Két... Tiếng thắng xe sắc bén cực kỳ chói tai bỗng vang lên.
Đến khi trên đường chính nhà chính nhà họ Nguyễn xuất hiện một chiếc Maybach màu đen, mọi người mới phản ứng lại, ai mà to gan chạy thẳng vào nhà họ Nguyễn như thế...
Cửa xe được mở ra, một bóng người cao gầy bước xuống xe.
“Đường Duật.”
Lê Hướng Bắc ngạc nhiên nên hô lên trước.
Nhưng góc nghiêng với khí chất cực kỳ lạnh nhạt này thì còn có thể là ai được nữa.
Lúc nghe thấy cái tên này, cánh tay đang ôm người con gái vào lòng của Nguyễn Chi Vũ bỗng do dự, Trần Tử Huyên gần như thoát khỏi ngực anh trong tích tắc này.
“Dì út.” Cô chạy tới trước mặt Cố Như Yên đang nằm dưới sàn.
Cố Như Yên lo lắng, thấy Trần Tử Huyên ở trước mặt thì đáy mắt hơi mừng rỡ, rồi rất lo sợ, hai tay ôm chặt bả vai của cô, như sợ cô sẽ trốn thoát nên vội vàng ôm chặt lấy cô.
Bà quay đầu nhìn về phía Đường Duật, giọng nói cấp bách đứt quãng: “Đường Duật, Đường Duật, mau, mau dẫn Tử Huyên, chúng ta đi thôi...”
“Đường Duật!”
“Thật sự là cậu, Đường Duật!”
Bên tai vang lên rất nhiều tiếng hỗn tạp, ai cũng ngạc nhiên, không dám tin.
Trần Tử Huyên không ngẩng đầu lên nhìn, nhưng cô biết là anh ta.
Đầu óc cô hỗn loạn không thể suy nghĩ, cô cảm thấy cả người mình mê man, còn Cố Như Yên thì ôm cô rất chặt, như túm được cọng cỏ cứu mạng, siết đến mức xương bả vai cô hơi nhói đau, cơn đau đã nói cho cô biết mọi thứ đều là thật.
... Cuối cùng Đường Duật đã trở về.
... Dì út rất tức giận.
... Dì út không thể chấp nhận chuyện cô mang thai con của Nguyễn Chi Vũ.
Nhưng tại sao lại thế?
“Bảo Bảo.” Giọng nói dịu dàng, mềm mại vang lên bên tai cô.
Đường Duật bế cô lên, động tác cực kỳ dịu dàng thân mật, nhưng rất tự nhiên, trước đây cô và anh ta cũng thân thiết như thế.
Không ai nói gì, như thể mọi người đều giữ im lặng, chỉ có Cố Như Yên là gấp gáp bất an bò dậy, rồi giang hai tay trước mặt Trần Tử Huyên, sợ cô bị người đó cướp đi mất.
“Đường Duật, chúng ta mau đi thôi!”
Suy cho cùng Cố Như Yên chỉ là một người phụ nữ, đối mặt với nhiều người như vậy, trong lòng bà đã sớm cực kỳ căng thẳng rồi, bà hạ thấp giọng, lo lắng thúc giục.
Cơ thể Trần Tử Huyên rất nghe lời lùi về sau, như thể đây là phản ứng theo bản năng.
Nhưng lúc cô ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt sâu thẳm của Nguyễn Chi Vũ, sắc mặt Trần Tử Huyên liền trắng bệch, bước chân cũng bất giác ngừng lại.
Nguyễn Chi Vũ cứ đứng ở đó, không hề bước tới, cũng không mở miệng nói chuyện, càng không nổi giận áp sát. Anh đứng thẳng người ở đó, ngược lại giống như người ngoài cuộc, rất bình tĩnh quan sát cô.
Anh cứ thế nhìn cô rời đi cùng người khác.
