"Đường Duật là con riêng của nhà họ Đường, không được yêu thương trong nhà họ Đường, ở bên ngoài thường xuyên bị người ta chế giễu là đồ ngốc. Lần đầu nhìn thấy cậu ta, tôi cũng không để ý tới cậu ta, chỉ là ánh mắt đầu tiên cảm thấy con riêng nhà họ Đường này có vẻ ngoài thật là xinh đẹp. Đường Duật tự kỷ không chủ động giao lưu với người khác, huống chi là lấy lòng người khác, chúng tôi đương nhiên không nhìn đến cậu ta." Lê Hướng Bắc vừa nói, vừa nhớ lại, bỗng nhiên cười tự giễu: "Sự thật chứng minh chúng tôi đều sai rồi. Cậu ta có thể trở thành người bạn tốt nhất của cậu chủ nhỏ nhà họ Nguyễn, làm sao có thể là một nhân vật bình thường như thế được."
Trần Tử Huyên không ngắt lời anh ta, đây là lần đầu tiên cô nghe nói về mối quan hệ giữa Nguyễn Chi Vũ và Đường Duật. Hóa ra họ là những người bạn tốt với những tính cách rất khác nhau. Thật đáng kinh ngạc!
Tuy nhiên, nghe giọng điệu của Lê Hướng Bắc thì lại không có bài xích Đường Duật, chỉ là có chút xa lánh.
"Trần Tử Huyên, ánh mắt đó của cô là gì thế? Cô cho rằng tôi sẽ coi thường Đường Duật vì cậu ta là con riêng sao? Tôi xa lánh cậu ta vì con người Đường Duật không đơn giản."
Lê Hướng Bắc nhìn cô, đột nhiên có chút tức giận: "Trần Tử Huyên, trong lòng cô, Đường Duật là người bạn thân thuở nhỏ, mẹ cậu ta đã chết, bị mẹ kế xách về nhà họ Đường ngược đãi, là một đứa con riêng mắc chứng tự kỷ, cho nên cô luôn cảm thấy Đường Duật rất nhỏ yếu đúng không. Tôi nói cho cô biết, cô thật sự đánh giá thấp cậu ta rồi."
"Đường Duật, cậu ta là một... quái thai."
Cuối cùng, bản thân Lê Hướng Bắc cũng không biết phải diễn tả như thế nào, tức giận khịt mũi nhìn cô.
"Vốn dĩ tôi và Bùi Hạo Nhiên cũng không thể biết được sự kiện Chi Vũ bị mẹ cậu ấy bắt cóc. Là vì ngày hôm đó Đường Duật đã vô tình phát hiện ra khi đi ngang qua..."
"Lần đầu tiên mấy người chúng tôi gặp nhau là trong một bữa tiệc tối của nhà họ Nguyễn. Bữa tiệc đó vô cùng hoành tráng. Cùng ngày, ông cụ Nguyễn cầm quyền nhà họ Nguyễn chính thức thông báo với bên ngoài rằng tập đoàn IP&G sẽ được giao cho cháu trai ruột duy nhất của ông ấy, Nguyễn Chi Vũ kế thừa. Năm đó Nguyễn Chi Vũ mới mười ba tuổi, là con cưng của trời chân chính. Ngày hôm đó, có rất nhiều khách quý đến dự, cực kỳ náo nhiệt. Tôi cùng Bùi Hạo Nhiên cũng đều là bị bắt đi theo tham gia cùng người lớn trong nhà. Cho dù Đường Duật chỉ là một đứa con riêng cũng không nɠɵạı lệ. Đây là bài tập của chúng tôi, lôi kéo nhân mạch, tạo dựng quan hệ tốt. Người lớn trong nhà làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như vậy."
Nói tới đây, Lê Hướng Bắc nhún vai, giọng điệu có chút giễu cợt.
"Nhưng đêm đó, Chi Vũ rất không nể mặt ông nội, cậu ấy hoàn toàn không lộ diện. Cậu ấy đứng một mình bên lan can của hồ sen nhà họ Nguyễn. Bữa tiệc này rõ ràng là tổ chức cho cậu ấy, nhưng xem ra cậu ấy không vui chút nào."
