“Chi Vũ, cậu thật sự không nên đối xử với cô ấy như thế.” “Trần Tử Huyên đúng thật là vợ của cậu mà.”
Đã quá nửa đêm về sáng, trong đêm tĩnh lặng, quán bar Diễm Hoả rất sôi động, ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy tắt mở, nhạc DJ mở cực mạnh ở đại sảnh và những nam thanh nữ tú uốn éo thân hình đang điên cuồng vui sướиɠ giữa không gian ồn ào náo động này. Lê Hướng Bắc ngồi trên chiếc ghế dài nghiêm túc nói với người đàn ông bên cạnh.
“Vợ?”
Đại khái đối phương cảm thấy Lê Hướng Bắc rất lải nhải, anh cầm ly rượu mạnh trên tay lắc vài cái, nhìn lên với đôi mắt đen đầy bực bội.
“Cậu nghĩ tớ nên đối xử với cô ta như thế nào?”
Lê Hướng Bắc bị câu hỏi làm cho ngây người, sửng sốt một lúc rồi nhếch miệng tự cười đầy giễu cợt: “Tôi không biết.”
Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng và kiêu ngạo của anh khi ngoảnh đầu lại, Lê Hướng Bắc bỗng nhiên không muốn nhìn thấy Nguyễn Chi Vũ như thế. Anh là cháu đích tôn của nhà họ Nguyễn, lạnh lùng tôn quý, cao không thể với tới.
“… Chi Vũ, chắc chắn trước đây cậu không đối xử với cô ấy như vậy.” Bằng giọng nói trầm thấp, Lê Hướng Bắc cũng không biết mình đang nói gì nữa.
Anh ta chỉ cảm thấy nếu Nguyễn Chi Vũ nhớ lại mọi chuyện với cô, nhất định sẽ hối hận, sẽ hối hận vô cùng.
Một bóng dáng xinh đẹp đang đi về phía họ: “Hướng Bắc, bác sĩ cũng nói rằng mảnh đạn lạc đã ở vùng ký ức trong não của Chi Vũ quá lâu, giờ hồi phục đến tình trạng này đã rất tốt rồi, đừng ép cậu ấy nữa, từ từ sẽ nhớ ra…”
Hạ Vân Lệ rất tự nhiên đưa tay cầm lấy ly rượu mạnh của Nguyễn Chi Vũ, đặt một lọ thuốc màu nâu nhạt mà cô ta mang đến để lên bàn: “Đừng uống rượu nữa, hôm nay còn chưa uống thuốc đâu.”
Đầu tiên Nguyễn Chi Vũ ngẩng đầu liếc cô ta, nhưng lại không có từ chối mà cầm lấy lọ thuốc, vặn mở lấy ra ba viên, ném vào miệng rất dứt khoát. Vị thuốc tây rất đắng.
“Còn phải dùng bao lâu nữa?” Có vẻ như anh không thích uống thuốc, vẻ mặt nghiêm nghị không vui.
Hạ Vân Lệ kêu người phục vụ rót đầy nửa ly nước ấm đưa cho anh, thấy anh uống thuốc mà nhăn nhó mặt mày thì không khỏi nở nụ cười: “Sao vậy, cậu Nguyễn mà sợ uống thuốc à?”
Nguyễn Chi Vũ cầm ly nước uống hết một nửa, nghe được lời trêu chọc của cô ta, anh bèn ngước mắt lên nhìn người phụ nữ bên cạnh mình một cách thích thú.
“Tại sao lại đối xử tốt với tôi?” Anh hỏi thẳng.
Hạ Vân Lệ không trả lời ngay lập tức, chỉ cảm thấy bị anh nhìn bằng ánh mắt sáng quắc như thế, loại ánh mắt này là sự đánh giá của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ. Tình cảm trêu chọc này có vẻ hơi mập mờ.
Khuôn mặt cô ta ửng hồng, ngượng ngùng cười nói: “Bởi vì tôi muốn đối tốt với cậu.”
Cô ta trả lời rất thông minh, cũng không né tránh ánh mắt của anh, mọi người đều đã trưởng thành, cần gì phải nói nhiều chứ.
Lê Hướng Bắc vẫn ngồi đó nghe, nghe họ nói chuyện phiếm rồi liếc mắt đưa tình mà trong lòng cực kỳ khinh thường.
“Cô Hạ, cô đừng nghĩ nhiều.” Lê Hướng Bắc lạnh lùng nói.
Có lẽ là bởi vì anh ta thân thiết hơn với Trần Tử Huyên nên khi nói ra những lời này có phần châm biếm.