Mấy người Lê Hướng Bắc và Bùi Hạo Nhiên liếc nhìn nhau, nhất thời không có chủ kiến, lúc cửa xe đóng lại, ngay cả ông cụ Nguyễn mặt mày thâm trầm cũng không mở miệng nói gì nữa.
Bọn họ nhiều người như vậy, nhà họ Nguyễn rộng lớn mà cứ thế đứng nhìn bọn họ lái xe rời đi, chẳng có một ai ngăn cản.
Bởi vì anh ta là Đường Duật.
“Đường Duật, cậu được lắm, trên thương trường dùng nhiều ám chiêu như vậy, bây giờ còn tới đây đánh lá bài tình thân, cậu không còn cực hạn nào nữa rồi, trước đây tôi thật sự xem thường cậu, đồ khốn.”
Cuối cùng Lê Hướng Bắc không nhịn được nổi giận mắng về phía đuôi xe đang phóng như bay đó.
Hôm nay vốn nên vui mừng tụ tập ăn một bữa, ai ngờ...
Xe chạy thẳng về phía tây, điều khiến Trần Tử Huyên bất ngờ là dọc đường rất suôn sẻ, không hề có chút cản trở.
Đường Duật ngồi ở ghế lái, mắt nhìn thẳng về phía trước bình tĩnh lái xe, còn cô và Cố Như Yên thì ngồi ở ghế sau, không ai nói gì cả, không khí trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Trần Tử Huyên mặc đầm bầu in hoa văn hoa anh đào màu hồng nhạt, cô cứ cúi đầu, mười ngón tay nắm chặt hai bên váy, vẻ mặt hơi thận trọng mơ màng.
Cô có thể cảm nhận được Cố Như Yên ngồi bên cạnh đang quan sát cô bằng ánh mắt nóng rực, nhất là lúc ánh mắt nhìn về phía phần bụng nhô lên rất rõ ràng của cô, tâm trạng bà cực kỳ giận dữ, dì út cô thật sự rất tức giận.
Cô rất muốn lên tiếng nói gì đấy, nhưng giờ trong không gian nhỏ hẹp này, mọi lời nói đều bị chặn ở cuống họng.
Cô bỗng không còn sức để đối mặt.
Mình đã làm sai điều gì chứ?
Trong đầu cô rối như tơ vò, cảnh vật bên ngoài cửa sổ liên tục lùi về sau, có một khoảnh khắc, cô rất muốn trốn tránh hy vọng chiếc xe này cứ chạy mãi.
Nhưng tầm hai mươi phút sau, tốc độ xe dần chậm lại, rồi chạy vào khu biệt thự nhà giàu rộng lớn.
Đây là trung tâm phía đông thành phố A, giá đất ngàn vàng, có lẽ đây là nơi ở mới của Đường Duật.
Cô tưởng Đường Duật sẽ chở cô quay về thành phố F, ai ngờ anh ta lại ở gần nhà họ Nguyễn như thế.
Như thể anh ta chẳng hề kiêng kỵ.
An ninh ở đây cực kỳ tốt, lúc đỗ xe ở gara, cô xuyên qua cửa kính xe nhìn thấy mấy ngôi sao tuyến một đang hot đi ngang qua, suy nghĩ đầu tiên trong lòng cô là người không giàu sang cũng phú quý mới thật sự ở nổi nơi này. Quả thật Đường Duật đã không còn là chàng trai yếu ớt bị bắt nạt như trước nữa, mà anh ta đã đủ lớn mạnh, trưởng thành rồi.
Biệt thự độc lập hơn ba trăm mét vuông, tất nhiên không thể so bì với sơn trang mấy vạn mét vuông chiếm cả sườn núi của nhà họ Nguyễn được, nhưng bố cục trang trí ở đây vô cùng tinh xảo, không xa hoa lộng lẫy nhưng lại rất ấm áp.
Đường Duật đi trước lấy chìa khóa ra để mở cửa, Cố Như Yên lạnh mặt, không nói tiếng nào, nắm cổ tay phải của cô từng bước đi vào.
