Trần Tử Huyên nhanh chóng đóng cửa kính trước ban công lại và vào nhà. Cơn bão dữ dội bên ngoài đập vào cửa kính phát ra những tiếng cành cạch, cành cạch, cả người cô ướt đẫm, trong lòng bàn tay phải có một chiếc đinh vít.
Trời vừa chập choạng tối, bên ngoài trời đang mưa rất to kèm theo những tia sấm sét kinh hoàng xuyên thủng bầu trời.
Có lẽ là ánh đèn sáng sủa trong phòng khiến cô an tâm hơn một chút, tay nắm tay khóa cửa kính buông lỏng, cô càng thêm tin tưởng rằng con ốc này tự rơi xuống.
Lại liếc nhìn ban công nhỏ u ám, thuyết phục bản thân không nghĩ tới nữa, cô xoay người đi thẳng vào phòng ngủ thay quần áo.
Nhưng cô vẫn vô cùng lo lắng.
Cô khóa cửa phòng ngủ bật hết đèn trong phòng lên, bên ngoài mưa sấm khiến căn nhà của cô rất lạnh và yên tĩnh, ngay cả tiếng thở gấp gáp của cô cũng rất rõ ràng.
Trần Tử Huyên cởi quần áo ướt ra, trước tiên dùng khăn lau vết nước trên mặt và mái tóc dài, vươn tay muốn lấy quần áo sạch trên giường, vừa cúi đầu liền nhìn thấy vết thương cắt trên bụng.
Cô quan sát một lát, ngón tay mát lạnh vuốt ve vết thương mổ bụng, vết sẹo đã không còn rõ ràng, cũng không biết Đường Duật đã bôi thuốc gì cho cô, ngay cả vết rạn da cũng không còn nữa.
Tưởng như ký ức khi cô mang thai và gả vào nhà họ Nguyễn chỉ là một giấc mơ, vết sẹo biến mất, Nguyễn Chi Vũ cũng biến mất khỏi thế giới của cô...
Tinh tinh…
Tiếng chuông điện thoại di động đột ngột vang lên trong căn phòng trống trải.
Cô căng thẳng, nhìn điện thoại trên tủ rồi bước nhanh tới, là Đường Duật gọi tới.
Anh ta nói: "Bảo Bảo, tôi đang ở ngoài cửa.". Chap mới luôn có tại [ trùm truуện. VИ ]
Trần Tử Huyên sững sờ một lúc mới định thần lại, nhanh chóng đáp lại: “Ồ, chờ một chút.” Sau đó cúp điện thoại, nhanh chóng thay quần áo, chỉnh trang lại bản thân trước gương bàn trang điểm.
Đột nhiên cô nhìn thấy thứ gì đó trong gương.
Cô cuộn tóc dài lên, nâng cằm nhìn nghiêng, trên cổ bên dưới dái tai trái có một vết đỏ nhạt trên làn da trắng nõn của cô...
Đầu ngón tay xoa xoa vết đỏ kỳ lạ trên cổ, giống như vết... hickey.
Hickey?
Loại suy nghĩ này có chút xa vời, Trần Tử Huyên buông tóc dài, không nghĩ tới nữa, cô cảm thấy có lẽ là do ngủ quá nhiều nên có vết mà thôi.
"Tại sao cậu lại ở đây?"
Cô chạy ra mở cửa cho Đường Duật, anh ta đứng thẳng ngoài cửa, mặc chiếc áo khoác đắt tiền màu đen bị nước mưa làm ướt sũng, mái tóc ngắn đã lấm tấm nước.
Đường Duật đi vào rồi thuận tay đóng cửa lại.
Trần Tử Huyên cau mày nhìn anh ta, sau đó đưa cho anh ta một cái khăn lông để lau khô: "Cởi áo khoác ra, quần áo bên trong có bị ướt không, mưa to thế này tìm tôi là có việc gấp gì sao?"
Anh ta lấy khăn lau lên lau mái tóc đen ngắn hơi xoăn, sau đó đôi mắt trong veo nhìn cô, một lúc sau mới trầm giọng nói: "Có sấm."
Vẻ mặt của Trần Tử Huyên có chút khó hiểu, trong nhà đèn sáng trưng, Đường Duật nhìn thẳng vào cô, mấy giây sau mới thở dài nói: "Cậu sẽ sợ."
“Ai sợ, tôi còn lâu mới sợ.” Trần Tử Huyên hiểu được, lập tức to tiếng phản bác.
Sau đó anh ta nở nụ cười.
Đường Duật cao gầy, khuôn mặt rất đẹp, đôi mắt xanh biếc sâu thẳm, khi cười, lông mày và đuôi mắt hơi cong, thậm chí con ngươi cũng nhấp nháy, trong sáng thuần khiết khiến người ta thất thần.
Anh ta rất hiếm khi cười, lúc này trông vô cùng mê hoặc người khác.
“Cậu cười cái gì thế, không cho phép cười!” Trần Tử Huyên tức giận mắng.
Chỉ có Trần Tử Huyên mới có thể thân thiết với anh ta như thế này, như thể đó là sự thấu hiểu ngầm giữa hai người.
Đường Duật liếc mắt nhìn đèn trong nhà, cô đã bật hết đèn lên, như vậy còn nói không sợ sao, nhưng anh ta sẽ không nói ra, ý cười trong mắt càng ngày càng đậm, anh ta thích nhìn thấy cô tức giận.
"Sao vậy?"
