Trần Tử Huyên tàn nhẫn đóng sầm cửa lại, đuổi hai con chó này ra ngoài.
Trong hốc mắt ngấm ngầm nén nước mắt, kiên cường nhẫn nhịn cảm xúc bi thương nặng nề trong lòng, không thể không thừa nhận quả thực là rất đau đớn.
Cô đã từng dùng toàn lực mà yêu người đàn ông này, cô không hối hận, có hận thì hận chính bản thân mình lúc trước mắt mù!
Trần Tử Huyên mông lung nhìn căn chung cư nhỏ hẹp cũ nát này, cô nhắm mắt lại, cố gắng bình định lại tâm tình của bản thân.
Bước chân muốn đi đến bên ghế gỗ bên trái, đột nhiên chỗ mắt cá chân truyền đến một cơn đau nhói.
Trần Tử Huyên nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, dịch từng bước nhỏ đến bên ghế tựa ngồi xuống.
Lúc nãy quăng tên cặn bã Triệu Dịch Kiệt kia qua vai, dùng lực mạnh quá, không cẩn thận đã làm trẹo mắt cá chân rồi.
Cô cúi người xuống, đang muốn vén quần lên xem xét vết thương ở chân.
Lúc này, bên ngoài cửa bỗng nhiên lại truyền đến tiếng bước chân.
Ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Trần Tử Huyên là Triệu Dịch Kiệt vẫn không sợ chết, còn dám quay lại trêu ngươi cô, có điều khả năng này không cao lắm, một chiêu không thủ đa͙σ đai đen vừa rồi của cô cũng đủ để tống anh ta vào viện.
Có khi là tài xế nhà họ Nguyễn đến tìm mình, nghĩ tới đây, sắc mặt cô đã hòa hoãn hơn một chút, cố gắng nở nụ cười nhìn ra ngoài cửa.
Nhưng khi cô vừa mới ngẩng đầu, nụ cười liền cứng lại.
Đôi mắt Trần Tử Huyên trợn tròn, nhìn người đàn ông đột ngột xuất hiện.
Anh ta...
Anh ta không phải đi công tác ngày mai mới về hay sao? Tại sao lại ở đây?
Nguyễn Chi Vũ đột nhiên xuất hiện ở căn chung cư nhỏ bé cũ kĩ này, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng.
Sắc mặt anh lạnh lùng trầm xuống, không nói một lời, cất bước đi thẳng đến gần cô.
Trần Tử Huyên nhìn sắc mặt chẳng có vẻ gì thân thiện của Nguyễn Chi Vũ, như thể là đến đây để trả thù vậy.
Mình rõ ràng là không đắc tội anh ta mà.
"Anh, anh đến tìm tôi?" Lời nói của cô có chút không dám chắc.
"Rốt cục là có chuyện gì?"
Nguyễn Chi Vũ không trả lời, trái lại còn lạnh giọng thâm trầm hỏi một câu.
Trần Tử Huyên nhất thời không hiểu được anh đang hỏi cái gì, cô ngồi ở trên ghế dựa gỗ đơn sơ, còn Nguyễn Chi Vũ thì đứng đó. Anh vốn dĩ đã cao tận một mét tám lăm, lúc này bị anh từ trên cao nhìn xuống, trong lòng cô có chút căng thẳng.
Trần Tử Huyên không muốn bị anh nhìn xuống như vậy, theo bản năng đứng dậy, lập tức giải thích: "Ông nội đồng ý để tôi ra ngoài..."
Nhưng Nguyễn Chi Vũ không đợi cô nói hết, vẻ mặt anh lạnh lùng, đột ngột tiến lên một bước: "Ngồi xuống!"
Lúc này Trần Tử Huyên bị dọa đến nỗi cơ thể nghiêng về phía sau, đặt mông ngã ngồi xuống ghế.
"Cởi quần áo ra!"
Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào cô, bất chợt lạnh lùng ra lệnh.
Trần Tử Huyên lập tức hoảng hồn, vội vã lấy hai tay che chắn trước ngực mình: "Anh muốn làm gì?"
Nhưng vẻ mặt Nguyễn Chi Vũ thâm trầm, giống như không còn kiên nhẫn nữa, đưa tay kéo áo của cô, sức lực của anh lớn, áo khoác của Trần Tử Huyên rất nhanh đã bị anh lột xuống.
"Nguyễn Chi Vũ, tôi mặc dù có chuyện thỉnh cầu anh, nhưng mà anh cũng không thể cưỡng bách tôi được!" Cô giữ chặt áo sơ mi trắng mỏng manh trên người, cật lực phẫn nộ quát anh.
"Cô im miệng cho tôi!"
Đi kèm với tiếng quát của anh, hay tay anh xé áo sơ mi của Trần Tử Huyên, tức thì tiếng cúc áo rơi lạch cạch rải rác trên mặt đất.
Da thịt của cô lộ ra không khí có chút man mát, bàn tay Nguyễn Chi Vũ mạnh mẽ kéo một cái, trực tiếp cởi áo sơ mi của cô ra.
Trong lòng Trần Tử Huyên nổi lên một trận nhục nhã lúng túng, giơ tay lên muốn phản kháng.
"Á, đau!"
Nhưng ngay lúc Trần Tử Huyên vừa giơ tay lên, thì cô lúc này mới cảm nhận được một trận đau nhức nhối truyền đến từ cánh tay mình.
"Không được lộn xộn!"
Nguyễn Chi Vũ đè bả vai cô lại, đôi mắt lạnh lùng tàn nhẫn nhìn cô cảnh cáo.
Trần Tử Huyên bị anh nhìn bỗng dưng lại có chút chột dạ, liếc mắt nhìn tay phải của mình, trên áo sơ mi màu trắng vậy mà đã rớm máu.
Chắc là trước đó lúc ném Triệu Dịch Kiệt qua vai, cánh tay dùng lực hơi mạnh, nên vết thương cũ bị rách chảy máu.
Bàn tay của Nguyễn Chi Vũ mơn trớn vết thương trên tay cô, đây là vết thương một tuần trước ở nhà họ Nguyễn bị mảnh kính vỡ quẹt vào, phải khâu lại, nhưng vết thương quá sâu, rất khó lành.
Lúc này vết thương bị cô làm rách ra, vệt máu đỏ sậm trượt xuống cánh tay trắng nõn của Trần Tử Huyên, nhìn có chút dọa người.
"Hòm thuốc đâu?" Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng hỏi một câu.
Trần Tử Huyên không dám lộn xộn, thành thật chỉ vào cái tủ cũ kĩ đối diện: "Ở...ở bên kia."
Nguyễn Chi Vũ đứng dậy, không quên liếc cô một cái, đại để là cảnh cáo cô tốt nhất là đừng động lung tung.
Trần Tử Huyên bị anh nhìn, khốn quẫn cúi đầu, mặt đỏ bừng lên.
Cô biết anh tìm hòm thuốc để cầm máu giúp cô, nhưng hiện tại cô bị anh lột sạch, trên người chỉ còn sót lại độc một cái áo lót, thú thật cô thật sự rất ngại đối mặt với anh.