“Tối hôm qua Chi Vũ ở bệnh viện ư?” Mới sáng sớm, trên đường đã có rất nhiều xe cộ đi lại, nhân viên văn phòng cũng tất bật chạy tới công ty làm việc. Hạ Vân Lệ bẻ lái một cách điêu luyện, chiếc xe đi đến tòa nhà của tập đoàn IP&G.
Tai phải đeo tai nghe bluetooth, mới sáng sớm mà đồng nghiệp đã vội vàng chạy tới nói có chuyện, còn tưởng là chuyện công việc, ai ngờ lại là chuyện này, sắc mặt của cô ta trở nên u ám.
“Ý cô là tối hôm qua Chi Vũ ở bệnh viện cùng Trần Tử Huyên?” Giọng điệu của cô ta trở nên phức tạp.
"Đúng vậy, vào khoảng 1 giờ sáng đêm qua, Chủ tịch bất ngờ gọi cho tôi và yêu cầu tôi mang một số tài liệu dự án và một máy tính xách tay đến bệnh viện. Lúc đó tôi còn đang nghĩ có phải Chủ tịch bị bệnh gì hay không, sau đó khi nhìn thấy người phụ nữ trong phòng bệnh thì hiểu ra, Trần Tử Huyên đang truyền nước..."
Hạ Vân Lệ bình thường vẫn luôn khôn khéo, đồng nghiệp thông minh cũng biết cô ta có quan hệ mật thiết với nhà họ Nguyễn, rất nhiều người trong tập đoàn IP&G đều tự nguyện đưa tin cho cô ta, đặc biệt là chuyện riêng của Chủ tịch.
“ŧıểυ Lệ, lúc trước cô nói Chủ tịch đã quên Trần Tử Huyên, vậy bây giờ là sao, chẳng lẽ Chủ tịch đã nhớ ra cô ta rồi?” Đồng nghiệp tò mò hỏi.
Sắc mặt Hạ Vân Lệ có chút khó coi, cô ta chỉ nói: "Anh ấy ở bệnh viện nào, gửi địa chỉ cho tôi."
Sau đó cúp điện thoại, cô ta điều khiển xe đến ngã ba phía trước, bẻ lái gấp rồi lái thẳng đến bệnh viện.
Nguyễn Chi Vũ đã nhớ ra Trần Tử Huyên sao?
Hạ Vân Lệ lái xe hơi nhanh, tâm trạng tốt bị xáo trộn, tin tức đột ngột này khiến cô ta trở tay không kịp.
"Tại sao Chi Vũ lại đi tìm cô ta?"
Hôm qua là sinh nhật của Nguyễn Chi Nghiên, bọn họ ngồi ăn cơm cùng nhau ở nhà họ Nguyễn, Bùi Hạo Nhiên còn nhắc tới chuyện Trần Tử Huyên mất liên lạc, nhưng lúc đó cũng chỉ có Lê Hướng Bắc dẫn đầu rời đi, Nguyễn Chi Vũ cũng không có phản ứng gì.
Hạ Vân Lệ nhíu mày, cô ta còn tưởng anh đã hết hứng thú với người phụ nữ Trần Tử Huyên Kia, nhưng tại sao anh lại chủ động đến tìm cô.
Chẳng lẽ anh thật sự đã nhớ ra cô rồi sao?
Càng nghĩ về điều đó, cô ta càng lo lắng.
Nguyễn Chi Vũ ở Seattle phẫu thuật, trong lúc phẫu thuật xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến trí nhớ của anh hỗn loạn, việc này đối với cô ta chính là một cơ hội, trước kia vì để tiếp cận anh, cô ta còn nói dối mình là bạn gái của Đường Duật, bây giờ trong ký ức của anh, cô ta là người phụ nữ duy nhất gần gũi với anh...lúc này không thể để cho anh nhớ lại Trần Tử Huyên.
Chiếc Bentley màu trắng phanh gấp và dừng lại ngoài cổng bệnh viện.
Hạ Vân Lệ mặc mặc một bộ váy công sở tinh xảo, hai tay vuốt mái tóc xoăn dài rối bù trên vai rồi xuống xe, cô ta bước nhanh tới địa chỉ mà đồng nghiệp gửi cho.
Nhưng cô ta không thấy ai ở đây.
Cô ta đứng bên ngoài phòng bệnh và gọi cho Nguyễn Chi Vũ, đường dây luôn bận, sau khi bực bội cúp máy, cô ta suy nghĩ một hồi rồi ấn gọi cho một số khác.
Lần này cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, Hạ Vân Lệ lập tức thay đổi giọng điệu, giả vờ thoải mái chào người bên kia: "Tử Huyên, nghe nói cô bị ốm phải nhập viện, hiện tại cô đang..."
"Cô Hạ, chúng ta không thân đến như vậy."
Trần Tử Huyên ở đầu dây bên kia không ngờ mình lại nhận được cuộc gọi từ cô ta, giọng nói cô khàn khàn lạnh lùng, không hề khách sáo.
Hạ Vân Lệ nghe giọng mũi của cô có chút nặng nề thì đoán cô thật sự đã bị bệnh.
“Cô Trần, mọi người đều biết gần đây cô không khỏe lắm, cô bảo trọng nhé.” Lần này Hạ Vân Lệ cũng gọi cô Trần.
