Ngủ đến nửa đêm, trong phòng truyền ra một ít âm thanh vụn vặt. Mắt nhắm mắt mở nhìn ánh đèn mỏng manh trong phòng, cả gian phòng tối tăm không thấy rõ, bỗng ở đầu giường xuất hiện một bóng đen, thần kinh cả người Chu ŧıểυ Duy lập tức bị dọa sợ.
Đợi khi nhìn rõ được gương mặt của người đó, Chu ŧıểυ Duy lập tức rống to: “Trần Tử Huyên, nửa đêm nửa hôm cậu không ngủ mà đi làm cái gì thế!”
“Người dọa người sẽ không hù chết người được, biết không!”
Bình thường cô ấy sống một mình, hôm nay vừa mở mắt lại nhìn thấy ở đầu giường của cô ấy có một bóng đen lén lút, lá gan nhỏ bé của cô ấy cũng mém xíu bị cô dọa cho bay luôn rồi.
Chu ŧıểυ Duy oai oán.
“Ừ…” ŧıểυ thư Trần ừ một tiếng có lệ, có vẻ không tập trung lắm.
Đã gần cuối thu, gió ngoài cửa sổ chuyển lạnh hơn.
Chu ŧıểυ Duy trừng mắt nhìn người phụ nữ này rồi đứng lên đi đến đóng cửa sổ chặn gió đêm lại.
“Trần Tử Huyên, con nuôi của tớ không thể bị cảm được!”
Oán giận thì oán giận, Chu ŧıểυ Duy vẫn rất cẩn thận chăm sóc, cô ấy còn chú ý thấy trên tay Trần Tử Huyên đang cầm điện thoại, cô muốn gọi cho ai?
“…Người phụ nữ khẩu thị tâm phi.”
Bỗng nhiên đầu óc bạn học Chu trở nên thông suốt, mặc kệ cô, tự mình xoay người tiếp tục ngủ.
Trần Tử Huyên ngồi ở bên cửa sổ, rũ tay, nửa nằm bò trên thành cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống phía dưới tối tăm của chung cư cao tầng này, chỉ thấy được ánh đèn đường, không có bất kì một người đi đường, không có sự sống nào cả, giờ này có hơi tĩnh lặng.
Đêm tối tĩnh lặng như thế rất thích hợp ngủ sâu.
Nhưng cô không ngủ được.
Tay phải cầm điện thoại, liếc nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, nhìn chằm chằm thật lâu…
“Nguyễn Chi Vũ…”
Cô lẩm bẩm, ngón tay khẽ chạm như muốn gọi cho dãy số đó.
Bỗng nhiên cô lại nhớ đến một ít chuyện, quay lại nhìn Chu ŧıểυ Duy đang nằm trên giường bên đó, cô nhớ sáng ngày mai Chu ŧıểυ Duy muốn đi công ty phỏng vấn, hơn nửa đêm rồi cô cũng không muốn làm phiền cô ấy nghỉ ngơi.
Cô cầm điện thoại, nhẹ bước ra khỏi phòng.
Mở đèn phòng khách lên, yên tĩnh ngồi trên sô pha trong phòng, nhìn xung quanh một lượt, bộ sô pha nhỏ, gối ôm in hình phim hoạt hình cậu bé bọt biển, trên vách tường màu trắng đơn giản được treo ba bức tranh nghệ thuật bằng màu nước, đối diện cô là bàn ăn tròn nhỏ, có không khí của một ngôi nhà ấm áp.
Nhà.
Do dự một hồi, cuối cùng cô cầm điện thoại gọi đi.
“Rốt cuộc Nguyễn Chi Vũ bị làm sao thế?”
Điện thoại quả thật đã được gọi đi, nhưng là gọi cho Lê Hướng Bắc.
Giờ này đã sắp sáng rồi, đối với thói quen sinh hoạt ban đêm của cậu chủ Lê mà nói thì không tính là quấy rầy chứ nhỉ.
“Cậu ta không sao.”
Giống như bình thường, không quá muốn nói đến chuyện riêng của Nguyễn Chi Vũ, nhưng giọng nói của Lê Hướng Bắc đêm nay có hơi trầm thấp.
“Là cô nói với ông nội Chi Vũ ở hội sở Golden.A à?” Anh ta hỏi lại một câu.