"Kỳ thật Hạo Nhiên lớn hơn Chi Vũ một tuổi. Tôi cùng tuổi với Chi Vũ. Dù chúng tôi trưởng thành sớm trong môi trường như vậy, nhưng cô đừng mong đợi một đứa trẻ mười ba tuổi sẽ có thể có tâm tư trầm ổn gì đó. Dù sao thì lúc ấy tôi cũng phiền chết mấy buổi xã giao như vậy. Bữa tiệc được tổ chức vào buổi tối. Lúc đó tôi và Bùi Hạo Nhiên có quan hệ không tệ, kéo cậu ta đi khám phá khu vườn sau nhà họ Nguyễn. Kết quả chúng tôi phát hiện ra là cậu chủ của nhà họ Nguyễn này đang đứng bên lan can hồ sen hóng gió lạnh, hơn nữa mặt mày cậu ấy đỏ bừng không bình thường, giống như bị sốt vậy..."
Lời nói của Lê Hướng Bắc dừng lại, ánh mắt anh ta cũng trở nên trầm tư. Đây là chuyện thật lâu trước kia rồi, con người Nguyễn Chi Vũ anh vẫn luôn là như vậy, vẫn không thích người khác thấu hiểu anh như lúc nhỏ.
"Căn bệnh của Chi Vũ khác hẳn những người bình thường. Cảm giác đó như thể cậu ấy cố tình không cầu cứu, cố tình ngược đãi bản thân."
Trần Tử Huyên nghe đến đó, trong lòng như có thứ gì thắt chặt lại, gần như buột miệng phản bác lại: "Tâm lý của Nguyễn Chi Vũ rất bình thường, anh ấy không có xu hướng ngược đãi bản thân."
"Cậu ấy quả thực rất bình thường về mặt tinh thần, nhưng cậu ấy phải gánh quá nhiều tâm sự, tồn đọng không thể trút bỏ, vì vậy cậu ấy chỉ có thể trừng phạt bản thân bằng những cách cực đoan. Nguyễn Chi Vũ cảm thấy rằng cậu ấy làm chưa đủ tốt."
Giọng nói Lê Hướng Bắc dần dần trầm xuống, trong lòng chỉ dám lẩm bẩm nói: "Không phải Đường Duật đã xảy ra chuyện như thế sao? Cậu ấy áy náy không thể tiêu tan cho nên tự trừng phạt chính mình..."
Nguyễn Chi Vũ không phải thần, mỗi người đều có thời điểm yếu ớt của chính mình, nhất là một người có quá nhiều gánh nặng giống như anh vậy.
Dù sao thì chuyện quá khứ đã trôi qua, Lê Hướng Bắc đột nhiên mở rộng tầm mắt, giang hai tay ra, bày ra khuôn mặt tươi cười không đứng đắn kia, cất cao tiếng nói.
"Cuối cùng thì sao, Chi Vũ đã ngất xỉu vì sốt cao trước mặt tôi và Bùi Hạo Nhiên, cơ thể cậu ấy cuộn tròn, miệng đang lẩm bẩm điều gì đó như gặp phải ác mộng. Lúc đó, cả hai chúng tôi đều hoảng sợ, vội vã đi tìm người. Mà lúc này, chúng tôi mới nhận thấy có một người khác đang ngồi trong đình nghỉ mát của hồ sen. Đường Duật cầm một quyển sách tra cứu tâm lý tiếng Tây Ban Nha rất dày đi tới. Cậu ta ngồi xổm bên cạnh Nguyễn Chi Vũ, mở mí mắt để xem xét đồng tử của cậu ấy, nói một số thứ gì đó mà chúng tôi nghe không hiểu. Chẳng mấy chốc, Chi Vũ như là bị cậu ta thôi miên, biểu cảm của Chi Vũ rất giằng co, thống khổ, lại còn kể hết chi tiết trải nghiệm lần bị mẹ cậu ấy là Giang Hoa Nhân bắt cóc..."
