Đường Duật và Chu ŧıểυ Duy lo lắng tìm kiếm xung quanh. Khi hai người đến nhà họ Nguyễn, nhân viên bảo vệ của nói rằng Trần Tử Huyên đã tới đây, sau đó đã đi rồi.
“Đi rồi?”
“Cô ấy đi từ lúc nào vậy?” Chu ŧıểυ Duy lao tới, túm lấy người bác bảo vệ trung niên mà hởi.
Nhưng nhân viên bảo vệ không muốn trả lời cô ấy mà chỉ trả lời cho có lệ: “Khoảng hai mươi phút.”
Nói xong ông ta quay đầu nhìn lướt qua hai bản đơn ly hôn trong quầy bảo vệ thì cao giọng lớn tiếng mắng: “Cô ta cứ mặt dày làm ầm ĩ lên ở đây, vẫn còn chưa ký đơn ly hôn nữa…”
“Cái gì mà đơn ly hôn?” Chu ŧıểυ Duy không hiểu hỏi lại.
Vừa dứt lời, Đường Duật ở bên cạnh đã tiến lên một bước, ánh mắt đầy lạnh lùng, tay trái nắm lấy cổ áo phía trước của bảo vệ, tay phải vung ra một cú đấm mạnh đến mức ông ta chảy máu miệng, hàm răng trắng đầy máu nhìn ghê người.
“Anh, con mẹ nó, anh là ai…”
Khuôn mặt của nhân viên bảo vệ trung niên méo mó vì đau đớn, ông ta cúi xuống, đau đớn ho khan.
Chu ŧıểυ Duy còn tận mắt nhìn thấy ông ta nhổ ra một cái răng, kinh ngạc nhìn Đường Duật, tối hôm qua anh ta nói Nguyễn Chi Vũ cũng bị thương giống anh ta, thì ra không phải nói đùa.
“Người đâu, ra đây hết đi, có người tới gây sự, mau lên.”
Nhân viên bảo vệ trước nhà họ Nguyễn hét lên, vội vàng cuống cuồng gọi bộ đàm kêu cứu.
Ngược lại, vẻ mặt của Đường Duật lạnh lùng, cao ngạo đứng thẳng bên ngoài cổng nhà họ Nguyễn. Chu ŧıểυ Duy bắt gặp vẻ lạnh lùng u ám trong đôi mắt xanh của anh ta, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô ấy chính là Đường Duật không phải là một người dễ bị trêu chọc.
Chu ŧıểυ Duy không thể làm những việc như anh ta, không nói lời nào vội vàng nắm lấy tay anh ta và chạy về phía chiếc xe.
“Đường Duật, hiện tại chúng ta tìm người quan trọng hơn, chuyện đánh nhau để sau đi.”
Chu ŧıểυ Duy giải thích với anh ta, cũng may là Đường Duật cũng biết hợp tác. Sau khi cô ấy đẩy anh ta lên xe, Chu ŧıểυ Duy chưa bao giờ hành động gọn gàng như vậy, chạy trối chết vặn chìa khoá xe rồi đạp chân ga lái xe như bay khỏi hiện trường.
Cô ấy vừa lái xe vừa lo lắng nhìn vào kính chiếu hậu, thấp thoáng thấy có rất đông người đang hùng hổ lao ra khỏi cổng nhà họ Nguyễn, cô ấy sợ đến mức tim đập thình thịch. Chỉ lát sau quản gia nhà họ Nguyễn cũng đi ra, ông nói gì đấy, sau đó hơn ba mươi người giúp việc khoẻ mạnh của nhà họ Nguyễn đã rút lui một cách có trật tự.
Lúc này Chu ŧıểυ Duy mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cô ấy không hiểu: “Vừa rồi bác bảo vệ kia nói cái gì mà đơn ly hôn chứ?”
Cô ấy quay đầu lại hỏi Đường Duật ở ghế sau của xe: “Có phải anh đã biết gì rồi không?” Cô ấy dừng lại, anh ta chưa kịp trả lời thì sắc mặt của Chu ŧıểυ Duy đã trở nên phức tạp và khó coi.
“Chẳng lẽ... nhà họ Nguyễn thực sự đã quá đáng rồi! Đây không phải là ỷ thế ức hiếp người hay sao, dùng xong thì vứt bỏ. Mẹ kiếp, cũng không nhìn xem đây là lúc nào, giờ nói với Trần Tử Huyên những chuyện này chẳng khác nào muốn cô ấy chết hả. Đồ con rùa rụt cổ chết tiệt.” Cô ấy rất tức giận đến mức chửi ầm lên.
Thảo nào Đường Duật cũng ra tay đánh người, đáng ghét mà.
Bây giờ Chu ŧıểυ Duy càng lo lắng hơn, cô ấy nhìn xung quanh, người đâu, Trần Tử Huyên đang ở đâu?
Họ đến những nơi mà Trần Tử Huyên có thể đi, bao gồm các công ty thuộc tập đoàn IP&G, còn có căn hộ cũ nơi cô từng sống, thậm chí gần nhà họ Dịch, nhưng họ cũng không tìm thấy cô.
“Dì Cố, dì đã nhìn thấy cô ấy trưởng thành, dì còn biết nơi nào cô ấy có thể đi hay không?” Chu ŧıểυ Duy không còn cách nào khác, vội vàng gọi điện cho Cố Như Yên để hỏi ý kiến.
