Sau khi cô rời khỏi nhà họ Trần thì không quay về khách sạn, đột ngột không biết tung tích.
"Rốt cuộc Trần Tử Huyên đang làm gì vậy? Gọi điện thoại cũng không bắt, có phải cô ấy muốn người ta phải tìm mình không?" Lê Hướng Bắc đã giúp đỡ tìm người, không kìm được mà oán giận.
Nguyễn Chi Vũ nhìn mặt trời đang từ từ hạ xuống ở trời Tây, khuôn mặt lạnh lùng kìm nén cảm xúc, có hơi buồn bực.
"Chi Vũ." Ngô Tuấn Khải vội vã lái xe ngừng trước cửa khách sạn, ló đầu gọi với anh một tiếng: "Tìm được rồi, cô ấy đang ở nghĩa trang."
Nghĩa trang?
Khi bọn Nguyễn Chi Vũ đuổi đến nghĩa trang, liếc mắt một cái là nhận ra người phụ nữ đang ngồi xổm trước bia đá của khu mộ bên sườn tây đúng là Trần Tử Huyên.
Biểu cảm trên mặt Nguyễn Chi Vũ đầy phức tạp, bước chân đi về phía cô có phần nặng nề.
"Trần Tử Huyên! Rốt cuộc cô có yên vị đàng hoàng được không hả?"
Anh đứng bên cạnh cô, lạnh lùng răn dạy với sự giận dữ: "Cô đang cố ý muốn người khác lo lắng, muốn mọi người đi tìm cô loạn cả lên, thỏa mãn cái thói hư vinh của cô sao? Trần Tử Huyên, lần sau đừng chơi trò mất tích với tôi nữa. Nếu đứa bé có gì ngoài ý muốn, cô không gánh nổi đâu!"
"Tôi biết! Tôi biết rồi! Với các người tôi chỉ là một cái máy đẻ con mà thôi!" Cô đột ngột ngẩng đầu lên, vẻ mặt phẫn nộ, kích động la lớn.
Nguyễn Chi Vũ đứng đối diện nhìn hốc mắt đỏ bừng của cô, hai mắt nheo lại.
Ánh mắt anh nhìn thoáng qua bia mộ trước mặt cô, cái tên Cố Như Tình kia... đó là phần mộ của mẹ Trần Tử Huyên.
Mặt trời ở đằng tây đã bắt đầu xuống núi, sắc trời dần trở lại tối mit. Hai người họ im lặng đối diện nhau, không ai nói gì cả.
Trong nghĩa trang có phần u ám này, không khí nom hơi kỳ dị...
Một lát sau, Nguyễn Chi Vũ mới lạnh lùng phun hai chữ: "Đi về." Giọng nói này nghe ra thì bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
Trần Tử Huyên không hề đáp lại anh, vẫn ngồi xổm trước phần mộ như trước, không chịu đi.
Nguyễn Chi Vũ hạ mắt, nhìn thấy vóc người gầy yếu của cô, anh thấy buồn bực khó hiểu, lại trách một tiếng: "Trần Tử Huyên, rốt cuộc cô đang bị gì đấy? Đừng có giở trò mè nheo làm nũng với tôi. Tôi không có kiên nhẫn với phụ nữ đâu!"
"Về với tôi!" Anh lặp lại câu ban nãy.
"Tôi không cần anh quan tâm!"
Cô cúi đầu, hai mắt cứ nhìn chằm chằm tấm ảnh đen trắng trên bia đá phần mộ mẹ, hốc mắt thoáng ánh lệ.
Nguyễn Chi Vũ chán nản: "Mẹ cô đã qua đời sáu năm rồi, cô đừng nói với tôi hôm nay cô về nhà họ Trần được một chuyến thì quái đản, tôi không có nhiều thời gian kè kè theo cô thế này, theo tôi đi về ngay!"
Anh thật sự không có bao nhiêu kiên nhẫn với phụ nữ, cúi người một cái đã tóm thẳng cô dậy.
Chỉ là, không nay không biết Trần Tử Huyên bị mắc cái gì, hốc mắt cô đỏ bừng, hai tay ôm khư khư bia mộ mẹ, cứ ôm như thế.
"Tôi không! Tôi không cần! Anh đừng hòng ép buộc tôi, các người đừng hòng ép buộc tôi!"
Nguyễn Chi Vũ thấy dáng vẻ này của cô thì giận dữ đến mắng mỏ: "Trần Tử Huyên, cô là thiên kim nhà họ Trần giàu có nhất ở thành phố C, là con gái duy nhất của Trần Võ Quyền, mẹ cô từng là cô cả của nhà họ Cố là gia tộc quân chính lớn. Dù cuối cùng mẹ cô có bệnh chết, Trần Võ Quyền tìm mẹ kế cho cô... Cô sinh ra cũng hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi, đừng có ở đây bày cái vẻ đáng thương này nữa, cô không có tư cách, đứng dậy!"
