Thật ra Trần Tử Huyên cũng không đi xa. Sau khi ra khỏi phòng, cô dựa lưng vào bức tường bên cạnh, cúi đầu với biểu cảm phức tạp, chỉ đứng im như thế.
Gây sự vô cớ…
Vừa rồi lúc cô ở trong phòng đúng thật là cố ý gây sự vô cớ.
Cô nhíu chặt lông mày, nhịp tim đập hơi dồn dập, hai tay hơi nắm lại, có chút căng thẳng…
“Trần Tử Huyên… Em…”
Không bao lâu sau, cửa phòng bị mở ra lần nữa, anh vừa đi ra thấy cô vẫn còn ở đây cũng hơi giật mình.
Nghe thấy giọng nói trầm thấp đó, Trần Tử Huyên ngẩng đầu, quay ra nhìn anh.
Mái tóc ngắn trước trán Nguyễn Chi Vũ vì bước đi vội vàng mà hơi lộn xộn, anh nhìn thẳng vào người con gái trước mặt, ánh mắt còn mang theo một chút suy tư.
Cô nhìn vào đôi mắt sâu của anh, mở miệng muốn nói gì đó, nhưng muốn nói rồi lại thôi…
Chỉ bước một bước dài lên phía trước, dang hai tay ra ôm chặt lấy eo anh, không nói lời nào, chỉ úp mặt vào ngực anh che đi sự chột dạ nơi đáy mắt.
Vừa rồi cô gây sự vô lý, là cô đang đánh cược, cược rằng anh sẽ đuổi theo.
“Nguyễn Chi Vũ…”
Lúc này đây, cô không biết nên nói gì, bỗng nhiên khe khẽ gọi tên anh: “Nguyễn Chi Vũ…”
Tiếng gọi nhỏ nhỏ lại mềm mềm, giống như biết mình đã sai nên đang ở trong lòng anh buồn buồn cất giọng lên.
Nguyễn Chi Vũ vốn đang mang một bụng tức, nghe vậy lại không hiểu sao cảm thấy bực mình, cũng không biết là đang bực mình ai nữa.
… Eo bị cô ôm rất chặt, cúi đầu xuống nhìn nửa khuôn mặt của cô ấm ức nhận sai khiến anh vừa tức lại vừa muốn cười.
Sau đó tổng quản lý của khách sạn và vài nhân viên cũng đi ra theo.
Vừa bước ra đã thấy Trần Tử Huyên đang ôm ông chủ lớn của bọn họ giống như đang làm nũng. Bọn họ đều cực kỳ thức thời, gật đầu ra dấu với Nguyễn Chi Vũ rồi bước khe khẽ rời đi.
Nguyễn Chi Vũ không đẩy cô ra, chỉ cảm thấy cô hơi là lạ.
Bình thường cô cũng đâu có ngoan ngoan quấn người như vậy đâu?
Trần Tử Huyên không ngẩng đầu lên, thế nhưng vẫn nghe thấy tiếng bước chân nhân viên khách sạn rời đi. Khuôn mặt ngọ nguậy trong lòng anh vài cái rồi chần chờ nói: “Nguyễn Chi Vũ, anh đang tìm…” đang tìm ai vậy?
Vừa chuyển chủ đề xong, cô liền nâng cao giọng, hơi vội vàng hỏi: “Dạo gần đây anh đang bận gì thế?”
Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng người đàn ông trên đỉnh đầu mình.
Nguyễn Chi Vũ đánh giá cô gái trong lòng mình mấy giây, hơi nhíu mày lại, vẫn cứ thấy cô hơi là lạ.
Anh không trả lời cô mà đặt tay lên bả vai cô, vuốt vuốt mái tóc nói: “Buổi tối đến phòng ăn ăn gì đó.”
Trần Tử Huyên bị anh rất tự nhiên mà kéo đến thang máy cạnh đó, giống như vừa rồi cô lớn tiếng ghen tuông trong phòng, Nguyễn Chi Vũ cũng chỉ coi như cô đang cãi vã chút mà thôi.
