Bên ngoài, bầu trời nổi mây đen cuồn cuộn, gió lớn thổi mạnh khiến cành cây đung đưa, lá cây xơ xác và bụi mịn bị gió cuốn lên tạo nên một khung cảnh mơ hồ. Tia chớp vàng xẹt qua bầu trời tối như mực đột nhiên sáng lên, theo sau đó chính là một tiếng sấm rền vang, âm thanh vang dội chấn động màng nhĩ, đêm này vô cùng đáng sợ. Trần Tử Huyên nhìn ra ngoài cửa sổ với nỗi lòng bất an.
"Thời tiết hôm nay thật là ác liệt, giống như có bão vậy..." Đêm nay không nên đi ra ngoài.
Từ sáng trời đã nổi gió vần mây, mây đen dày đặc, không ngờ đến tận tối mưa vẫn chưa rơi, mây đen dày đặc dường như đang ủ một trận mưa xối xả dữ dội, vận sức chờ phát động.
Cô đưa tay đóng tất cả các cửa sổ trong phòng ngủ, ngay cả rèm cửa cũng bị cô kéo lại.
Vừa quay người lại, nhớ ra một sự kiện khác, cô gọi về phía giường: "Nguyễn Chi Vũ."
Trong phòng ngủ yên tĩnh, bởi vì sấm sét bên ngoài nên có vẻ càng thêm im lặng, không có tiếng đáp lại.
"Nguyễn Chi Vũ!"
Sắc mặt cô bỗng nhiên trở nên lo âu, vội vàng bước nhanh tới, nhìn thấy bóng dáng kia vẫn ngồi bên giường, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, cô trách móc: "Nguyễn Chi Vũ, anh làm gì mà không trả lời em..."
Một bóng người đứng chắn trước mặt anh, thế này anh mới ngẩng đầu lên, giọng điệu hỗn loạn phức tạp: "Làm sao vậy?"
"Làm sao vậy? Em gọi anh ba lần rồi!"
Trần Tử Huyên cúi người xuống, ghé sát mặt mình vào đánh giá anh, có chút nghi hoặc.
“Anh đang nghĩ về mấy thứ.” Anh nói như rất tùy ý, quay đầu đi tránh khỏi tầm mắt cô, rồi nhanh chóng nói thêm với giọng nói bình tĩnh thường ngày: “Chuyện của công ty.”
"Chuyện của công ty gì vậy, anh toàn giấu đầu hở đuôi..." Anh nói rất luống cuống.
Cô không nói thêm gì, nhìn thẳng vào anh với con ngươi ngày càng u ám, trên mặt khẩn trương hoảng sợ, cao giọng mắng anh một cách tức giận: "Trước đó em đã nói với anh, em gọi anh ba lần, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng phải trả lời em... Nguyễn Chi Vũ, anh đừng có giả làm ông lớn với em. Anh, anh không thể không để ý tới em..."
Anh nghe thấy giọng cô càng lúc càng thấp. Trần Tử Huyên chính là một người phụ nữ như vậy, dù có rụt rè đến mấy cũng sẽ phô trương thanh thế nói câu "không thể không để ý tới em".
Cũng chỉ có cô mới dám nói với anh như vậy, ngay cả chính bản thân anh cũng sẽ vô thức dung túng cho sự tùy hứng của cô. Bản chất của con người khi lớn lên luôn muốn khuất phục khi gặp khó khăn. Anh không muốn khiến cô ấm ức, có thể chiều chuộng cô, không kiêng nể gì.
"Anh không để ý tới em khi nào?"
Nguyễn Chi Vũ vươn tay kéo cô, để cô ngồi trên đùi mình, ánh mắt rơi vào trên mặt trái xoan của cô, nhìn cô từ hung hăng trở thành do dự bất an. Cảm xúc của cô đều viết hết lên mặt, thật ra cô cũng không có cách giải quyết nào.
“Gần đây anh gặp phải một chuyện, có chút phiền phức.” Anh nhìn vào mắt cô, cúi đầu mà nói thêm câu nữa. Câu này là sự thật.
"Vậy buổi sáng lúc chúng ta ăn sáng, anh cũng đang suy nghĩ đến việc này?"
"Đúng."
Lúc này đây, anh không thấy ánh mắt của cô.
Trần Tử Huyên bán tín bán nghi, xoay nghiêng người, hai tay trực tiếp ôm lấy cổ anh, nhìn anh, cảm xúc kỳ lạ dường như không thể kiềm chế được mà trở nên thương cảm.