Lê Hướng Bắc không rõ Nguyễn Chi Vũ đã mất bao nhiêu trí nhớ trong cuộc phẫu thuật này, nhưng anh ta rất chắc chắn rằng dù là Nguyễn Chi Vũ trong quá khứ hay Nguyễn Chi Vũ hiện tại, một người đàn ông như anh không bao giờ quan tâm đến phụ nữ.
Nguyễn Chi Vũ liếc nhìn Lê Hướng Bắc, đột nhiên anh khẽ nhếch đôi môi mỏng cười, cười đến mức khôi hài.
Anh tháo chiếc đồng hồ Patek Philippe ra khỏi cổ tay, những viên kim cương đính trên bề mặt sáng lấp lánh. Cánh tay phải thon dài giơ lên cao, đôi mắt đen láy mang theo nụ cười bỡn cợt: “Ai muốn nào?”
Một đám đông nam nữ xung quanh la hét náo động.
Tại quán bar Diễm Hoả này, ai cũng biết không thể đắc tội với ông chủ phía sau hậu trường được, cũng biết đối phương không dễ dàng lộ diện, hơn nữa mọi người đều không biết thân phận của Nguyễn Chi Vũ. Thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự ngưỡng mộ và ánh mắt rực lửa của những người đang ở đây, những tiếng hét ồn ào huyên náo.
“Patek Philippe một ngàn ba trăm vạn đó.”
“Anh đẹp trai, em yêu anh!”
“Anh đẹp trai, em không cần đồng hồ, em cần anh.”
Hạ Vân Lệ nhìn những người này đang xô đẩy nhau mà chẳng vui vẻ gì, cô ta định ra hiệu cho quản lý quán bar đi ra, nhưng đúng lúc tay phải cô ta vừa giơ lên đã bị Nguyễn Chi Vũ nhanh chóng nắm lấy và ấn xuống.
Chiếc đồng hồ kim cương chói mắt bị ném ra ngoài không trung, bầu không khí càng lúc càng náo nhiệt.
Hạ Vân Lệ sững sờ kinh ngạc, trong khi anh khẽ cười mỉa mai, thì thầm vào tai cô ta: “Những người đối xử tốt với tôi phần lớn đều là vì cái này.”
Cho nên anh càng không hiểu được anh sẽ chủ động đối xử tốt với ai đó.
… Thật sự không thể nghĩ ra.
Gương mặt của Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng, nụ cười trong đôi mắt đen láy biến mất và trong nháy mắt anh sầm mặt lại, ký ức trống rỗng khiến anh rất bực bội.
Một trong những người phụ nữ đã rất vui mừng khi nhận được chiếc Patek Philippe này, cô ta đang cầm trong tay chiếc đồng hồ nổi tiếng với kỹ thuật thủ công tuyệt vời nhất rồi nhìn về phía Nguyễn Chi Vũ mà nở nụ cười thật tươi, định nhào tới chỗ anh.
Tuy nhiên, cô ta đã bị bảo vệ ở quầy bar chặn lại và yêu cầu phải giữ khoảng cách.
Lê Hướng Bắc nhìn thấy tất cả mọi chuyện mà giận tái mặt, cầm lấy nửa ly rượu trắng trên bàn rót thẳng vào cổ họng.
Anh vẫn là anh.
Nếu có sự khác biệt thì Nguyễn Chi Vũ của hiện tại càng lạnh lùng độc ác, không ai có thể khiến anh nảy sinh tình cảm.
Bình luận nổi bật
Tổng số 28 câu trả lời
Hiền Dũng
Bn oi ra chap thường xuyên như trước đi. Đọc 1 chap như vậy chẳng đã tí nào. Minh theo dõi truyen của bn từ đầu đến giờ. Có đôi lúc minh cũng rất thắc mắc là tại sao bn cứ cho 2 nhân vật chính vòng vo quá vạy. Đọc cũng có lúc hơi ức chế. Nhưng nghĩ lại như vậy đó cũng là cách dẫn dắt riêng của bn để minh tò mò k đoán được. Để cho truyen nó hấp dẫn hơn. Tui k BIT nhưng độc giả khác thi sao. Nhưng riêng tôi van lun ủng hộ bn.chúc bn lun thành công hơn nữa. Viết nhíu như vậy k bit bn có đọc đc k.Nhưng vẫn muốn nói ra quan điểm của mình.
6
6 ngày trước
Chi Bach
Nguyễn Chi Vũ mat trí nhớ thật rồi, làm sao đây còn Tử Huyên sẽ làm sau hóng quá đi