Hôm nay là ngày lão yêu bà nhà họ Đường đãi tiệc thọ, hai giờ chiều chuẩn bị xuất phát, Trần Tử Huyên còn tưởng Nguyễn Chi Vũ gõ cửa muốn vào, nhưng vừa nhìn lại thì lại phát hiện một vị khách "không mời mà đến". Trần Tử Huyên nghiêm mặt lại, đánh giá người phụ nữ trước mặt mình.
Cô ta đến đây chắc chắn là để tìm anh...
"Vừa sáng sớm Nguyễn Chi Vũ đã ra ngoài rồi." Cô lười hàn huyên khách sáo với đối phương, chất giọng lạnh tanh tỏ rõ ý muốn tiễn khách.1
"Tôi biết."
Hạ Vân Lệ tươi cười trên mặt, nhẹ nhàng đáp một câu, giống như hoàn toàn không chấp nhặt sự bài xích ra mặt của cô.
"Sáng nay bảy giờ hơn anh ấy đã đến bệnh viện thăm tôi, làm thủ tục ra viện cho tôi nữa... Chi Vũ hôm nay rất bận, một lát cô đến nhà họ Đường e là phải tự đi..."1
Ngữ khí của cô ta rất tự nhiên, nói xong, cô ta lên giọng, Trần Tử Huyên nghe không lọt tai chữ nào.
"Cô Hạ, Nguyễn Chi Vũ là bạn lâu năm với cô, anh ấy quan tâm cô là chuyện đương nhiên..." Trần Tử Huyên không hề che giấu sự bất mãn của mình.
"... Nhưng có vài chuyện không cần cô phải phí sức đoán tới đoán lui đâu, Nguyễn Chi Vũ có bận mấy cũng sẽ đến đón tôi." Cuối câu, cô cố ý nhấn mạnh vài phần.1
Hạ Vân Lệ nghe thấy ngữ điệu chắc chắn của cô, hơi sững người nhưng cũng không lập tức phản bác lại.
Nếu như là người khác nói những lời này thì e là quá ảo tưởng, chuyện Nguyễn Chi Vũ chắc chắn làm, ai dám nói trước được, nhưng người phụ nữ trước mặt cô ta thì dám.
Trần Tử Huyên...
Hạ Vân Lệ đứng thẳng người, đột nhiên đánh giá "mợ chủ nhà họ Nguyễn" bằng ánh mắt phức tạp, sao cô lại có thể kiêu ngạo đến mức này.
Trần Tử Huyên bị cô ta nhìn đến mức mất kiên nhẫn, đứng thẳng người dậy từ sofa.
Nghiêng đầu sang, không muốn nhìn ánh mắt sắc lẹm của cô ta, có lẽ Hạ Vân Lệ lăn lộn trên thương trường quá lâu, lâu đến mức cả ánh mắt cũng mang theo sự đanh thép.
Trần Tử Huyên chú ý thấy Hạ Vân Lệ hôm nay mặc một chiếc đầm hoa chìm màu vàng không tay, chất liệu voan, rất ít khi thấy cô ta ăn mặc tươi trẻ thế này, tay phải còn xách túi quà tinh xảo, giống như vừa từ trung tâm mua sắm sành điệu về vậy.
"Cô Hạ, nếu không có chuyện gì thì mời cô đi cho."
Trần Tử Huyên không muốn xung đột trực tiếp với cô ta, dù gì thì cũng là bạn của Nguyễn Chi Vũ và Lê Hướng Bắc, nhưng mà cô không thích họ Hạ này thì cũng sẽ không vờ vịt khách sáo.
"Thật ra tôi đến tìm cô."
Thấy Hạ Vân Lệ vẫn đứng tại chỗ, không hề có ý muốn rời đi, vẻ mặt cô ta nghiêm túc lại: "Tử Huyên, tôi biết vì chuyện của Chu ŧıểυ Duy mà có lẽ làm cô mất vui, tôi rất xin lỗi vì chuyện của bạn cô, nhưng công ty có quy tắc của công ty, ŧıểυ Chu tối qua tự ý phát ngôn chọc giận tổng giám đốc Mạc, chúng tôi không thể vì một nhân viên mà..."
Trần Tử Huyên càng nghe cô ta nói sắc mặt càng khó coi.
Rõ ràng là kéo Chu ŧıểυ Duy đến làm lá chắn thế mà còn mặt dày đứng đây nói đa͙σ lí, tởm!
"Tử Huyên, cô đừng lo, tôi bảo đảm hồ sơ làm việc của ŧıểυ Chu sau khi nghỉ việc sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào, hơn nữa tôi cũng có thể giúp đỡ cô ấy trong công việc tiếp theo..."
"Không cần."
Hạ Vân Lệ thấy cô lạnh mặt, chặn ngang lời cô ta đang nói, cô ta cũng hạ giọng xuống, đưa túi quà bên tay phải qua cho cô, vẫn là ngữ khí dịu dàng đó: "Tử Huyên, đây là quà, cô nhận đi."
Trần Tử Huyên liếc mắt nhìn túi quà một cái, xem ra là đồ rất đắt tiền.
Nhưng cô không ham.
"Là Nguyễn Chi Vũ kêu tôi mua cho cô đó." Hạ Vân Lệ đoán được cô sẽ không nhận nên ân cần giải thích như một người chị: "Bên cạnh Chi Vũ chỉ có một người bạn nữ là tôi thôi, vậy nên chỉ có thể nhờ tôi mua cho cô chút quà, Tử Huyên cô nhận đi, đây đều là tấm lòng của anh ấy."
