không để ý đến cô.
"Haiz, mấy chuyện như thế này đừng có nói lung tung. Vả lại, người ta làm gì, chúng ta không có quyền can thiệp."
"Cũng đúng, người xinh đẹp như vậy được đàn ông bao nuôi là điều rất có khả năng. Chỉ là ngàn vạn lần đừng có dẫn mấy người đàn ông xa lạ trở về là tốt rồi, miễn khiến cho ŧıểυ khu của chúng ta chướng khí mù mịt..."
Cô rất muốn lên tiếng làm sáng tỏ cho bản thân, song thang máy đúng lúc "đinh" một tiếng, mở ra. Hai bác gái kia sóng vai bước ra ngoài, Trần Tử Huyên ngây mặt ra. Cô cũng chẳng thể nào chạy đi túm người lạ lại.
Chỉ nghe thấy các bà vẫn buôn chuyện rôm rả như trước: “Hộ gia đình 502 mới lạ hơn nữa kìa."
Sau đó cửa thang máy đóng lại, trong không gian chật hẹp chỉ còn lại một mình Trần Tử Huyên. Sự yên tĩnh đột ngột khiến không khí có hơi lạnh lẽo.
Hộ gia đình 502?
Trần Tử Huyên vốn đang tràn đầy tức giận, nhưng đột nhiên có điều chuyển hướng sự chú ý của cô.
Khi trở lại căn hộ của mình, cô dường như không còn tức giận đến thế nữa, thỉnh thoảng lại nhìn ra ban công nhỏ, theo lời đồn đại về ngôi nhà ma ám, người bình thường có thể trèo từ ban công số 502 xuống ban công của 402.
Cô đang đứng trên ban công, đêm nay tối đen, mặt trăng bị mây dày che khuất, trên bầu trời đen kịt chỉ có vài vì sao. Trần Tử Huyên ngẩng đầu nhìn về phía ban công 502.
Nếu người bình thường cũng có thể leo xuống, điều đó có nghĩa là cô cũng có thể leo lên...
"Trần Tử Huyên đang làm cái quái gì vậy?"
Lúc này, tại địa điểm tổ chức tiệc chiêu đãi trên lầu bốn của khách sạn Qua Đăng, Chu ŧıểυ Duy mặc bộ váy đắt tiền đang lúng túng đứng ở một góc, nhìn những mỹ nam mỹ nữ trong hội trường nâng chén cười vui, trên mặt lộ vẻ bất lực.
"Cô Chu, tranh thủ ăn nhanh đi, tất cả đều là của cô."
Một bóng dáng tuấn tú tiến lại gần cô ấy, giọng nói tao nhã của Bùi Hạo Nhiên lộ vẻ trêu chọc, ngón tay chỉ vào khu đồ ăn ở bên trái hội trường.
Chu ŧıểυ Duy mặt không chút thay đổi nhìn anh ta: "Bây giờ tôi nào có tâm trạng ăn uống chứ."
"Không có tâm trạng ăn uống, vậy cô tới đây làm gì?"
Chu ŧıểυ Duy đen mặt, nhưng lại không có cách nào phản bác.
Đã nói là phải đến đây ăn uống điên cuồng, ai ngờ Trần Tử Huyên không có lương tâm kia lại cho cô ấy leo cây.
“Tôi vẫn nên đi thôi.” Cô ấy có chút bực bội, nơi xã giao thương mại như thế này không thích hợp với cô ấy.
Nhưng Bùi Hạo Nhiên không quá vui, anh ta nheo mắt lại và trách móc: "Cô Chu, cô cứ bỏ đi như thế này à?"
"Cô đã lợi dụng tôi, hiện tại cô không muốn chịu trách nhiệm với tôi ư!"
Thân hình cao lớn của anh ta tiến lên một bước về phía cô ấy, giữa hai người chỉ cách một cái nắm tay. Anh ta cúi đầu nhìn thẳng vào cô ấy như thiêu đốt, Chu ŧıểυ Duy sững sờ, khuôn mặt gầy gò đã đỏ bừng.
“Anh, anh đừng nói nhảm.” Chu ŧıểυ Duy không tự chủ được mà nói năng lộn xộn theo.
Nhìn thấy bộ dạng hoảng hốt của cô, Bùi Hạo Nhiên cúi đầu, mặt lại gần cô ấy hơn, vẫn giữ giọng điệu thờ ơ: "Ồ, vậy vừa rồi là ai cầu xin tôi đưa cô vào."
"Đó, đó chỉ là... tôi chỉ quen anh."
"Cô Chu." Bùi Hạo Nhiên vẫn lạnh lùng ngắt lời cô ấy, nghiêm túc hỏi cô ấy: "Cô cho rằng tôi đưa cô tới hội trường, sau đó cô liền bỏ chạy, tôi mất bạn gái, người khác sẽ nói gì? Chẳng phải là tôi mất hết mặt mũi rồi sao?"
"Cái đó, tôi..."
“Thực sự không nhìn ra, Chu ŧıểυ Duy cô là một người phụ nữ vong ân phụ nghĩa đấy.” Bùi Hạo Nhiên đứng thẳng người, tỏ vẻ thất vọng đối với cô ấy.
Vẻ mặt Chu ŧıểυ Duy méo mó, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng kiêu ngạo lạnh lùng của anh ta.
Chết tiệt, cả thế giới này đều cảm thấy tôi là kẻ dễ bị bắt nạt, đúng không?