Còn bây giờ Trần Tử Huyên đã bước vào thang máy, khóe mắt bất giác mà liếc nhìn về phía căn phòng một cái.
Nhóc Ngốc vẫn còn ở trong phòng…
Sao cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đó?
Nguyễn Chi Vũ phái nhiều người ra như thế chỉ để tìm cậu ấy sao?
Trần Tử Huyên nghĩ mãi không ra, chỉ đành cúi đầu đi theo sau anh xuống thẳng đến phòng ăn của khách sạn.
Tuy nhiên có một việc cô cực kỳ chắc chắn: ngày mai là tiệc mừng thọ của bà Đường, nhưng cậu ấy lại đến thành phố F rồi, vậy thì ngày mai chắc hẳn Nhóc Ngốc sẽ đến.
“Ngày mai chắc hẳn cậu ấy sẽ về nhà họ Đường.”
Trong lúc ăn tối ở nhà ăn, Lê Hướng Bắc vừa đúng lúc đến, kéo Nguyễn Chi Vũ đến ban công trao đổi một số chuyện riêng.
“Chuyện Đường Duật tỉnh lại, người nhà họ Đường vẫn còn chưa biết…” Lê Hướng Bắc nói xong dừng lại, vẻ mặt như có thâm ý.
“Đường Duật ngủ ở bệnh viện đã nhiều năm như vậy, có nhiều chuyện đã không còn như trước rồi. Ngày mai bà Đường chắc chắn sẽ tuyên bố giao lại quyền cổ đông cho hai người con rể…”
Đường Duật trở lại nhà họ Đường, rất có thể sẽ không nhận được gì cả.
Dù gì anh ta cũng chỉ là một đứa con riêng, có thể nói là bà Đường hận Đường Duật thấu xương, thừa dịp mấy năm này anh ta không có ở đó muốn hoàn toàn đánh gục anh ta.
Lê Hướng Bắc bất đắc dĩ thở dài: “Nhưng mà vẫn may, xưa nay Đường Duật đều không hứng thú với mấy thứ tiền của này…”
Thế người anh em Đường Duật này thích cái gì? Nói thật thì mấy anh em bọn họ cũng không rõ, có khi là chẳng có ấy chứ.
Nguyễn Chi Vũ ở bên cạnh không nói gì, chỉ nhìn không chớp mắt vào bầu trời đen đặc trước mắt không có lấy một vì sao, đêm nay hơi lành lạnh.
“Chi Vũ.” Lê Hướng Bắc gọi anh một tiếng, biểu cảm khó hiểu hỏi anh một câu: “Theo cậu thì vì sao Đường Duật tỉnh lại rồi nhưng lại trốn chúng ta?”
Đường Duật mà bọn họ biết là người cực kỳ yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nếu không cần phải nói chuyện anh ta tuyệt đối sẽ không nói dù chỉ một chữ.
Anh ta cũng không để tâm người khác lắm, kiểu như không quan tâm tới bất cứ ai, bất cứ thứ gì.
Nhưng nếu có người nói cháu trai nhà họ Đường là một đứa ngốc tự kỷ thì đó là do họ không hiểu anh ta. Lê Hướng Bắc thấy trong đầu tên quái thai này có khi được trang bị máy tính siêu cấp mất, IQ 200, trí nhớ và năng lực suy luận logic đều khiến người ta líu lưỡi.
Giống như đôi mắt xanh thâm thúy của anh ta vậy, kinh diễm đến mức làm người ta kinh ngạc, khí chất lạnh nhạt thoát tục khiến có khi anh ta không giống như người sống, quá mức kỳ lạ.
“Đường Duật không muốn gặp chúng ta lắm, vì sao nhỉ?” Lê Hướng Bắc nghĩ mãi vẫn không ra.
“Không biết.”