"Nguyễn Chi Vũ, anh cóc biết cái gì hết, anh dựa vào đâu mà cười nhạo tôi?"
Hốc mắt cô đỏ bừng, nhớ lại nhà họ Trần xưa kia, hai tay nhanh chóng nắm thành đấm.
... Thứ còn lại đang ở sâu trong lòng cô nhói đau, đau đến tê tâm liệt phế.
Trần Tử Huyên phẫn nộ rống to với Nguyễn Chi Vũ, khóe mắt lấp lánh lệ: "Mẹ tôi, Cố Như Tình, bà ấy tự sát!"
Nhớ lại người mẹ đã qua đời, nước mắt Trần Tử Huyên bèn không kìm được mà rơi xuống.
"Vốn dĩ hai chị em Trương ŧıểυ Vi và Trương Thiến Thiến là con của một nhà nghèo khó trên núi, chính mẹ tôi tốt bụng giúp bọn họ có tiền đến trường, để bọn họ được học tới đại học. Cuối cùng thì sao, con điếm Trương ŧıểυ Vi kia, nó trèo lên giường của cha tôi, nó mang thai con của cha tôi..."
Giọng nói Trần Tử Huyên đầy nghẹn ngào, ngẩng phắt lên nhìn thẳng Nguyễn Chi Vũ, lớn tiếng la to như muốn trút hết.
"Anh có biết không, con hồ ly tinh Trương ŧıểυ Vi kia chỉ lớn hơn tôi cha tuổi thôI! Năm đó cha tôi dẫn nó hai mươi tuổi về nhà, nói là muốn có một con trai, nói phải ly hôn với mẹ tôi!"
"Dựa vào đâu hả? Ông ta dựa vào cái gì? Năm đó ông ta chỉ là một thằng khố rách, phải có ông nɠɵạı tướng quân của tôi xem trọng và bồi dưỡng, ông ta mới có thành tựu ngày hôm nay. Tôi hận ông ta, hận ông ta!"
Người cha mà từ nhỏ cô đã vô cùng kính trọng lại có thể nói ra lời vô ân phụ nghĩa như vậy. Bắt đầu từ ngày đó, cô đã hận chính cha của mình!
Hơn nữa, sau đó...
"Tối hôm đó tôi cãi nhau với Trương ŧıểυ Vi, mẹ tôi sợ tơi bị thương nên đến giúp, kết quả không ngờ bà bất cẩn đẩy Trương ŧıểυ Vi một cái, cô ta ngã rồi sinh non. Cha tôi lại vì chuyện đó mà đưa mẹ tôi vào ngục giam. Cuối cùng..."
"Cuối cùng, bà chết rồi!"
"... Mẹ tôi, bà ấy chết rồi, bà tự sát trong ngục!"
Trần Tử Huyên không kìm nổi nước mắt. Từ sau khi rời khỏi nhà họ Trần, cô vẫn luôn dặn mình phải nhẫn nại, phải mạnh mẽ.
Cô và dì là Cố Như Yên sống nương tựa lẫn nhau, họ cùng dọn tới thành phố A, sống những ngày tiết kiệm. Vì sợ dì lo lắng cho mình, chuyện gì cô cũng tự chịu một mình.
Mấy năm nay cô chịu uất ức ở nhà họ Triệu, rồi nhà họ Trần, cô cũng không dám nói, nhưng hôm nay thì cô không muốn nhịn nữa!
Cô ôm lấy bia mộ lạnh như băng trước mắt, nước mắt đã chảy xuôi trên đá, "tách" một giọt rơi xuống.
Nguyễn Chi Vũ im lặng nhìn cô, trên khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh kia hiện lên một nét lúng túng.
Cô khóc.
Vì nhà họ Trần, vì mẹ tự sát, cô vẫn rất sợ hãi, cô không dám nhớ lại, thậm chí còn cảm thấy chính mình đã hại chết mẹ.
Vì mẹ cô đã tự sát trong ngục, Trần Võ Quyền cũng không truy cứu chuyện Trương ŧıểυ Vi sinh non nữa, nhưng ông ta vẫn kiên trì muốn cưới Trương ŧıểυ Vi như trước.
Trần Tử Huyên hận ông ta, hận gã cha lòng lang dạ sói đó. Xương cốt mẹ cô còn chưa tan, ông ta đã muốn kết hôn với con đàn bà đê tiện Trương ŧıểυ Vi đó!