“Chu ŧıểυ Duy… Cô Chu, cô cũng ở đây à.” Khi Hạ Vân Lệ nhìn thấy cô ấy đi cùng với Bùi Hạo Nhiên, giọng nói mang theo một tia ngạc nhiên.
Chu ŧıểυ Duy là một người cực kỳ dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh. Nếu ông chủ lòng dạ đen tối của cô ấy không cho cô ấy đi trước thì cô ấy phải đi lấp đầy cái bụng. Mới vừa đứng dậy múc đầy đĩa đồ ăn, đang tìm vị trí để ngồi xuống ăn uống cho thỏa thuê thì lại đụng phải một "kẻ thù".
"Xin chào."
Nhìn thấy cô ta, Chu ŧıểυ Duy miễn cưỡng rặn ra một nụ cười lịch sự, thần sắc rất bình tĩnh. Đây vốn là một bữa tiệc tối của IP&G, sự hiện diện của Hạ Vân Lệ là điều nằm trong dự đoán.
Tuy nhiên, khi Chu ŧıểυ Duy nhìn rõ người phụ nữ kia bên cạnh Hạ Vân Lệ, cô ấy đã không thể bình tĩnh được nữa. Cô ấy liếc nhìn gương mặt trang điểm tinh xảo của Quan Lôi với vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu sao trong lòng cứ cảm thấy có chút không được tự nhiên.
Đêm nay, Quan Lôi mặc một chiếc váy dài bó sát cổ chữ V sâu màu đỏ, vóc dáng nóng bỏng cực kỳ tinh tế, nhướng mày nhìn chằm chằm cũng mang theo một phong thái quyến rũ mê hồn.
Lúc này, Quan Lôi đang nhìn cô ấy với khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt bất thiện, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
Quan Lôi không nói gì nhưng Chu ŧıểυ Duy cảm thấy cả người không được tự nhiên. Cô ấy đặt đĩa đồ ăn trong tay xuống chiếc bàn gần nhất, lòng tràn đầy lo âu, nhìn xung quanh cầu cứu.
"Cô đến đây với Bùi Hạo Nhiên à?"
Đôi mắt Hạ Vân Lệ rơi vào bộ lễ phục đắt tiền của cô ấy. Một nhãn hiệu đắt tiền như vậy, một người làm công ăn lương bình thường như Chu ŧıểυ Duy chắc chắn không thể mua được.
"Đúng."
Chu ŧıểυ Duy rất thẳng thắn, nhưng ánh mắt Quan Lôi nhìn cô ấy càng dữ tợn hơn. Cô ấy mím môi rụt rè, không muốn nói nữa.
"Tự cô đi lấy một cái đĩa khác đi."
Đầu tiên là nghe thấy giọng nói tao nhã quen thuộc, khi Chu ŧıểυ Duy ngẩng đầu lên, có hơi cảm động mà nhìn ông chủ nhà mình. Tuy nhiên Bùi Hạo Nhiên lại coi mấy người Quan Lôi như không khí. Có lẽ trước đó anh ta không cho cô ấy về sớm cũng là biết trước vợ cũ sắp đến đây, muốn chọc đối phương ư?
Thảo nào trước đó anh ta đã nói sẽ không tham dự bữa tiệc tối này, nhưng đột nhiên lại chạy tới.
Vừa nghĩ đến đây, Chu ŧıểυ Duy cảm giác bản thân mình bị làm vật hy sinh, chợt tâm tình có hơi hụt hẫng. Tuy nhiên lại nhìn thấy người này đang ngồi ăn hết đĩa tôm hùm phô mai lớn của mình.
Chu ŧıểυ Duy cau mày, gần như vô thức thuyết giáo: "Này, anh có vấn đề về dạ dày đấy, đừng ăn nhiều hải sản như vậy."
"Cơm ở nhà mặn quá, cô muốn để tôi đói bụng à."
Bùi Hạo Nhiên không thèm ngẩng đầu, giống như thực sự đói bụng, mặc kệ những người phụ nữ này, anh ta vẫn ăn cơm với động tác tao nhã.
Hạ Vân Lệ ở một bên nhìn theo, muốn nói điều gì đó, nhưng thái độ của Bùi Hạo Nhiên rõ ràng là không muốn quan tâm đến các cô ta, nhất thời có chút khó xử. Còn sắc mặt của Quan Lôi đã hung ác nham hiểm tới cực điểm.
"Hạo Nhiên, có thể mượn bước nói chuyện được không? Quan Lôi có chuyện muốn nói với anh..."
Hạ Vân Lệ vẫn nói ra miệng, nhưng biểu hiện của Bùi Hạo Nhiên lại như không nghe thấy gì. Anh ta lập tức đứng dậy, dẫn Chu ŧıểυ Duy đang ngẩn ngơ cùng rời đi: "Vẫn là đồ ăn cô làm ở nhà có vẻ ngon hơn, về nhà cô lại làm một nồi cho tôi đi."
Rõ ràng cô ấy đã nhìn thấy sự do dự và không nỡ trong mắt Bùi Hạo Nhiên. Chắc là anh ta vẫn còn yêu cô ta.
Chu ŧıểυ Duy không ngốc, người đàn ông này rõ ràng đang làm lơ vợ cũ của anh ta, cô ấy bèn ngoan ngoãn đi theo bước chân của anh ta.
“Anh thực sự muốn về sao?” Mới vừa bước ra khỏi đại sảnh, cô ấy không nhịn được mà hỏi một câu.