Có lẽ gần đây anh thực sự quá mệt mỏi rồi.
"Tối hôm qua dì em đã nấu bữa tối cho em. Bọn em ngồi đối diện ăn cơm cùng nhau. Đó là một bữa ăn gia đình rất bình thường."
Giọng cô dịu lại, đột nhiên lẩm bẩm mấy lời. Cô không biết tại sao mình lại muốn nói, chỉ là cô đột nhiên muốn nói cho anh biết.
"Dì út của em đã nói với em rất nhiều. Dì ấy nói người như anh, bọn em không trèo cao nổi. Em gả cho anh chắc chắn rất hèn mọn..."
Thân thể Nguyễn Chi Vũ có chút căng thẳng, nhưng lời nói của cô không có chút hèn mọn nào: "Khi vừa mới gả vào nhà họ Nguyễn thì quả thật có, lúc đó em rất lo lắng."
Cô dứt khoát vùi đầu vào hõm vai trái của anh, bờ vai dày rộng khiến người ta rất yên tâm, lồng ngực nở nang rắn chắc. Thân thể Nguyễn Chi Vũ rất tốt, vừa rồi cô đã dùng nhiệt kế đo nhiệt độ cho anh, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường.
“Anh xem ngay cả cậu Lê tiếng tăm lừng lẫy ở thành phố A cũng bị em bắt nạt suốt ngày. Em có gì mà hèn mọn đâu chứ.” Nói tới đây, trong lời nói của cô có chút trêu chọc.
Bởi vì sau này cô hiểu rằng nhà họ Nguyễn khổng lồ này thực sự xa lạ và câu nệ đối với cô, nhưng cô biết rằng Nguyễn Chi Vũ sẽ chống lưng cho cô. Bất kể cô làm sai việc gì hay nói sai điều gì, anh vẫn luôn ở đó.
Vì có anh, nên không việc gì phải hèn mọn.
Nguyễn Chi Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ nói những lời này với anh, cũng không hiểu được những lời cô nói cụ thể có nghĩa là gì. Anh không thể hiểu được tình yêu phức tạp giữa nam và nữ, nhưng nghe thấy cô nói như vậy, anh cũng rất giật mình, còn có chút vui sướиɠ.
Cô không giỏi nói những lời già mồm kia, hai má ửng hồng, nghiêm túc ngẩng đầu lên: "Nguyễn Chi Vũ, anh có đói bụng không? Hay là em bảo bác Phương đưa cơm chiều lên trước..."
"Không cần."
“Nhưng bữa sáng anh chỉ uống chút cháo trắng mà thôi.” Cậu Vũ này thật sự rất dễ nuôi.
"Không muốn ăn, tối nay anh lại..."
Anh vẫn còn chiếu lệ với thân thể của mình như trước, nhưng vừa nói ra lời này, trong đầu lại xuất hiện một cơn đau nhói, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch, nghiến răng chịu đựng.
"Không phải anh đau đầu nữa đấy chứ?"
Trần Tử Huyên nhận thấy anh cau mày, lập tức đứng lên khỏi lòng anh, giọng nói cũng nghiêm túc hơn. . Truyện hay luôn có tại ~ TRUмtгцуeИ .V N ~
Có thể là do ánh mắt quá nóng và cảm xúc rất đơn giản của cô. Cô rất lo lắng, trong lòng Nguyễn Chi Vũ có chút xúc động, trầm giọng đáp: “Ừ.” Lần này anh không hề giấu giếm.
"Nằm trên giường đi, em đi lấy lọ dầu thuốc xoa cho anh..."
Bệnh đau nửa đầu ở người đàn ông nhà cô, cô cũng không thấy lạ gì. Bác sĩ cũng nói do tăng ca quá mệt mỏi nên mới phát tác, bình thường không ảnh hưởng quá nhiều đến cuộc sống. Cô trái lại không quá khẩn trương, dù sao đau nửa đầu cũng không phải bệnh nặng gì. Vả lại, cô đã chậm rãi học xong cách khống chế sức mạnh và dầu thuốc có thể làm cơn đau của anh thuyên giảm một chút.
"Cảm thấy thế nào?"
Cô không phải người dịu dàng gì cho cam, nhưng rất chăm chỉ học hỏi.
Những ngón tay mềm mại nhẹ nhàng ấn vào thái dương của anh, cùng với sự mát lạnh và dược tính của dầu thuốc, Nguyễn Chi Vũ cảm thấy tốt hơn một chút, đặc biệt là vì vợ anh gần như không véo trán anh nhiều như trước kia nữa, điều này thực sự rất đáng mừng.