Cô hận cả nhà họ Trần, cấp ba đã chuyển trường, cùng rời đi với dì.
Nhưng vì sao chứ?
Vì sao cả Triệu Dịch Kiệt cũng đối xử với tôi như vậy? Anh ta qua lại... Anh ta muốn yêu con Trương Thiến Thiến! Vì sao lại là hai chị em họ Trương đó nữa? Bọn nó giống như hồn ma vậy, cứ ám lấy tôi, không cho tôi sống tốt!"
Giọng nói Trần Tử Huyên nghẹn ngào, hai mắt ướt đẫm nước mắt.
Nước mắt này len qua hai má, hai mắt cô mắt đẫm lệ mơ hồ, mê mang bất lực nhìn lên trời cao.
"Vì sao?"
"Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?"
Cô kích động phẫn nộ, đảo mắt sang Nguyễn Chi Vũ đang trầm tư ở đối diện, giận dữ mà không cam lòng.
"Tôi chỉ muốn có một gia đình ấm áp, vì sao lại khó như vậy? Tôi vẫn luôn rất cố gắng, dù có là chuyện gì, tôi cũng sẽ làm hết toàn lực, nhưng vì sao trời cao lại đối xử với tôi như vậy?"
Cô tuyệt vọng la hét, lại chuyển thành tỉ tê đầy bất lực: "Tôi đã làm sao điều gì, anh nói tôi biết đi! Rốt cuộc tôi đã làm sai gì, sao phải đối xử với tôi như vậy..."
Nguyễn Chi Vũ thinh lặng cả người, mắt anh phản chiếu ảnh ngược của sự quật cường từ người con gái trước mắt, và khuôn mặt đầy nước mắt của cô.
Trần Tử Huyên dần ngừng tiếng khóc, cô quay đầu, không nhìn thẳng anh nữa.
Cơ thể gầy yếu của cô co lại, hình bóng cô đơn mà bất lực, chỉ một mình gặm nhấm đau xót. Cô không muốn nói người khác về việc riêng của mình, vì nó quá đớn đau.
Chỉ là hôm nay quay về nhà họ Trần, cô thấy Trần Võ Quyền rồi hai chị em nhà họ Trương kia, cô hận, hận đến xương tủy!
Ở nơi phần mộ vắng vẻ, lặng im này, ánh chiều tà rọi xuống đôi vai gầy yếu của cô. Nguyễn Chi Vũ nhìn về phía tấm lưng ốm yếu đó, tay phải hơi siết chặt lại.
Anh không biết nên nói gì cả, trước nay anh chưa từng biết cách an ủi người khác, nhất là với phụ nữ.
"Đừng khóc."
Cuối cùng, anh khạc ra hai chữ không hề tự nhiên, giọng nói lạnh lùng mà rõ ràng, nghe hoàn toàn không giống an ủi người ta gì cả.
"Không liên quan đến anh!" Trần Tử Huyên nhếch môi lên, lại thấy như anh đang cười nhạo mình.
Cô lau nước mắt nơi khóe mắt đi, nghẹn ngào, vờ kiên cường muốn cô lập bản thân lại.
"Cô khóc một hồi trông xấu khiếp." Nguyễn Chi Vũ nghĩ một lúc lâu mới phun ra một câu không hề tự nhiên như vậy.
Trần Tử Huyên nghe anh nói vậy thì ngẩng ngay đầu lên, giận dữ trừng mắt với anh.
"Đi về, cô muốn qua đêm ở cái nghĩa trang này phải không?" Nguyễn Chi Vũ không để ý sự căm tức của cô, trái lại còn giục một câu vừa lạnh lùng vừa gắt gỏng.
Trần Tử Huyên cũng biết trời đã tối mực rồi, bèn cúi đầu, biểu cảm có hơi do dự.
Vốn dĩ Nguyễn Chi Vũ đã là người không có kiên nhẫn, anh quay người rời khỏi.
"Trần Tử Huyên, cô chưa làm loạn đủ phải không? Cô không muốn về chứ gì? Vậy đêm nay một mình cô qua đêm ở đây đi!"
"Chân tôi bị đau!" Nghe anh hung hăng với mình như vậy, cô lập tức giận dữ hét to một tiếng.
Nói xong, Trần Tử Huyên lại thấy xấu hổ, ngồi xổm rất lâu...
Bước chân Nguyễn Chi Vũ ngừng một chút, quay đầu nhìn lại sườn mặt đỏ ửng của cô, nhất thời vừa giận vừa muốn cười.
"Này, anh, anh muốn làm gì?"
