Cô gọi hai tiếng, nhưng người đàn ông nằm trên giường vẫn không để ý tới cô, hoặc có lẽ là hoàn toàn không nghe thấy.
Trần Tử Huyên cầm hòm thuốc gia đình đi vào, đôi mày thanh tú của cô hơi nhíu lại, quan sát người đàn ông trên giường kia. Cô luôn cảm thấy biểu cảm của Nguyễn Chi Vũ vô cùng kỳ lạ.
Sau khi Nguyễn Chi Vũ trở về phòng ngủ vẫn luôn yên lặng như vậy, cúi nửa đầu xuống, tầm mắt hoảng hốt nhìn chằm chằm hai tay mình, hơi co lại rồi mở ra, giống như đang thử suy nghĩ gì đó đến xuất thần vậy.
Cho đến khi Trần Tử Huyên đến bên cạnh anh, lại gọi tên anh một lần nữa: "Nguyễn Chi Vũ..."
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, Nguyễn Chi Vũ dường như bị giật mình vậy. Anh lập tức ngẩng đầu lên, đáy mắt có thoáng qua một chút luống cuống khó hiểu.
"Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?"
Trần Tử Huyên vội vàng ngồi xuống bên cạnh anh, ánh mắt hoài nghi đánh giá anh, suy đoán hỏi một câu: "Nguyễn Chi Vũ, có phải vừa rồi anh không nghe được giọng nói của em không?"
Dáng vẻ vừa rồi của anh rõ ràng là bị kinh động.
Giống như việc cô xuất hiện ở bên cạnh anh khiến anh bị giật mình, hoặc có lẽ là bởi vì chuyện khác....
"Không có gì." Anh khôi phục lại biểu cảm lạnh lùng như bình thường, hơi nghiêng đầu tránh tầm mắt của cô, giọng nói có chút khàn khàn: "Không cần uống thuốc, đầu không còn đau nữa rồi."
Giọng nói trầm thấp của anh trong trẻo lạnh lùng, giống như thật sự không sao vậy.
Trần Tử Huyên ngồi ở bên cạnh anh, hơi mím môi, cũng chợt yên tĩnh lại.
Anh rõ ràng không muốn nói cho cô...
Bọn họ mới vừa ăn trưa xong, mặt trời ngoài cửa sổ vào giữa mùa hè rất nóng, trời trong xanh thẳm. Tuy nhiên ở trong phòng ngủ rộng rãi Đông Uyển này, có thể là máy điều hòa không khí mở nhiệt độ hơi thấp, luôn có cảm giác hơi lạnh lẽo âm u.
Tâm trạng của Trần Tử Huyên cũng không khỏi hơi trầm xuống, cô lục tìm nhiệt kế trong tủ thuốc, nắm chặt bên tay phải, trên mặt mang theo vẻ xoắn xuýt.
Anh nói không sao cả, không cần uống thuốc, nói cách khác, anh không cần cô...
Nhiệt kế trên tay Trần Tử Huyên bị cô nắm thật chặt, vô tình ấn vào nút điện tử trên đó, bất chợt phát ra tiếng tít tít.
Vốn dĩ đang giận dỗi, lại bị tiếng vang kia làm cho chột dạ, vội vàng thu nhiệt kế lại. . Ngôn Tình Hài
"Giúp anh đo nhiệt độ cơ thể nhé?"
Thấy cô vội vã cất đồ, người đàn ông bên cạnh chợt lên tiếng, giọng điệu có hơi không biết làm sao.
Vẻ mặt cô có chút kinh ngạc, nhìn thẳng vào anh một lúc lâu, chắc chắn bản thân mình không nghe nhầm.
Trần Tử Huyên lập tức lấy tinh thần, người xít lại gần anh, quan tâm hỏi một câu: "Nguyễn Chi Vũ, sao anh lại trở nên yếu đuối như vậy..."
Yếu đuối.
Lại có người có thể dùng từ này để hình dung về anh.
Anh không lên tiếng, nghiêng mắt cười như không cười nhìn về phía cô gái hứng thú bừng bừng ở bên cạnh.