Trần Tử Huyên không để ý tới cô ta, ánh mắt mang theo chút sát khí, trừng mắt nhìn túi quà màu đen in một dòng chữ tiếng Ý ánh kim bên trên.
Hay lắm, vốn chỉ hơi bực thôi, bây giờ cô lại tức đến mức muốn chửi ầm lên.
Sao phải tìm một cô gái khác mua quà cho cô, lại còn là Hạ Vân Lệ, cô càng không muốn nhận.
"Tử Huyên, thật ra tối qua tôi có hơi lo cô sẽ nói gì đó với Chi Vũ, may thay cô cũng hiểu chuyện của công ty, nếu không tôi thật sự không biết phải xử lí thế nào, hợp đồng với tổng giám đốc Mạc lần này có ảnh hưởng rất lớn, nếu Chi Vũ thật sự vì cô..."
Trần Tử Huyên không nghe nổi nữa, ráng nhịn thêm một chút, cô nhanh tay giật túi quà từ trên trời rơi xuống này từ tay cô ta sang, sau đó nghiến răng nghiến lợi đáp một câu: "Nguyễn Chi Vũ có nhân viên ưu tú như cô đúng là phúc phần của anh ấy."
"Đúng vậy, tôi đã đồng cam cộng khổ với anh ấy biết bao năm nay, đúng là không dễ dàng gì..."1
Hạ Vân Lệ thấy tay mình bỗng trống không, vốn dĩ là quà cho cô nhưng thấy cô dứt khoát như vậy, trong lòng cũng không được thoải mái, ngữ điệu tiếp sau đó cũng lạnh lẽo đi: "Tôi không giống cô, ngoài việc cô có thể sinh con cho anh ấy ra thì không giúp được gì."1
Trong chốc lát, cơ mặt Trần Tử Huyên căng cứng lại.
Hạ Vân Lệ như không thấy sắc mặt khó coi của cô mà tiếp tục cười nói: "Tập đoàn IP&G đúng là lớn thật, nhưng không ai đảm bảo sẽ trở thành kẻ đứng đầu doanh lợi trên thương trường mãi mãi, dù rằng nhà họ Nguyễn gốc chắc rễ to, nhưng tập đoàn IP&G của ngày hôm nay vẫn đủ để những người lớn trong nhà tự hào."
"Những thành tích này chúng tôi thấy hết, nhưng cô mãi không bao giờ biết được Nguyễn Chi Vũ ngồi ở vị trí đó đã phải đối diện với bao nhiêu thử thách, cho dù cô biết được... Có lẽ cô cũng chỉ có thể ở nhà dưỡng thai, Trần Tử Huyên, chuyện cô làm được chính là đừng có làm phiền anh ấy."
"... Nguyễn Chi Vũ sống đủ mệt rồi, cô không hiểu anh ấy."1
Không hiểu anh ấy.
Đúng là không hiểu.
Trần Tử Huyên đứng sững tại chỗ, vẻ mặt cô đờ ra nhìn thẳng vào Hạ Vân Lệ, mãi không nói gì.
"ŧıểυ Lệ cũng ở đây à?" Ngoài cửa có giọng nói đột nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí im ắng lạ thường này.
Trần Tử Huyên ngờ nghệch xoay người, là họ đã đến.
"Bọn tôi đến đón Trần Tử Huyên, bây giờ chuẩn bị đến nhà họ Đường này, ŧıểυ Lệ đi chung với bọn tôi nhé..." Lê Hướng Bắc tiện miệng nói một câu.
"Nguyễn Chi Vũ có bận mấy cũng sẽ đến đón tôi." Ban nãy Trần Tử Huyên đã nói thế.
Sắc mặt Hạ Vân Lệ hơi thay đổi, đôi mắt tinh anh bấy lâu đột nhiên mang nét bất lực như vừa thua mất thứ gì.1
Cô ta cố gắng mở lời bằng ngữ điệu tự nhiên nhất: "Tôi không đến nhà họ Đường nữa, vẫn còn choáng do say rượu tối qua," Nói xong, giống như nghĩ đến gì mà khựng lại, xoay đầu nhìn sang người đàn ông còn lại, giọng cô ta cũng trầm xuống: "Nếu hôm nay nhìn thấy anh ấy ở bữa tiệc thì nhớ báo cho tôi."
"Ừm."
Nguyễn Chi Vũ ừ một tiếng, nhưng không ngẩng mặt nhìn cô ta.
Lúc vừa bước vào anh đã bước đến bên cạnh Trần Tử Huyên, dường như chú ý thấy cổ áo cô hơi lệch, bàn tay to thon dài đang chỉnh áo một cách rất tự nhiên cho cô.
Ánh mắt Hạ Vân Lệ cũng dừng lại trên cổ áo Trần Tử Huyên, vết hôn như ẩn như hiện ấy mới chướng mắt làm sao...1
"Hôm nay mọi người đi chơi vui nhé." Biểu cảm cô ta hơi gượng gạo, như vừa nhìn thấy thứ không nên thấy, xoay người đi ngay.
Trần Tử Huyên thấy Hạ Vân Lệ đi nhanh như vậy thì thấy kì lạ, cô ta ban nãy đuổi cũng không đi cơ mà.
"Cô Hạ, cô đừng đi nhanh vậy chứ, tôi có chuyện muốn hỏi cô..."
Trần Tử Huyên trực tiếp gọi với một câu theo bóng lưng vội vã của cô ta: "Cô Hạ, cô là bạn gái của Đường Duật thật ư?"
Hạ Vân Lệ hơi run người, chột dạ khựng lại một bước nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục bước đi...