“Trần Tử Huyên, cô còn đeo cái bụng bầu, vẫn nên đừng đi ra ngoài gây tai họa cho nhân gian, ngồi xổm trong nhà thì hơn.” Giọng nói dí dỏm, mang theo vẻ trêu chọc. Thái độ của Trần Tử Huyên có chút cứng rắn, tức giận mà nhìn Lê Hướng Bắc rồi trào phúng một câu: "Con trai của tôi muốn ra ngoài đi dạo, không thể để con bí bách được... Hừ, chúng tôi đến thành phố F, anh đi theo làm gì, ông chủ như anh rảnh rỗi đến thế à?"
Lê Hướng Bắc vô thức muốn đánh trả cô, nhưng vừa ngẩng đầu lên, anh ta đã bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Nguyễn Chi Vũ, đành phải ngậm miệng lại.
Thứ bảy tuần này, cậu Lê vốn dĩ định đi ra ngoài rong chơi cuối tuần, nhưng vì có lý do, anh ta không có lựa chọn nào khác ngoài đến thành phố F, hẹn Nguyễn Chi Vũ cùng đi chung đến nhà họ Đường, thế mà yêu nữ này cũng cứ khó chịu với anh ta.
Bởi vì phải gấp rút ra sân bay đón máy bay đến thành phố F, bọn họ cũng không chậm trễ nữa. Mọi người ngồi vào bên trong xe. Tài xế lái xe rất nhanh, nhưng Lê Hướng Bắc không nhịn được lải nhải một câu.
"Chi Vũ, con trai của cậu nhanh nhất cũng phải ba tháng nữa mới sinh ra được. Cậu không thể để cho cô ta luôn... vô liêm sỉ như vậy."
Người đàn ông ngồi ở ghế sau trong xe nghe nói như thế, biểu cảm lại trở nên đăm chiêu.
"Sinh con xong thì thân thể sẽ trở nên suy yếu..." Tay phải của Nguyễn Chi Vũ khẽ đặt lên vùng bụng đang căng to của người phụ nữ bên cạnh, thấp giọng thì thào một câu.
Nói xong, anh quay đầu nhìn thẳng vào người phụ nữ nào đó, có chút nghiêm túc mà dặn dò: "Nhớ rõ là không thể cáu kỉnh."
Theo như anh biết thì sau khi sinh, có một số người phụ nữ sẽ bị trầm cảm sau sinh nên phải hết sức lưu ý.
Trần Tử Huyên khẽ mở to hai mắt và gật đầu lia lịa: "Đúng, chớ chọc em nổi điên nha."
Trầm cảm sau sinh cái chó má gì chứ.
Lê Hướng Bắc ngồi ở ghế phụ, nghe cuộc đối thoại của cặp vợ chồng phía sau, anh ta vô cùng phiền muộn. Điều này có nghĩa là sau khi sinh con thì Trần Tử Huyên càng trở nên kiêu ngạo sao, chết tiệt!
Họ nhanh chóng đến sân bay.
"Hạo Nhiên nói sáng sớm ngày mai cậu ta sẽ qua nhà họ Đường sau..." Lê Hướng Bắc thấp giọng nói một việc với Nguyễn Chi Vũ.
Xưa nay Trần Tử Huyên chưa bao giờ để ý nhiều đến nội dung cuộc trò chuyện của những người đàn ông này, nhưng khi nghe thấy mấy chữ nhà họ Đường, biểu cảm không khỏi có chút quan tâm.
“Các anh rất quen thuộc đối với nhà họ Đường à?” Cô do dự một hồi, không nhịn được mà hỏi ra tiếng.
“Đương nhiên là rất quen thuộc, nếu không ông đây cần gì đặc biệt chạy tới chúc thọ cho bà cụ nhà họ Đường chứ?” Bọn họ đang ở phòng chờ VIP, máy bay hơi trễ, Lê Hướng Bắc đang nhàm chán sẵng giọng đáp lại cô một câu.
Trần Tử Huyên khá bất mãn với thái độ của người đàn ông này nhưng câu "bà cụ nhà họ Đường" kia của Lê Hướng Bắc nghe vào khá êm tai.
Ngay sau đó cô mắng một câu: "Lão yêu bà nhà họ Đường còn được bầu làm đại sứ thân thiện gì đó nữa chứ, suýt chút nữa tởm chết tôi, phi..."