Cô đột ngột kinh hãi, thấy người đàn ông kia ngồi xổm xuống xắn quần của mình lên.
"Trần Tử Huyên, bắt đầu từ bây giờ, tốt nhất là cô im đi!"
Anh xắn ống quần cô lên, thấy mắt cá chân trước đó hơi bị thương của cô lại sưng đỏ, lập tức vẻ mặt anh tối đi.
Người phụ nữ này đúng là phiền phức.
Cô được anh ôm ra khỏi nghĩa trang, làm tổ trong lòng anh, cũng không phản kháng gì. Tuy Trần Tử Huyên vẫn còn vô cùng không quen, nhưng lòng cô lại có thứ cảm xúc kỳ quái, cô thấy Nguyễn Chi Vũ sẽ không tổn thương mình.
"Trần Tử Huyên, cô lại muốn Chi Vũ ôm cô phải không? Ơ, sao mắt cô đỏ dữ vậy?" Lê Hướng Bắc thấy hai bọn họ tới thì tiện mồm chọc một tiếng.
Trần Tử Huyên bị cả đám mắt sáng đó nhìn chằm chằm, mặt cũng đỏ lên, lập tức trở mình một chút, giấu mặt vào trong lòng Nguyễn Chi Vũ, vô cùng xấu hổ.
"Lái xe."
Nguyễn Chi Vũ ôm cô ngồi vào trong xe, thản nhiên mở miệng ra lệnh một cái.
Lê Hướng Bắc thấy Nguyễn Chi Vũ như vậy cũng không dám chọc cô thêm nữa. Xe vững vãng chạy về khách sạn, dọc đường đi, Lê Hướng Bắc nhiệt tình hỏi tối nay ăn gì.
Nguyễn Chi Vũ không quan tâm đến họ, cúi đầu nhìn dáng vẻ hai má ửng đỏ của Trần Tử Huyên, giận dữ trừng mắt với cô một cái. Thì ra người phụ nữ này cũng biết xấu hổ.
Tối đó Trần Tử Huyên chỉ ăn món cơm dinh dưỡng không có hương vị kia. Có thể do hôm nay cảm xúc lên xuống quá nhiều, vừa tắm xong, lên giường là cô ngủ ngay.
Nguyễn Chi Vũ tìm bác sĩ xem vết thương trên mắt cá cho cô, không quá nghiêm trọng, nhưng cũng không cho cô chạy loạn. Hai ngày này cô vẫn luôn làm tổ trong phòng khách sạn. Về phần nhà họ Trần, cả hai người họ đều không nhắc lại nữa.
"Trần Tử Huyên, cô đang cô gây họa cho tôi phải không?" Sáng sớm, Lê Hướng Bắc đã giận dữ, bất bình lẩm bẩm.
"Vết thương chân tôi ổn lắm, không cần anh đi theo, tôi tự đi được."
Trần Tử Huyên thấy một tin trong di động mình, là lễ kỷ niệm một trăm năm của trường trung học cũ, ở ngay cạnh đây, cô muốn đi xem.
Mặt Lê Hướng Bắc tối đi, Nguyễn Chi Vũ bề bộn nhiều việc, thế là ném yêu nữ Trần Tử Huyên này cho mình, nhưng nhỡ cô này có bị thương thì chắc chắn anh ta mới là người có chuyện!
"Mai chúng ta về thành phố A rồi, cô đừng làm loạn nữa!" Lê Hướng Bắc từ chối ngay.
"Tôi muốn đi!"
Cô có hơi kiên trì. Đối với cô mà nói, thành phố C chẳng có nơi nào đáng để cô lưu luyến cả, trừ ngôi trường kia.
"Đi đâu?" Vừa khép Nguyễn Chi Vũ đi từ một hành lang khác tới.
lth bèn ném cái sao xui xẻo Trần Tử Huyên kia lại cho anh: "Vợ cậu bảo là muốn đến trường trung học số một của thành phố C. Chi Vũ à, tôi nhớ là sáu năm trước cậu về đây có học ở đó một thời gian, vừa hay, hai người đi chung đi."
"Anh từng học ở trường tôi một thời gian?"
Trần Tử Huyên vô cùng tò mò. Bề ngoài Nguyễn Chi Vũ xuất chúng thế này, sao cô không có ấn tượng gì thế nhỉ?
Hai mắt Nguyễn Chi Vũ tối sầm lại, biểu cảm đè nén cảm xúc phức tạp.
Lê Hướng Bắc lập tức kinh hãi, câm miệng ngay, lúc này mới nhớ đến cấm kỵ của Nguyễn Chi Vũ. Không được nhắc lại chuyện năm ấy!