Lê Hướng Bắc tức giận với cô, anh ta tỏ vẻ không thích cùng cô tham dự tiệc tối. Lấy thân phận gì tham dự, ngộ nhỡ bị người ta nhận ra được quan hệ của cô và nhà họ Nguyễn, chắc chắn sẽ rất xấu hổ. Trần Tử Huyên cảm thấy con hàng này nói cũng rất có lý, tuy nhiên cô vẫn bướng bỉnh muốn đi.
Cầm điện thoại di động và kêu cứu trên WeChat, một mình cô đi dự loại tiệc rượu thương mại này luôn cảm thấy trong lòng không được tự nhiên, nhất là ngày trước Nguyễn Chi Vũ còn cố tình ngăn cản không cho cô tham dự.
Cục Cưng Vô Địch: [Không cần lo lắng về trang phục dạ hội, bây giờ tớ sẽ chọn quần áo trong quầy, tớ quay một video ngắn cho cậu, cậu có thể chọn cái nào cậu thích nhất.]
Trần Tử Huyên thực sự đang ở trong quầy quần áo dành cho nữ, nhìn các loại quần áo và trang sức cao cấp nhất được trưng bày mà hoa cả mắt. Bản thân cô có chứng khó khăn khi lựa chọn, cho nên đành vung tay lên, trực tiếp bảo nhân viên cửa hàng tìm một bộ thích hợp cho cô là được.
Chu ŧıểυ Duy ở bên kia của WeChat nhìn thấy logo quần áo trong video, nhịp tim của cô ấy lập tức tăng nhanh, vội vàng hét vào điện thoại rồi gửi đoạn tin nhắn thoại qua.
Heo Con Muốn Xoay Người: [Trần Tử Huyên, một bộ quần áo của nhãn hiệu này đủ cho chúng ta ăn cả năm đấy, đừng mua, đắt quá rồi.]
Trần Tử Huyên rất bình tĩnh, hơi liếc xéo về phía cậu ấm Lê đang tán gái ở quầy bên kia.
Cục Cưng Vô Địch: [Lê Hướng Bắc thanh toán.]
Sau một hồi suy nghĩ, cô lại nói thêm: [Tối nay đến khách sạn Qua Đăng, toàn bộ miễn phí. Muốn phàm ăn tục uống như thế nào cũng được.]
Hai chữ "miễn phí" này thực sự có thể kích phát bản chất con người. Hai mắt Chu ŧıểυ Duy sáng lên, đồng ý ngay lập tức.
Miễn phí đó, người họ Chu nào đó đã quen với cuộc sống nghèo khó làm sao có thể từ chối.
Ôm tâm lý ăn được chính là kiếm được, ngay cả điểm tâm nhỏ của buổi trà chiều Chu ŧıểυ Duy cũng không ăn mà vội vọt vào trong phòng làm việc để xin phép với sếp của cô ấy.
"Mấy cái bánh bích quy sắp hết hạn này của anh, tôi không lạ lẫm gì, trả lại cho anh."
Chu ŧıểυ Duy rất bi phẫn, tốt xấu gì cô ấy cũng tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng, còn trẻ như vậy mà lại lưu lạc đến mức làm bảo mẫu. Điều đáng xấu hổ hơn là cô ấy càng ngày càng xứng chức bảo mẫu rồi.
"Còn cả công việc nhà tôi cũng làm xong hết rồi. Cơm thịt kho quẹt của hai cha con tối nay được ủ trong nồi cơm điện. Giờ tôi đi đây."
Bùi Hạo Nhiên đang viết kế hoạch dự án trên bàn làm việc, vốn dĩ không muốn quan tâm đến bảo mẫu nhà mình, nhưng nhìn thấy hôm nay có vẻ cô ấy muốn tạo phản rồi, thế mà lại bắt đầu ghét bỏ bánh bích quy của nhà anh ta.
"Đi đâu?"
Anh ta không ngẩng đầu, tùy ý hỏi một câu.
Chu ŧıểυ Duy khá có tinh thần: "Tới khách sạn Qua Đăng ăn uống."
Bùi Hạo Nhiên gật đầu đầy ẩn ý, sau đó lại hỏi một câu: "Ai mời cô đi?"
"Trần Tử Huyên."
Bản tính thành thật của Chu ŧıểυ Duy khiến cô ấy vừa mở miệng đã nói thẳng, nhưng sau một giây đờ đẫn, cô ấy lập tức cúi gằm mặt xuống trừng anh ta: "Anh có ý gì hả? Tôi đến khách sạn Qua Đăng thì nhất định phải có người mời mới có thể đi sao?"
Cô ấy cũng có tiền tiết kiệm, không nghèo như bọn họ tưởng tượng đấy được chưa, xem thường người ta quá đấy!
"Tự cô trả tiền, cô nỡ đi sao?"
Bùi Hạo Nhiên vẫn tao nhã như mọi khi. Anh ta đáp lại một câu bằng giọng điệu thường thường. Chu ŧıểυ Duy đã rơi vào trạng thái hóa đá, nhưng lại không thể phản bác.
Chu ŧıểυ Duy tức giận bỏ đi, trong lòng không ngừng chửi rủa ông chủ của cô ấy.
Tên bại hoại Bùi Hạo Nhiên này, đeo kính gọng bạc, bề ngoài trông có vẻ hào hoa phong nhã nhưng thực chất lại là một kẻ bụng dạ xấu xa. Sao lại nói được những lời ác độc như thế chứ, toàn là mấy câu đâm sâu vào lòng người ta!
Chu ŧıểυ Duy nghi ngờ liệu anh ta có mắc phải vấn đề tâm lý đen tối nào không, bởi tính cách lập dị của anh ta là thích nhìn người khác xui xẻo, cả nhà họ Bùi đều là những kẻ biến thái.