Cố Như Yên ở đầu dây bên kia rất lo lắng khi nghe tin không thấy Trần Tử Huyên đâu cả, suy nghĩ một hồi rồi nói: “Lúc còn ở thành phố C, bất cứ khi nào con bé thấy không vui là sẽ đến nghĩa trang để thăm mộ mẹ và ông nɠɵạı, nhưng từ sau khi đến thành phố A, có chuyện gì không vui cũng không nói cho dì biết, dì không biết.” Mấy lời nói cuối cùng kia bà nói rất khẽ, có vẻ như rất xấu hổ.
Dù gì bà cũng là gánh nặng của Trần Tử Huyên, thế mà lại chưa từng làm gì cho cô cả, cô có chuyện gì buồn phiền đều chỉ cười xoà cho qua chứ bà chưa bao giờ san sẻ giúp cô.
“Vậy phải làm gì bây giờ.”
Chu ŧıểυ Duy cúp điện thoại, vô cùng lo lắng: “Cô ấy yếu ớt như thế, cũng chưa ăn sáng, chắc chắn bữa trưa cũng không ăn. Thành phố A lớn thế này, xe cộ và người đông đúc, cô ấy cứ đi miên man vô định như thế rất nguy hiểm, lỡ như bị xe đụng phải vào bệnh viện không chừng…” Cô ấy không dám nghĩ tiếp nữa.
Cô dừng xe đậu ở bên đường, quay đầu vội vàng giục người ngồi ở ghế sau: “Đường Duật, mau nghĩ cách đi.”
“Cô ấy đi tìm Nguyễn Chi Vũ.”
Trên mặt Đường Duật không hề có cảm xúc, chỉ nhẹ nhàng nói một câu.
Khi nhắc đến tên họ Quân này, Chu ŧıểυ Duy đã tức giận: “Những người trong nhà họ Nguyễn thật sự rất máu lạnh, lại dám nói đến chuyện ly hôn vào thời điểm này, họ đáng bị cho vào vạc dầu ở địa ngục.”
“Anh nghĩ xem có phải Nguyễn Chi Vũ có vấn đề về não trong quá trình phẫu thuật ở Seattle không? Anh ta bị sao vậy? Thật sự muốn ly hôn với Trần Tử Huyên à? Đừng quên rằng anh ta đã đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ thế nào khi ép Trần Tử Huyên tái hôn, đúng là một tên khốn nạn!”
Chu ŧıểυ Duy ở trong xe mắng chửi một trận rồi nhìn qua kính chiếu hậu thì thấy sắc mặt của Đường Duật khá bình tĩnh, anh ta không có vẻ gì là lo lắng cả nên cô ấy bực bội vô cùng, cũng không lẩm bẩm nữa.
Cô ấy không hiểu tại sao Nguyễn Chi Vũ lại không chủ động đi tìm Trần Tử Huyên kể từ khi anh quay về, tình yêu vốn là thứ xa xỉ, trên đời này có mấy ai hiểu được.
Về phần Đường Duật, anh ta là dạng tồn tại nào?
Anh ta càng khiến người ta không thể hiểu được.
Tiếng leng keng vang lên, là tin nhắn điện thoại.
Chu ŧıểυ Duy định thần lại, lúc này mới chú ý thấy Đường Duật ngồi ở ghế sau xe, tay trái cầm điện thoại gõ tin nhắn: “Có tin tức gì của Trần Tử Huyên không?”
“Cô ấy đang ở cửa quán bar Diễm Hoả.”
Chu ŧıểυ Duy vừa nghe đã phấn khích hét lên: “Được, vậy chúng ta đi qua đó đi.”
Thì ra quán bar Diễm Hoả là quán bar rất nổi tiếng ở thành phố A, người ra vào đều là người nổi tiếng và quyền thế, nơi đó cũng là tài sản trực thuộc của Nguyễn Chi Vũ.
“Đừng tìm cô ấy.” Đường Duật lạnh lùng ngăn cản.
“Cái gì?”
Chu ŧıểυ Duy khó hiểu, thậm chí hơi tức giận: “Tại sao lại đừng tìm cô ấy? Đường Duật, nói thật, tôi không hiểu mấy người đang nghĩ gì, có thể mấy người đang bày mưu tính kế, mưu tính sâu xa, suy nghĩ thật chu toàn, nhưng hiện giờ tôi chỉ nghĩ cho sự an toàn của Trần Tử Huyên mà thôi.”
“Giờ đừng đi tìm cô ấy.”
Đối mặt với sự tức giận của cô ấy, Đường Duật vẫn thờ ơ và bình tĩnh.
Anh ta quay đầu sang một bên và không để ý đến Chu ŧıểυ Duy.
Đôi mắt xanh biếc của Đường Duật trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dường như nhìn xuyên thấu được điều gì đó qua ngã tư ngoài cửa sổ, trên cửa sổ thủy tinh mát lạnh viết đi viết lại hai chữ chồng lên nhau.
Hai chữ Bảo Bảo.
Chu ŧıểυ Duy đột nhiên bình tĩnh lại, cau mày dán mắt nhìn anh ta.
Hơi khó chịu, chẳng lẽ anh ta không lo lắng cho Trần Tử Huyên chút nào ư!
“Nếu Bảo Bảo muốn gặp Nguyễn Chi Vũ, vậy hãy để cô ấy đi gặp cậu ta.” Cuối cùng, Đường Duật khẽ khàng đáp lại một câu.