Đường Duật là người rất giỏi quan sát, chỉ ngồi mười phút, anh ta đã thấy cô có chút lạ thường.
Trần Tử Huyên vô thức liếc nhìn ban công, trong lòng có hơi nghi ngờ.
“Không có gì đâu.” Cô cứng rắn mở miệng, đáp cho có lệ.
Nói về ngôi nhà ma trong chung cư chắc 80% sẽ bị chê cười, cộng thêm vết đỏ nhạt lạ lùng dưới dái tai, vịt chết mạnh miệng, cô nhất quyết không nói lời nào.
"Tôi hơi đói, cậu có muốn ăn cơm rang không..." Cô mở tủ lạnh lấy hộp cơm rang sáng nay ra, chuẩn bị cho vào lò vi sóng hâm nóng.
“Sáng này tôi mua nó, mua size lớn, ngon lắm đó.” Vốn dĩ cô muốn nói cô đưa cho anh ta một nửa.
Đường Duật không đợi cô nói xong liền lấy nồi đi vo gạo. Trần Tử Huyên ngây ngốc đứng bên cạnh nhìn người đàn ông đang bận rộn trong phòng bếp nhỏ, cô nhịn không được nói: "Đừng phiền phức như thế, ăn tạm cái gì là được rồi."
Đường Duật vẫn phớt lờ cô và tiếp tục với công việc của mình, dù đang làm việc hay nấu nướng, anh ta vẫn toát ra vẻ đẹp trai hiếm có.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cô cảm thấy mình làm con gái cũng quá thất bại rồi, sau đó lại chột dạ nhìn về phía vài cái bát chất đống ở một bên, ừm, là bát từ hai ngày trước, cô để dành để rửa một thể nhưng lại lười biếng.
Trần Tử Huyên chột dạ đi tới định rửa.
Cô vặn vòi nước định bắt đầu rửa bát, Đường Duật không để ý đến cô, anh ta lấy mấy con sò trong tủ lạnh ra, rửa sạch rồi cho vào nồi nấu cháo. Quay đầu lại mới thấy Trần Tử Huyên đang rửa bát.
“Bảo Bảo, đừng nghịch." Anh ta nhìn cô bất lực nói.
Đôi má của Trần Tử Huyên đỏ bừng, cô nhìn chằm chằm xuống bàn tay đầy bong bóng của mình đang rửa bát như thể đang chơi đùa.
"Tôi không chơi."
Cô bướng bỉnh cãi lại, nhưng lại thành thật rửa sạch bọt đi.
Thật ra trước đây khi hai người ở chung, phần lớn thời gian đều là cô nghịch ngợm, sau đó Đường Duật sẽ bình tĩnh dọn dẹp đống lộn xộn cho cô.
Hai người ngồi cạnh nhau trước bàn trà thủy tinh trong phòng khách nhỏ, mỗi người bưng một bát cháo sò điệp lớn, không biết Đường Duật đã cho gia vị gì mà mùi thơm của cháo bay khắp phòng, vô cùng ngon miệng.
"Cơm rang này khô thật, có lẽ để qua một lúc lâu nên mới khó ăn như thế."
Trần Tử Huyên ăn một miếng cơm rang, sau đó nhanh chóng bỏ đi, bưng bát cháo húp cạn.
Đường Duật ném hộp cơm rang vào thùng rác: "Về sau đừng ăn cái này."
Trần Tử Huyên ăn hết hai bát cháo lớn như thể đã lâu không ăn, Đường Duật ăn từ tốn hơn cô nhiều, thỉnh thoảng anh ta còn lấy sò từ trong bát vào bát của cô.
Cả tuổi thơ cô và anh ta đã trải qua như thế này, trước đây Trần Tử Huyên từng nghĩ ngoài ông nội cô ra, Đường Duật là người có quan hệ thân thiết nhất với cô.
Đường Duật sẽ luôn tốt với cô.
"ŧıểυ Trụ Tử, đừng lừa tôi."
Mưa xối xả bên ngoài bắt đầu yếu dần, cô cầm thìa, đột nhiên trầm giọng nói câu này.
Trong những năm anh ta đi, có quá nhiều chuyện đã xảy ra, cô cũng thay đổi, anh ta cũng vậy.
Cô tưởng anh ta không nghe thấy, khi hai người dọn dẹp xong bát đĩa, bên ngoài trời đã tạnh mưa, anh ta đi về phía cửa, Trần Tử Huyên đứng ngoài cửa nhìn anh ta, sau đó muốn lịch sự nói đi đường cẩn thận, nhưng Đường Duật lại nói trước: "Bảo Bảo, tôi sẽ không lừa cậu."
Trần Tử Huyên sững sờ, anh ta có vẻ thờ ơ, liếc nhìn cô một cái, sau đó xoay người rời đi.
Cô đóng cửa lại, sau đó toàn bộ tâm trí chỉ còn là bộ dạng hờ hững của Đường Duật.
Bộp.
Bộp.
Bộp.
Tiếng động liên tục từ trên lầu lại vang lên, tiếng bộp bộp bộp nghe như đang chơi bóng rổ khiến Trần Tử Huyên tức giận, cả người sắp nổ tung.
Cô tức giận ngẩng đầu mắng trần nhà: "Mẹ nó, anh điên rồi à, tiếng sấm vừa hết thì liền chơi bóng!"
Nhưng đêm nay, không hiểu sao anh chàng trên lầu lại có vẻ không vui lắm, những tiếng động này còn đặc biệt mang theo chút khó chịu.