"Tôi và Bùi Hạo Nhiên cứ chết lặng như trời trồng bên cạnh, cứ nhìn như vậy. Cuối cùng, đôi mắt xanh của Đường Duật hơi rủ xuống, cuốn sách nặng trong tay cậu ấy đóng lại, chỉ nói một câu: "Hóa ra thật sự hữu dụng", sau đó cậu ta đi mất!"
Vừa dứt câu, sắc mặt của Lê Hướng Bắc có hơi xụ xuống.
Tên nhóc Đường Duật đó lúc đó không hề có ý định giúp đỡ người khác. Cậu ta chỉ đi ngang qua, chỉ nhất thời sinh lòng hiếu kỳ muốn chứng minh một lý thuyết nhỏ, đúng là thờ ơ với sinh mệnh. Có lúc Lê Hướng Bắc không dám nhìn thẳng vào ánh mắt màu lam của anh ta, quá sạch sẽ và quá trong sáng, không giống như con người, không có cảm xúc gì cả.
Trần Tử Huyên nghe xong những lời này thì tâm trạng rất lộn xộn và phức tạp. Cô biết Đường Duật chính là một người như vậy. Anh ta không quan tâm đến người khác, cũng chẳng để ý đến bản thân mình, giống như không biết tại sao phải sống, cứ mặc kệ tất cả.
Nhưng chuyện Nguyễn Chi Vũ, cô có phần nghĩ không rõ: "Lê Hướng Bắc, nếu lúc ấy anh và Bùi Hạo Nhiên đều biết chuyện của anh ấy rồi, tại sao không nói cho ông nội biết. Giang Hoa Nhân làm chuyện táng tận lương tâm như vậy, bà ta không xứng là một người mẹ."
"Nếu chúng tôi thực sự nói ra, Giang Hoa Nhân không thể nào là bà Nguyễn của ngày hôm nay. Bà ta nhất định sẽ bị ông nội giải quyết rất thảm. Tất nhiên, lúc ấy chúng tôi quyết định không nói, chắc chắn không phải vì đồng tình với con người của bà ta."
Lê Hướng Bắc dừng lại, giọng điệu có phần châm chọc: “Chúng tôi không nói ra bởi vì chính Chi Vũ chọn cách che giấu. Lúc đó có lẽ cậu ấy chỉ muốn bảo vệ mẹ mình, bảo vệ cái gọi là tình mẹ mà cậu ấy mơ tưởng." Thật là nực cười.
Trần Tử Huyên không trả lời, cả người trở nên trầm mặc.
Mây trên bầu trời ngoài cửa sổ càng ngày càng dày đặc, xem ra hôm nay thật sự sẽ có một trận mưa to rất dữ dội. Rõ ràng bảy giờ sáng hẳn là lúc mặt trời mọc, thế mà giờ lại trời đất u ám như là hoàng hôn rồi.
Lê Hướng Bắc đứng lên từ trên sô pha. Anh ta uống trà cũng đủ rồi, hôm nay tới đây cũng là để làm chuyện chính.
Lúc đi lên phòng làm việc trên lầu hai tìm mấy người Nguyễn Chi Vũ, mới vừa bước được vài bước, anh ta chợt nghĩ ra điều gì đó, do dự một lúc, quay đầu lại gọi người phụ nữ đang ngẩn người trên ghế sô pha.
"Trần Tử Huyên, những người như chúng tôi từ lâu đã quen với những cuộc hôn nhân kinh doanh giả tạo và lạnh lùng này, vì vậy không dễ dàng tin tưởng một ai đó, đặc biệt là một người như Chi Vũ. Bất luận trước kia cô và Đường Duật có quan hệ tình cảm như thế nào. Bây giờ... bây giờ cho dù là vì đứa bé thì cô cũng đừng để cậu ấy thất vọng, đừng quay lưng lại với cậu ấy. Chi Vũ cưới cô không thể nào chỉ vì đứa nhỏ. Trần Tử Huyên, cô không ngốc, cô biết cậu ấy rất yêu cô."