Không hổ là quầy chuyên doanh phục vụ hàng hiệu, khi Chu ŧıểυ Duy vừa trở về nhà của mình, lễ phục dạ hội đã được chuyển đến chỗ bảo vệ ŧıểυ khu của cô ấy.
Có câu gọi là người đẹp vì lụa, Chu ŧıểυ Duy trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc váy màu hồng nhạt đắt tiền hở vai này, trông như ŧıểυ gia bích ngọc, thanh tú động lòng người.
Tuy nhiên, khi Chu ŧıểυ Duy lòng đầy chờ mong chạy tới khách sạn Qua Đăng theo thời gian đã hẹn lại phát hiện không liên hệ được với Trần Tử Huyên.
Ngay từ vài phút đầu, cô ấy cũng không có để ý, dù sao nhà trọ Trần Tử Huyên ở lại cách khu trung tâm thành phố, còn cô ấy thì khá gần khách sạn Qua Đăng này. Nhưng chờ đợi mãi, thấy không ít người tham gia tiệc tối ra vào đại sảnh, cô ấy bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Hơn nữa điện thoại di động của Trần Tử Huyên không gọi được.
"Thưa cô, chỗ chúng tôi phải có thư mời mới được vào, rất xin lỗi."
Bữa tiệc tối lần này được thiết lập tại tầng bốn của khách sạn Qua Đăng, có nhân viên bảo vệ ở trước tiền sảnh. Chu ŧıểυ Duy muốn đi vào tìm người cũng không còn cách nào khác.
Lo lắng trong chốc lát, cô ấy quyết định đợi thêm nửa tiếng nữa, vì thế Chu ŧıểυ Duy cứ đứng trơ ra bên cạnh lối đi mà chờ đợi.
Trần Tử Huyên ở bên kia cũng không phải cố ý để cô ấy leo cây.
Một tiếng đồng hồ trước, cô đã thay váy áo xong xuôi và đi ra ngoài để hội hợp ở khách sạn. Nhưng cô bất ngờ nhận được một cuộc gọi khi đang trên đường.
"Tôi muốn cô đến câu lạc bộ Golden.A ngay bây giờ!"
Đó là người phụ nữ tên Lucy gọi đến, Trần Tử Huyên lập tức trở nên cảnh giác: "Tại sao?"
Giọng người phụ nữ ở đầu dây bên kia lạnh lùng âm u, mang theo vẻ kiêu ngạo không chút nào che giấu: "Cô Trần, tôi không chấp nhận cô có tư cách thương lượng với tôi, tôi chỉ thông báo cho cô."
Tút tút tút...
Di động trực tiếp bị Lucy cúp.
Sắc mặt Trần Tử Huyên ngưng trọng, cô cầm chặt điện thoại, trong lòng cảm thấy có chút bất an.
Tài xế taxi vừa lái xe cũng nghe thấy cuộc nói chuyện của cô vừa rồi, liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu với vẻ ngập ngừng rồi hỏi: "Thưa cô, bây giờ cô đi trung tâm thành phố hay nɠɵạı ô?"
Đường đến khách sạn Qua Đăng và câu lạc bộ Golden.A nằm ở hai hướng ngược nhau. Cả hai đều là những nơi cao cấp trong ngành dịch vụ và hầu hết mọi người bình thường đều không thể vào được.
Trần Tử Huyên nhìn khung cảnh ánh sáng ban đêm ngoài cửa sổ xe, một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Phiền anh quay đầu đi câu lạc bộ Golden.A."
Khắp tâm trí cô đầy những suy đoán liên quan đến Lucy, nhất thời đã quên mất Chu ŧıểυ Duy.
Sau khi xe lên đường cao tốc thuận lợi đi đến vùng nɠɵạı ô, cuối cùng sau một giờ đồng hồ đã chạy đến trước cửa câu lạc bộ Golden.A khiêm tốn lại lộng lẫy này.
Cô xuống xe, định dùng điện thoại thanh toán cước trực tuyến qua WeChat thì bấy giờ mới giật mình, không có tín hiệu gì cả.
"Điều này cũng lạ quá. Mặc dù ở đây thường yên tĩnh nhưng tín hiệu luôn rất tốt. Phía trước còn có cả một khu phố thương mại bán đồ xa xỉ. Những người giàu có thích nhất là đưa phụ nữ đến đây tiêu phí vào lúc nửa đêm mà..."
Tài xế liếc nhìn điện thoại di động của cô, đúng là không trả tiền trực tuyến được, cũng không quan tâm lắm: "Chắc ở gần đây đang sửa chữa viễn thông."
Ánh đèn đường ở đây lờ mờ chiếu vào khuôn mặt thanh tú của Trần Tử Huyên, gương mặt cô tái nhợt và căng thẳng bất an.
"Tôi sẽ đưa tiền mặt cho anh."
Cô nói bằng giọng bình tĩnh, thanh toán tiền xong sải bước đi, bước chân có hơi nặng nề, đi tới gần cửa câu lạc bộ trước mặt.
Trong mắt cô hiện lên một tia hoảng sợ, câu lạc bộ Golden.A là sản nghiệp của nhà họ Nguyễn.
Mà lúc này, Trần Tử Huyên mới ý thức được cô đã làm theo lời của Lucy đến câu lạc bộ Golden.A một cách quá vội vàng, thậm chí cô có thể gặp nguy hiểm.
"Rốt cuộc cô ta là người như thế nào!"
Trần Tử Huyên rất tức giận. Cô hoàn toàn không biết gì về đối phương, nhưng Lucy lại biết rõ cô như lòng bàn tay, giống như bị người ta bóp cổ mà không có sức phản kích.