Thật ra Lê Hướng Bắc gần như là khẳng định do Trần Tử Huyên mật báo, anh ta nghe được người phụ trách hội sở nói, sáng nay người phụ nữ này đột nhiên đến đây cuối cùng bị Nguyễn Chi Vũ đuổi ra, buổi chiều đó ông nội lại đột nhiên đến, khẳng định là cô đang “trả thù”.
Người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại không đáp, đêm nay cô thật sự rất an tĩnh.
Lê Hướng Bắc cảm thấy không quen, mím môi nói: “Buổi chiều ba giờ ông nội tự mình đến đây…”
“Ông nội tự mình đến ư?” Chuyện này khiến Trần Tử Huyên cảm thấy bất ngờ.
Ông cụ không thích ra khỏi cửa, bình thường hầu như chỉ phái người ra ngoài…
Việc này làm tâm trạng cô càng thêm không an tâm, cắn răng nói từng chữ: “Lê Hướng Bắc, rốt cuộc Nguyễn Chi Vũ mắc bệnh gì!”
“Cậu ta không bệnh!”
Âm thanh Lê Hướng Bắc hơi lớn, anh ta dập tắt điếu thuốc trên tay trái: “Trần Tử Huyên, cô nghe cho kỹ đây, Chi Vũ không bị bệnh.”
“Bây giờ… Bây giờ cậu ta không có chuyện gì.”
Giọng nói anh ta có một khoảng do dự, điều chỉnh giọng nói rồi bình tĩnh giải thích: “Chiều nay ông nội tự mình đến đây, nếu thật sự Chi Vũ có chuyện gì đó, làm sao ông nội lại dễ dàng bỏ qua cho cậu ta như vậy, thân thể Chi Vũ thật sự không có gì đáng ngại.”
Ít nhất thì tạm thời là như thế.
Lê Hướng Bắc và đám người Nguyễn Chi Vũ, Bùi Hạo Nhiên không giống nhau, anh ta tự nhận lòng dạ không sâu như vậy, anh ta có thể cười quyến rũ phụ nữ nhưng lại không biết cách nói dối.
Cách một cái điện thoại, không khí ở hai bên đều yên lặng.
Một lát sau, Trần Tử Huyên nhỏ giọng lên tiếng: “Vậy tại sao anh ấy lại muốn đuổi tôi đi…”
Giọng nói của cô không hề tức giận, cũng không có ghen tuông.
Rất nhẹ nhàng, cô chỉ là lo cho anh.
“Ngày đó Nguyễn Chi Vũ đang trên đường về nước, nghe nói lúc ấy máy bay bị delay, cậu ta và Hạ Vân Lệ đến phố hàng hóa gần đó mua đồ, Hạ Vân Lệ phát hiện cậu ta mệt mỏi, sắc mặt không tốt lắm nên dứt khoát quyết định về chậm một ngày.”
Vốn dĩ Lê Hướng Bắc không muốn nói với cô quá nhiều, lời này có một nửa là thật, một nửa là giả.
Nói đến đây, anh ta cũng không hiểu.
Bác sĩ bên Seattle đã dặn dò nhiều lần, anh phải ở lại để quan sát thêm, nhưng Nguyễn Chi Vũ lại cố chấp kiên trì muốn chạy về nước ngay.
Tự nhiên anh vội vã chạy về nước như vậy là vì sao?
Thái độ lần này của Nguyễn Chi Vũ rất mạnh mẽ, anh không cho bất kì kẻ nào xen vào, bao gồm cả mấy người họ và kể cả ông cụ Nguyễn.
Càng như thế, anh ta càng cảm thấy không bình thường.
“Trần Tử Huyên, tôi hỏi cô một chuyện…” Lê Hướng Bắc nắm di động, không tự giác mà hạ giọng.
“Chuyện gì?”
“Cái hộp gỗ đàn hương kia của cô…”
Gì cơ?!
Chưa kịp nghe rõ lời nói, Trần Tử Huyên ngẩn ra, nhìn điện thoại không hiểu sao lại bị cúp.
“Rốt cuộc Lê Hướng Bắc muốn hỏi cái gì?”
“Chi Vũ đột nhiên đi ra ngoài.”
Tiếng bước chân vội vàng truyền đến làm Lê Hướng Bắc hoảng sợ cúp điện thoại lập tức, ngẩng đầu nhìn thấy người bước đến, anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm, hên không phải Nguyễn Chi Vũ.