Nguyễn Chi Vũ lạnh lùng nói ra hai chữ giống như thấy phiền, không nói về chủ đề này nữa, cứ thế nhấc chân quay về chỗ Trần Tử Huyên.
Lê Hướng Bắc cũng chưa ăn cơm tối, vừa hay ngồi cùng với bọn họ luôn, thế là tự nhiên đi đến ngồi cùng, miệng còn không ngừng lảm nhảm: “Thật bó tay không biết liên lạc với cậu ấy kiểu gì…”
Muốn tìm được Đường Duật đúng là không dễ dàng gì!
“Trần Tử Huyên, cô đang gửi tin nhắn Wechat gì vậy?”
Vừa ngồi xuống, Lê Hướng Bắc đã hóng hớt lướt nhìn qua điện thoại của Trần Tử Huyên, thấy cô mang vẻ mặt nghiêm túc gửi tin nhắn cho một người có biệt danh là “Người đẹp ngủ trong rừng”.
Trần Tử Huyên thấy hai người đã quay lại, tay phải liền che màn hình điện thoại lại, giả vờ như tùy ý bấm chơi thôi: “Có gì đâu.”
Lê Hướng Bắc cười lưu manh, già đầu còn không nghiêm túc mà trêu chọc cô: “Tôi nhìn thấy rồi nhá, Trần Tử Huyên cô làm gì mà hỏi người ta mấy năm vừa rồi đi đâu, đã xảy ra chuyện gì tình cảm thế? Ai đấy? À… Có phải cô giấu Nguyễn Chi Vũ làm chuyện gì xấu không?”
Trần Tử Huyên bị anh ta nói vậy liền nhét điện thoại vào trong túi áo, động tác rõ ràng hơi vội vàng.
“Lê Hướng Bắc, cái đồ lắm chuyện nhà anh, cô gái nào gả cho anh đúng là số nhọ ba đời.”
Vừa ngồi xuống là hai người đã không im lặng nổi.
Lê Hướng Bắc tức trợn trừng mắt: “Trần Tử Huyên, tôi nói cho cô biết nhé, phụ nữ muốn được gả cho ông đây nhiều đến mức xếp hàng từ đây đến thành phố A không hết đấy…”
Ngày trước Nguyễn Chi Vũ thấy hai người cãi nhau sẽ đều dùng ánh mắt để đe dọa Lê Hướng Bắc, thế mà tối nay anh như có tâm sự nặng nề, lông mày vẫn chau chặt, không quản hai người họ.
Trần Tử Huyên với Lê Hướng Bắc đấu võ mồm cũng khá ăn ý, hai người đồng thời nhếch lông mày, nhìn nhìn sườn mặt Nguyễn Chi Vũ mang theo ẩn ý rồi cùng không tự nhiên yên lặng lại.
“Anh không ăn à?”
Ba người đi ăn không nói nhiều, chỉ có Trần Tử Huyên phát hiện ra người đàn ông ngồi cạnh hình như hơi chán ăn, chỉ ăn mấy cọng rau đã buông đũa xuống.
“...Uống hết bát canh đi.”
Nguyễn Chi Vũ ngước mắt lên nhìn cô rồi dặn dò thêm một câu.
“Vừa rồi có lẽ là do bọn họ nhận nhầm người, không cần để ý quá…”
Lê Hướng Bắc đột nhiên nói với anh một câu, thấy biểu cảm của Nguyễn Chi Vũ bỗng hơi u ám, anh ta nhún vai, đổi chủ đề: “Nghe nói ŧıểυ Lệ nhập viện rồi, chúng ta đến thăm cô ta đi.”
Bình luận nổi bật
Tổng số 9 câu trả lời
❄ A Tuyết ❄
chị nhà said "Nguyễn Chi Vũ, anh thử đến đó xem ????????????????"
7
13/02
1
Vân Nguyễn
bão chap đi tg ơi j mà mỗi ngày đọc đc 1 chap mất hứng quá àh