Trần Tử Huyên quan sát cách bài trí trong nhà, không ngờ lại có chút cảm giác quen thuộc giống như nhà họ Trần lúc trước.
Thật ra Đường Duật biết rõ cô hận nhà họ Trần hơn cô, nhưng thứ mà trong lòng cô luyến tiếc nhất cũng là nhà họ Trần, cô hận người nhà họ Trần, nhưng lại thường xuyên mơ thấy mình hồi bé.
Con người luôn là sinh vật mâu thuẫn, càng hận thứ gì thì càng không nỡ, chỉ là đôi lúc không chịu thừa nhận mà thôi.
Trần Tử Huyên nhìn cách bài trí quen thuộc này, còn có người thân ở trước mặt, cô không biết phải làm thế nào, cảm thấy rất xa lạ, rất căng thẳng, tay chân luống cuống.
Như thể cô đã bị bao vây, rồi chờ đợi một trận chất vấn nghiêm nghị.
Răng rắc, cửa chính được đóng lại.
Cô gần như theo bản năng quay đầu lại nhìn về phía cửa, vẻ mặt hơi thận trọng, Đường Duật là người rất dịu dàng, ngay cả đóng cửa cũng rất nhẹ, như biết cô đang sợ hãi, nên không muốn hù dọa cô.
Còn Cố Như Yến thì đột ngột giận dữ hất tay cô ra, rồi giẫm mạnh chân, chẳng thèm đoái hoài đến cô, mà đi thẳng vào phòng dành cho khách ở bên trái.
Dì út của cô không chất vấn cô, mà chỉ dẫn cô tới đây, sau đó... lạnh mặt.
Trần Tử Huyên ngồi ngơ ngác trên sofa ở trước mặt, vẻ mặt mờ mịt.
Cô cũng không biết tại sao mình lại rời khỏi nhà họ Nguyễn, chỉ là dì út bảo cô đi, nên cô cứ thế đi theo bà thôi.
Nhưng... tại sao chứ?
Tại sao bà lại tức giận như vậy?
Là vì bà đang trách cô không có can đảm nói cho bà biết chuyện cô bất ngờ mang thai rồi tái hôn với Nguyễn Chi Vũ à?
Cô không biết, bây giờ đầu óc cô rất rối bời.
“Tôi, tôi muốn điện thoại.” Cô bỗng ngẩng đầu lên nói.
Cô biết Đường Duật đang ngồi đối diện cô, lặng lẽ ở bên cạnh cô.
Đôi mắt xanh thẳm của người đàn ông ngồi đối diện luôn nhìn về phía cô, anh ta không nổi giận đùng đùng như Cố Như Yên, mà gần như không có cảm xúc, chỉ nhìn chằm chằm vào cô, ngay cả ánh mắt cũng trở nên dịu dàng.
Đường Duật không nói gì, cũng không mở miệng hỏi, mà lấy điện thoại trong túi áo vest của mình ra đưa cho cô ngay.
Trần Tử Huyên biết anh ta luôn như thế, chỉ cần cô mở miệng đòi thứ gì, anh ta cũng sẽ mang tới trước mặt cô ngay.
... Anh ta vẫn giống như trước.
Tim cô hơi chua xót, nhìn vào đôi mắt xanh thẳm trong veo của anh ta, cô có rất nhiều lời muốn hỏi anh ta, ví dụ như mấy năm nay anh ta đã chạy đi đâu, liệu có sống tốt không?
Nhưng lúc nhận lấy điện thoại, trong đầu cô chỉ hiện lên một gương mặt lạnh lùng khác, không thể nào xua đi được... Bây giờ trong đầu cô chỉ muốn gọi cho Nguyễn Chi Vũ, muốn nói cho anh biết...
Cô muốn nói cho Nguyễn Chi Vũ biết, cô rời đi cùng dì út chỉ là tạm thời mà thôi...