"Trần Tử Huyên, tôi nhớ nhà họ Trần các cô và nhà họ Đường hẳn là không có giao tình gì mới phải nhỉ?"
Đuôi lông mày của Lê Hướng Bắc hơi nhướng lên, ánh mắt vô cùng sắc bén liếc nhìn cô một cái: "Sao nghe giọng điệu, hình như cô có thù hận sâu đậm gì với nhà họ Đường thì phải? Cô quen người của nhà họ Đường à..."
Trần Tử Huyên đang định nói với anh ta, nhưng vừa quay đầu lại, biểu cảm lập tức thay thành vẻ giật mình, hét to về phía bên tay phải: "Chu ŧıểυ Duy!"
"Các cậu cũng đi thành phố F à?"
Lê Hướng Bắc nhìn một đám nhân viên tập đoàn IP&G trước mặt đang đi tới đây, trong đám người có một bóng dáng khá nổi bật: "ŧıểυ Lệ, cô đến nhà họ Đường hay là đi công tác?"
"Có một dự án, đối phương khá cao ngạo, nói chỉ có cuối tuần mới có thời gian."
Hạ Vân Lệ đi đến trước mặt họ, giọng điệu khi nói chuyện mang theo nụ cười khẽ, như thể đã quen với việc đối phó với những khách hàng khó tính này: "Tôi vừa nhảy dù đến đây, đương nhiên có rất nhiều người trong tổng bộ không phục tôi, dự án này tương đối lớn, tôi phải đích thân đến gặp trực tiếp."
Trần Tử Huyên ngồi đó. Cô nhìn nghiêng về phía người phụ nữ này, phát hiện người phụ nữ Hạ Vân Lệ này dường như luôn luôn duy trì nụ cười chuẩn mực và thân thiện. Sự bình tĩnh và điềm đạm của cô ta quả thực có nhiều người đàn ông đều không sánh được.
Nhưng Lê Hướng Bắc vừa mới nhắc tới chuyện Hạ Vân Lệ sẽ đến nhà họ Đường, cô lại có chút tò mò mà hỏi: "ŧıểυ Lệ, cô và nhà họ Đường có quan hệ gì thế?"
Trần Tử Huyên hỏi thẳng thừng, trên vẻ mặt hơi giật mình của Hạ Vân Lệ thoáng qua một chút bối rối, như thể không biết phải trả lời như thế nào.
“Người ta đi ra mắt cha mẹ của bạn trai thôi, nhiều chuyện.” Lê Hướng Bắc hàm ý không rõ mà xen mồm.
Tới thành phố F gặp cha mẹ bạn trai, nhà họ Đường?
Trần Tử Huyên lại càng không hiểu nổi. Theo sự hiểu biết của cô thì hai đứa con mà bà Đường sinh hạ đều là con gái, trừ khi...
"Chúng tôi phải chuẩn bị bắt chuyến bay rồi, đã hẹn gặp khách hàng tối nay. Bữa tiệc ngày mai gặp lại nhé."
Hạ Vân Lệ không giải thích nhiều, nở nụ cười hào phóng, thấp giọng dặn dò vài câu với những cấp dưới đi theo mình, rồi đi về phía cổng lên máy bay.
“Trần Tử Huyên, hẹn gặp lại ở thành phố F.” Là người mới đến nơi làm việc, Chu ŧıểυ Duy đương nhiên chỉ có thể rời đi theo lãnh đa͙σ.
“Có vẻ như cô bạn mềm mại của cô có cơ hội được thăng chức rồi.” Lê Hướng Bắc thấy Nguyễn Chi Vũ đến bên kia gọi điện thoại vẫn chưa về lại thì ánh mắt có chút suy nghĩ sâu xa nhìn phương hướng mấy người Hạ Vân Lệ rời khỏi, nhàm chán lẩm bẩm một câu.
"Theo tác phong trước đây của ŧıểυ Lệ, một dự án lớn như vậy thì khó có thể mang những người mới đi theo."
Trần Tử Huyên nhớ rõ rằng tên họ Lê này là tay lão luyện trên tình trường, lập tức cảnh cáo anh ta: "Cái gì mà cô bạn mềm mại! Lê Hướng Bắc, anh dám động vào bạn của tôi, tôi cho anh biết tay!"
“Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với cô ta.” Lê Hướng Bắc trợn trắng mắt nhìn cô một cái. đa͙σ lý thỏ không ăn cỏ gần hang này, đương nhiên anh ta biết. Nhưng mà, anh ta bổ sung một câu vô cùng đê tiện: “Ngực của cô bạn Chu này của cô lớn à nha!"
"Đi chết đi!"
Trần Tử Huyên hét lên và đấm thẳng một quyền vào mặt tên họ Lê.
"Trần Tử Huyên, cô đừng có ỷ vào Nguyễn Chi Vũ mà kiêu ngạo như vậy. Tai họa nhà cô... ôi, cô đến nhà họ Đường thì tỏ ra quy củ một chút, kẻo làm cho chúng tôi mất mặt..."
Lê Hướng Bắc còn tính toán, chốc nữa Nguyễn Chi Vũ lại đây phải nói xấu cô mới được. Nhưng vệ sĩ đã chạy tới trực tiếp nói cho bọn họ biết, Nguyễn Chi Vũ bỗng nhiên có việc gấp.
"Cậu Nguyễn chạy về nhà họ Nguyễn rồi."
Trần Tử Huyên và Lê Hướng Bắc bối rối nhìn nhau: "Sao lại đột ngột trở về nhà họ Nguyễn rồi?"
"Không phải ông nội xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Ngẫm nghĩ, Trần Tử Huyên bỗng nhiên trở nên lo lắng.
"Cậu Nguyễn chỉ bảo cậu Lê đưa mợ chủ đến thành phố F trước, ngày mai cậu ấy sẽ trực tiếp tới địa điểm..." Vệ sĩ báo cáo đúng sự thật.
"Vậy tôi cũng về nhà họ Nguyễn xem thử."
Trần Tử Huyên thực sự lo lắng.
"Đừng lộn xộn, ông nội có sức khỏe tốt lắm, chúng ta đi thành phố F trước đi..."
Lê Hướng Bắc đứng lên từ trên ghế, liếc cô một cái: "Trần Tử Huyên, nếu cô thật sự muốn trở lại nhà họ Nguyễn một chuyến, vậy thì dứt khoát đừng đến bữa tiệc của nhà họ Đường cho rồi. Chăm sóc cô rất phiền phức đấy."
"Nhưng tôi muốn gặp anh ấy..." Lời nói đến bên môi, cô có hơi do dự.
Lê Hướng Bắc không biết cô nói gì, nhưng thấy cô thực sự lo lắng thì cũng không thể bắt nạt cô nữa. Nếu không Nguyễn Chi Vũ biết thì chỉ có anh ta gặp xui xẻo.
"Có chuyện gì chồng cô không xử lý được đâu. Chi Vũ kêu cô đến thành phố F trước thì cô cứ nghe lời đi. Trần Tử Huyên, cô rất phiền phức, cô có biết không?"
Lê Hướng Bắc chế nhạo cô như thường lệ, bước nhanh đi thẳng đến cổng lên máy bay.
Trần Tử Huyên đứng tại chỗ do dự một lúc, ngay lập tức đuổi theo bước chân của Lê Hướng Bắc.
"Lê Hướng Bắc, anh có biết Nguyễn Chi Vũ đang bận việc gì không?"
"Chuyện cậu ta phải làm, cô có thể giúp đỡ được ư? Trần Tử Huyên, cô đừng có gây trở ngại nữa thì Chi Vũ đã rất yên tâm rồi."
Bọn họ sánh bước đi tới, lên máy bay kiểm tra an ninh, thuận lợi bước vào cabin, bay về phía thành phố F.
Vote
213
6712
Bình luận nổi bật
Tổng số 13 câu trả lời
Phan Hồng Mai
giờ còn chk con à trà xanh Hạ Vân Lệ, bí mật 6 năm trc, chk 2 chính thức yêu nhau
tr đứa 161 chương mà cứ vòng vo k vào trọng điểm j cả
cứ đà này thì có ăn Tết năm sau cũng chưa xong
11
07/02
1
ŧıểυ Ưu Đàm
tác giả chỉ viet đúng mỗi truyện này nên cố tình nhây ra cho dài đây mà, chứ thật ra cốt truyện đâu có phức tạp tới nổi phải nhây ra tận 161 chương. Mà nhây cũng ko hop lý, nghĩ sao tới giờ này mới mang bầu 6 tháng? nếu là tg khac thì tới chương 161 như vầy đã đẻ dc 2 đứa roi. Chán tg kinh khủng