Nhưng người phụ nữ tiến vào với vẻ mặt không được nhẹ nhõm như anh ta, Hạ Vân Lệ lo lắng nói với anh ta: “Vừa rồi Chi Vũ nhận một cuộc điện thoại, trên tay anh ấy cầm một hộp gỗ đàn hương, không mang theo bảo vệ mà đã tự mình lái xe đến thành phố F…”
…Cái hộp gỗ đó, là của Trần Tử Huyên.
Ngược lại Lê Hướng Bắc rất bình tĩnh, trong lòng tự suy nghĩ, anh ta không nói tiếp.
“Hướng Bắc, anh và ông nội đã sớm biết bệnh tình của Chi Vũ, sao các anh lại không hề lo lắng cho anh ấy vậy, vậy mà cả tôi cũng giấu, nếu không phải hôm đó ở cửa hàng trang sức tôi nhìn thấy vẻ mặt anh ấy, tôi…” Giọng nói Hạ Vân Lệ mang theo ý trách cứ.
“Cô không phải bác sĩ.” Lê Hướng Bắc biết cô taquan tâm Nguyễn Chi Vũ, thở dài một hơi.
Trên thực tế, cho dù là bác sĩ, bệnh không chịu an phận thì cũng không còn cách nào.
“ŧıểυ Lệ, không phải là nửa đêm nửa hôm cô muốn lái xe đi theo cậu ta đấy chứ? Muốn theo dõi Nguyễn Chi Vũ ư?” Lê Hướng Bắc dừng lại một chút: “Đừng đi…”
“Chi Vũ tự biết tính toán.”
Người đàn ông như Nguyễn Chi Vũ, từ trước đến nay anh đều không cần người khác thương hại.
“Chi Vũ có lợi hại thế nào thì anh ấy cũng chỉ có một mình, anh ấy mới vừa hết sốt, hơn nửa đêm lại lái xe chạy đến thành phố F, bên người lại không mang theo bảo vệ, lỡ như xảy ra chuyện thì sao!”
Hạ Vân Lệ gấp gáp hô to, cô ta rất hiếm khi bộc lộ cảm xúc kích động như thế này.
Lê Hướng Bắc nhìn cô ta, đặc biệt là hốc mắt ửng đỏ sắp tràn nước mắt của cô ta, anh ta dường như suy nghĩ gì đó rồi tròng mắt hiện lên vẻ giật mình.
“Thật ra cô không phải bạn gái gì của Đường Duật của đúng không, cô thích Chi Vũ, cô chỉ là tìm cớ tiếp cận cậu ta thôi đúng không?”1
Hạ Vân Lệ bị anh ta nhìn đến chột dạ: “Tôi, tôi chỉ là quan tâm anh ấy…”
Không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lê Hướng Bắc cũng không tiếp tục hỏi sâu, bỗng nhiên nói: “ŧıểυ Lệ, lời lúc nãy ăn cơm chiều mà Chi Vũ nói với chúng ta… Cậu ta đang cảnh cáo chúng ta, không được để Trần Tử Huyên biết bệnh của cậu ta.”
“Cô cảm thấy, cô có thể biết được, Trần Tử Huyên thì không thể, cô cảm thấy cô quan trọng hơn cô ấy à?”1
Anh ta bước nhanh trực tiếp lướt qua cô ta.
Nhân viên phục vụ của hội sở đứng ở cửa lớn, lễ phép cung kính kéo cửa lớn, Lê Hướng Bắc không hề quay đầu mà trực tiếp đi ra ngoài, chỉ bình đạm nhắc nhở một câu.
“ŧıểυ Lệ, có một số chuyện có lẽ cô nên hiểu rõ, chuyện về Nguyễn Chi Vũ, Trần Tử Huyên không được biết, nhưng cô, ngay từ đầu cô đã không cần biết rồi, cô hiểu không?”1
Đêm tối tĩnh lặng, giọng nói không lớn nhưng lại có thể lọt vào tai người nghe một cách rất rõ ràng.
Hạ Vân Lệ đứng đơ người tại chỗ, không nhúc nhích.
Một người phụ nữ lý trí, bình tĩnh đứng ở vị trí cao hơn ngàn người trong chớp mắt đã không còn.
“Tôi trả giá ít hơn cô ta à, tôi trả giá ít hơn so với Trần Tử Huyên hả?” Cô ta mất không chế mà hét to, nước mắt chảy dài theo gương mặt.1
Vì sao…
Rõ ràng cô ta trả giá nhiều như thế, nỗ lực nhiều năm như thế…