Cô ta có vẻ hơi kỳ quái, Trần Tử Huyên mệt mỏi không muốn nói chuyện với cô ta nên trực tiếp kết thúc cuộc gọi.
"Cô Trần, tôi có chuyện muốn nói với cô, sau khi phẫu thuật Chi Vũ không thể thức khuya, bác sĩ đã đặc biệt dặn dò chuyện đó."
Hạ Vân Lệ rất khôn khéo, có thể đã đoán được hành động của cô nên nhỏ nhẹ nhắc nhở, nhưng lại giống như đang châm chọc hơn.
"Đừng tưởng cô rất đáng thương thì chúng tôi sẽ thông cảm cho cô. Cô nên suy nghĩ cho Chi Vũ, thân thể của anh ấy cũng cần phải tĩnh dưỡng, cô không thể chăm sóc anh ấy thì cũng đừng làm hại anh ấy."
Trần Tử Huyên vẫn im lặng nghe cô ta nói.
Hạ Vân Lệ đã làm nhân sự nhiều năm, cô ta rất hiểu cách dùng lời lẽ để châm chọc người khác, khiến cô cảm thấy xấu hổ, nhưng đó chỉ là trước đây...
"Hạ Vân Lệ, đừng giở trò trước mặt tôi! Nếu cô muốn Nguyễn Chi Vũ thì cứ cướp đi... Người đàn ông để cô cướp được thì tôi cũng chả tiếc nuối, nhưng đáng buồn là cô không có khả năng này."
Câu này của Trần Tử Huyên khiến vẻ mặt của Hạ Vân Lệ trở nên u ám.
"Nguyễn Chi Vũ quên tôi thì anh ấy sẽ nhìn cô nhiều hơn sao? Cô nói dối anh ấy mình là bạn gái của Đường Duật, nếu sau này anh ấy phát hiện ra thì cô cảm thấy anh ấy sẽ dung túng cho cô hay coi thường cô?"
Hạ Vân Lệ tức giận siết chặt điện thoại, cô ta trước giờ không biết Trần Tử Huyên lại sắc bén như vậy, câu cuối cùng của Trần Tử Huyên đã thành công chọc giận cô ta.
"Trần Tử Huyên, cho dù trước kia thế nào thì bây giờ chỗ dựa duy nhất của cô cũng không còn nữa. Nguyễn Chi Vũ không cần cô, mà tôi lại có thể giúp đỡ anh ấy trong sự nghiệp, ở bên anh ấy, chờ anh ấy, yêu anh ấy hơn cả cô!"
Cô ta đã chờ đợi tình yêu lâu như vậy, chỗ nào cũng không kém Trần Tử Huyên, người phụ nữ này có thể được anh nuông chiều còn không phải là vì cô có đứa nhỏ sao, bây giờ đứa nhỏ đã không còn, cuối cùng anh cũng nhìn thấy cô ta.
Đây là lần đầu tiên Trần Tử Huyên nghe thấy lời thú nhận thẳng thắn của cô ta, cô đột nhiên im lặng.
Cô ta và anh là người ở cùng một thế giới, Hạ Vân Lệ sẽ làm bất cứ điều gì để đến gần Nguyễn Chi Vũ, bảo vệ anh, chờ đợi anh...
"Hạ Vân Lệ, cô có biết anh ấy muốn gì không?"
Giọng cô bỗng vang lên, thái độ của cô rất bình tĩnh, nói xong liền cúp điện thoại.
Hạ Vân Lệ đứng ngoài cửa bệnh viện, cầm điện thoại di động ngơ ngẩn.
Cô ta vốn tưởng Trần Tử Huyên sẽ nổi giận, nhưng cô lại rất bình tĩnh, không biết chuyện xảy ra gần đây khiến cô thay đổi, hay là trước đây cô ta đã đánh giá thấp Trần Tử Huyên.
"Cô Hạ, người cô tìm đã xuất viện."
Một y tá trẻ đi đến, lúc này cô ta mới định thần lại.
Hạ Vân Lệ nhanh chóng mỉm cười: "Xin hỏi, người đàn ông kia rời đi lúc nào, bọn họ cùng nhau đi hay cô gái kia tự mình rời đi?"
Khi cô y tá nghe vậy thì lập tức ho khan.
"Chắc cô là bạn của người bệnh có đúng không, người phụ nữ thật sự rất biết làm khổ người khác, không ngừng lớn tiếng ồn ào muốn xuất viện, cuối cùng người đàn ông kia phải lấy ghế ngồi cạnh giường bệnh thì cô ấy mới không dám làm loạn nữa. Mãi đến năm giờ sáng người đàn ông mới đi khỏi, anh ấy vừa đi thì người phụ nữ cũng rút kim bỏ chạy, lúc chủ nhiệm An xuống kiểm tra phòng bệnh đã chẳng thấy đâu."
Hạ Vân Lệ không nói gì, nụ cười trên mặt có chút cứng ngắc.
Cô ta không phải bạn của Trần Tử Huyên, nhưng cô ta hiểu rõ, cô ta biết Trần Tử Huyên chống lại Nguyễn Chi Vũ hết lần này đến lần khác mà không hề sợ hãi, mà anh dù có quên đi chăng nữa vẫn có thói quen nuông chiều cô.