Chu ŧıểυ Duy nhận được một khoản tiền phi nghĩa, điều này khiến tâm trạng cô ấy vô cùng phức tạp, vừa hưng phấn lại vừa bất an. Cô ấy nhấn máy gọi vào số điện thoại không xác định trước đó, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên tiếng tút tút, không ai bắt máy.
Cô ấy lái xe tới chợ, trên đường đi liên tục suy nghĩ về khoản tiền này.
“Có nên nói chuyện này với Đường Duật không nhỉ?"
Chu ŧıểυ Duy biết rằng bản thân cô ấy không đủ thông minh, nhưng số tiền này quả thực kỳ quái vô cùng, xuất hiện đúng lúc cô ấy đang thiếu tiền nhất, hơn nữa còn hơn hai mươi vạn chứ ít gì, với cô ấy mà nói đây là một khoản cực kì lớn. Nó cũng xấp xỉ khoản tiền lương cô ấy nhận trong một năm thời còn làm trong tập đoàn IP&G.
Chu ŧıểυ Duy cầm tay lái, đầu óc chợt lóe, nghĩ đến chuyện quan trọng, lập tức xoay tay lái chuyển hướng đi về phía ngân hàng.
“Xin chào, vui lòng giúp tôi kiểm tra giao dịch trong tài khoản ngân hàng, xem số tiền này là từ đâu chuyển tới?"
Cô ấy dừng xe, lao thẳng vào ngân hàng, xếp hàng rồi đi tới hỏi.
Nhân viên quầy thấy nét mặt cô ấy hoảng loạn, cũng tò mò hỏi nhiều một câu: "Làm sao thế? Bị lừa đảo viễn thông sao?"
Chu ŧıểυ Duy nghe thấy mấy từ lừa đảo viễn thông xong, cô ấy lại càng luống cuống.
Một cái bánh có nhân rơi từ trên trời rơi xuống, điều này chắc chắn có vấn đề.
“Làm phiền cô kiểm tra giúp tôi, vì chính tôi cũng không rõ khoản tiền chuyển vào tài khoản mình là từ đâu tới."
Đứng chờ đợi mà lòng nóng như lửa đốt, mà nhân viên phục vụ cũng vô cùng chuyên nghiệp, nhanh chóng kiểm tra lại thông tin rồi in ra cho cô ấy.
Cuối cùng, kết quả mà cô chờ đợi đã có: "Là tài khoản tài chính của tập đoàn IP&G chuyển tiền vào thẻ cô."
Tập đoàn IP&G.
Niềm vui đến quá nhanh, quá bất ngờ khiến Chu ŧıểυ Duy không suy nghĩ gì được.
Nhân viên đứng quầy thấy bộ dạng ngốc nghếch của cô ấy, có ý tốt bổ sung thêm một câu động viên tinh thần: "Số tiền này chắc không có vấn đề gì đâu, theo ghi chép thì trước giờ tiền lương của cô đều từ số tài khoản của công ty này chuyển tới. Mà tập đoàn IP&G cũng nằm ngay ngõ hai, nếu cô thấy không an tâm thì có thể tự tới đó hỏi thử xem sao."
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô."
Sau khi liên tục nói lời cảm ơn với nhân viên, cô rời khỏi ngân hàng với tâm trạng vô cùng vui sướиɠ.
Cái gọi là Chu ŧıểυ Duy tạm rời cương vị công tác tại tập đoàn IP&G ấy, thực chất chính là bàn đạp cho Hạ Vân Lệ. Khi ấy, Hạ Vân Lệ giả vờ có nhã ý nói công ty sẽ bồi thường cho cô ấy thêm một tháng lương, nhưng từ đó đến giờ vẫn chưa có một xu nào được chuyển tới tài khoản cô ấy. Thật không ngờ, hôm nay công ty lại hào phóng tới nỗi chuyển cho cô tiền lương một năm.
Chu ŧıểυ Duy quay lại chiếc xe Harry nhỏ của mình, nụ cười ngốc nghếch vô cùng.
Từ trước đến nay số tiền được chuyển đến từ tài khoản này vẫn luôn hợp pháp hợp lý, vậy thì cô ấy cũng không phải đi hỏi Đường Duật nhiều nữa, mất công lại bị chê cười.
Ngày thường số tiền chi tiêu cho việc mua đồ ăn nấu nướng của cô ấy cũng không nhiều lắm. Cô ấy vừa lái xe, vừa thầm tính nhẩm trong đầu, số tiền hơn hai mươi vạn này cũng đủ để Trần Tử Huyên ở nhà cô ấy ăn uống trong một năm.