"Nếu anh mệt rồi thì có thể ngủ một giấc. Chờ anh tỉnh ngủ rồi, em lại kêu bác Phương đưa cơm chiều lên."
"Ừm."
Lâu lắm rồi hai người mới yên tĩnh ở chung, có lẽ là ngoài nhà cuồng phong gào thét, sấm vang chớp giật, còn lúc này trong phòng ngủ bọn họ đều có chút ấm áp hiếm thấy.
"Nguyễn Chi Vũ, trước đây anh đã hứa với em là sẽ đưa em đến câu lạc bộ quyền anh chơi. Đúng rồi, còn có bắn súng và cưỡi ngựa. Chờ em sinh con rồi, em sẽ đi."
“Phải ở cữ.” Anh tức thì từ chối, loại thường thức này anh cũng biết.
"Vậy thì ở cữ xong đi là được thôi. Cuộc họp thường niên của câu lạc bộ đó rất đắt đỏ. Dù sao thì em cũng là bà chủ, em muốn đích thân đi trải nghiệm một chút..."
Trần Tử Huyên cởi một hàng cúc áo sơ mi cho anh, lộ ra khuôn ngực cường tráng. Một đôi tay mềm mại chạm vào da thịt anh, đáy mắt người đàn ông nằm trên giường có chút mê ly, không lên tiếng, nhìn thẳng vào cô một cách mờ ám như vậy. Trần Tử Huyên trừng mắt nhìn anh một cái. Người đàn ông này nghĩ đi đâu vậy, cô chỉ xoa chút dầu thuốc xoa bóp vai cùng ngực cho anh thôi mà.
Nhân lúc tâm trạng anh đang tốt, cô thương lượng với anh: "Phải rồi, còn có con trai của em, con trai của em không thể quá đàn bà. Em muốn tụi nó học thêm nhiều kỹ năng từ nhỏ. Ông nɠɵạı em cũng đã nói, một người chỉ khi bảo vệ tốt chính mình thì mới có năng lực bảo vệ người mình thích."
Không biết từ nào khiến anh trở nên căng thẳng, Trần Tử Huyên cảm giác cơ thể của anh khẽ run lên, nghiêng đầu nhìn lại: "Làm sao vậy, em xoa bóp quá mạnh hả?"
“Không phải.” Giọng anh có chút khàn khàn, phủ nhận rất nhanh.
Như thể chuyển chủ đề: "Ông nɠɵạı của em, lão tướng quân Cố, tính nết có phần giống với ông nội."
“Khá giống nhau, cả hai đều có tính khí xấu.” Trần Tử Huyên suy nghĩ một lúc, cũng tùy ý hỏi: “Theo lý thuyết, ông nɠɵạı em với ông nội anh trạc tuổi nhau, cho dù bọn họ không quen thân thì chắc hẳn cũng quen biết. Tại sao nhà họ Cố và nhà họ Nguyễn không có qua lại gì nhỉ?"
"Là bởi vì một bên làm chính trị, một bên làm kinh doanh nên mới không hài lòng nhau, hay là bởi vì nhà họ Nguyễn các anh quá kiêu ngạo, cho nên ông nɠɵạı em mới lười để ý tới các anh..."
"Này, Nguyễn Chi Vũ, anh nói cho em nghe một chút đi..."
Ý thức của anh dần dần mơ hồ, anh không nghe rõ được cô nói gì, chỉ cảm thấy cô đang thì thầm bên tai, còn có giọng nói của cô, rất hay.
"Trần Tử Huyên, anh, chúng ta sống như thế này, rất tốt."
Có lẽ anh thực sự mệt mỏi mà nhắm mắt lại, nói một câu rất khẽ.
"Như thế này? Như thế này là như thế nào?" Cô có phần không theo kịp mạch của anh.
Anh không mở miệng giải thích gì nữa, đầu óc rất nặng nề, không còn sức lực, rất muốn nghỉ ngơi, một chút ý nghĩ cuối cùng xẹt qua. Anh đột nhiên cảm thấy mình và cô cứ sống đơn giản như vậy, có cô ở cùng, cứ như vậy cùng nhau vượt qua cả đời, thật sự rất tốt.
"Nguyễn Chi Vũ."
"Nguyễn Chi Vũ."
"Nguyễn Chi Vũ!"
Trần Tử Huyên cứng đờ đứng bên giường, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, kinh hãi hét lên, gọi anh ba lần.