“Khả năng ba tháng nữa Nguyễn Chi Vũ mới trở về được, nên chắc cô ấy cũng không cần tiết kiệm nhiều tiền quá làm gì, mua thêm mấy món dinh dưỡng về bồi bổ cho Trần Tử Huyên cũng được..." Cô ấy quyết định đi tiêu tiền.
Với hơn hai mươi vạn trong tài khoản, Chu ŧıểυ Duy có cảm giác lâng lâng.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động cô ấy lại đổ chuông, lại là số điện thoại không xác định khác gọi tới, cô ấy đề cao cảnh giác. Cầu cho đừng là người bên tập đoàn IP&G gọi tới nói gửi thừa tiền đi, cô ấy không muốn trả lại tiền đâu.
“Alo, xin chào, tôi là Chu ŧıểυ Duy." Cô ấy cố điều chỉnh giọng, chào hỏi người ở đầu dây bên kia với ngữ điệu như thể đang lấy lòng.
Nhưng mà, giọng nói truyền tới từ đầu dây bên kia lại không phải là một tràng lời nói thông báo cũng như giải thích với công thức có sẵn như cô ấy đoán, mà là giọng nói oanh vạc của một đứa nhóc: "Đồ Chu ŧıểυ Duy ngu ngốc."
Khuôn mặt Chu ŧıểυ Duy đen lại.
Hóa ra là thằng nhóc chết tiệt Bùi Ức.
“Giọng điệu của cô vừa nãy thật sự rất khó nghe đó nha." Đầu dây bên kia, cậu bé dùng giọng nói ngây thơ chính hiệu đối đáp lại cô ấy.
Chu ŧıểυ Duy nổi giận hừ một tiếng, tự dưng được hơn hai mươi vạn, gặp việc vui tâm trạng sảng khoái nên người trưởng thành cô đây không thèm so đo nhiều lời với cậu bé.
“Quỷ nhỏ, tại sao nhóc lại có số điện thoại của cô hả?"
Cậu chủ nhỏ Bùi làm việc dứt khoát nhanh nhẹn, không nhiều lời vào thẳng chủ đề: "Ba tôi đã trở lại."
Chu ŧıểυ Duy nghe đến đây thì lập tức cảm động nhìn trời xanh, ngay hôm này thời tiết xanh thăm thẳm, tâm trạng cô ấy cũng vui sướиɠ không để đâu hết.
Bùi Hạo Nhiên đã trở lại rồi, cuối cùng cô ấy cũng có cơ hội liên lạc vớ Nguyễn Chi Vũ.
Cô ấy lập tức dừng xe bên cạnh, giọng điệu cũng bắt đầu nghiêm túc hơn: "ŧıểυ Ức, phiền nhóc nhờ ba nghe điện thoại một lát, cô có việc muốn tìm ba nhóc."
“Các người có quan hệ gì?" Cậu nhóc nghi ngờ hỏi lại một câu.
“Tại sao cô cứ phải nói chuyện trực tiếp với ba tôi mới chịu, có phải giữa hai người đang giấu giếm bí mật gì đúng không?"
Chu ŧıểυ Duy trợn trắng mắt: "Không có chuyện gì hết, cũng chẳng có bí mật gì ở đây cả."
“Nhưng mà ba tôi đã dạy là, những người không liên quan đến mình thì không cần để ý." Bùi Ức nói với giọng điệu buồn rầu, vô cùng khó xử: "Cô và ba tôi không có quan hệ gì, tôi không thể đi tìm ông ấy được."
Chu ŧıểυ Duy ôm một bụng tức, thằng quỷ nhỏ tóc còn chưa mọc dài đã dám chơi cô một vố vậy sao!
Đang muốn gầm tiếng sư tử hù dọa cậu bé một trận, thì thằng nhóc Bùi Ức lại lập tức thay đề tài khác: "Hôm nay bảo mẫu nhà tôi đã xin nghỉ việc."
“Nhóc nói chuyện này với cô làm gì, cô không có hứng thú với chuyện nhà nhóc."
Bùi Ức nghe ra tiếng rống giận đầy mùi thuốc súng từ đầu dây bên kia thì lại vô cùng bình tĩnh đáp lại một câu: "Nếu là bảo mẫu của nhà tôi thì không tính là người không liên quan, đó là người giúp việc."
Chu ŧıểυ Duy suýt chút nữa là đập nát điện thoại di động, tại sao Bùi Hạo Nhiên lại đào tạo ra đứa con biến thái đến mức này.