"38.5 độ mà anh còn nói không sao."
Trần Tử Huyên nhìn chằm chằm vào nhiệt kế, lo lắng than phiền, đang định xoay người ra ngoài kêu người làm tìm bác sĩ tới...
"Không cần."
Nguyễn Chi Vũ kéo cổ tay cô, có hơi uể oải ôm cả người cô vào lòng, nói: "Trần Tử Huyên, cùng anh nằm một lúc..."
"Đừng lộn xộn."
"Không phải, em muốn giảm nhiệt độ cho anh trước đã..." Cô ở trên giường không an phận lăn qua lăn lại, kéo chăn bông, tăng nhiệt độ điều hòa không khí, còn phải cố gắng đo thân nhiệt cho anh.
"Nguyễn Chi Vũ, con trai anh ngủ nhiều lắm, bọn chúng không buồn ngủ nữa."
Cô lại lấy con trai ra để viện cớ, muốn bò dậy lấy một ít rượu cồn lau thân thể để giúp anh hạ nhiệt độ.
"... Cha của con trai rất buồn ngủ." Nguyễn Chi Vũ tức giận kéo cô trở lại.
Từ phía sau ôm lấy cô, người cô rất mềm mại, có lẽ vì mang thai nên còn có chút mùi sữa nhàn nhạt của trẻ sơ sinh nữa. Môi mỏng của Nguyễn Chi Vũ tiến lại gần cần cổ cô, thấp giọng thương lượng với cô.
"Trần Tử Huyên, một tiếng nữa nếu như cao hơn 39 độ, anh sẽ truyền nước biển, được chưa?"
Cô hơi do dự nửa phút, bèn đáp ứng: "Được."
Thật ra Nguyễn Chi Vũ chỉ thuần túy muốn ôm cô, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào anh lại dưỡng thành thói quen như vậy. Trần Tử Huyên nheo mắt nghiêng đầu lén nhìn anh.
"Nhìn cái gì vậy?"
Anh cũng không ngủ, chỉ là mệt mỏi thô.
Cô có hơi lúng túng, lập tức quay đầu lại, giả bộ đứng đắn nói: "Đang nghĩ xem có khi nào anh sốt cao nghiêm trọng quá rồi ngất đi không?"
"Không biết nữa." Anh nhẹ giọng nói.
Nghe giọng điệu của anh trông cso vẻ rất bình thường, Trần Tử Huyên lại hơi nghiêng người lại, nhìn thẳng anh.
Hai gương mặt gần nhau trong gang tấc, cô nhíu mày thăm dò anh: "Nguyễn Chi Vũ..."
"Có chuyện gì?"
Lần này, anh đáp lại hơi vội vàng, giống như che giấu điều gì đó.
Ngược lại Trần Tử Huyên không chú ý tới, tiếp tục mở miệng hỏi anh: "Mới vừa rồi anh nhức đầu..." Lời nói đến bên môi, cô hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nguyễn Chi Vũ, anh có thể đồng ý với em một chuyện không?" Cô bỗng nhiên cao giọng nhắc tới, chuyển đề tài.
Gương mặt lạnh lùng của anh hơi ngẩn ra, đáy mắt đè nén một ít ưu tư.
Nhìn về đôi mắt trong veo của cô, cố chấp như vậy.
"Chuyện gì vậy?" Anh thấp giọng hỏi ngược lại.
Cô nhìn thẳng vào mắt anh, con ngươi chăm chú, nói: "Em gọi anh... Anh nhất định phải phản ứng lại em nhé."
Sau tai nạn xe cộ lần trước, anh hôn mê, cô vẫn luôn gọi tên anh, anh lại không hề đáp lời cô, bốn phía chỉ có mùi máu tanh nồng nặc. Mặc dù lần tai nạn xe cô đó đã trôi qua rất lâu, nhưng không biết tại sao nội tâm của cô vẫn luôn rất bất an.
Cô mím chặt môi, nói rõ từng câu từng chữ với anh: "Nguyễn Chi Vũ, sau này, cho dù là bao lâu, cho dù là xảy ra chuyện gì, nếu như em gọi tên của anh ba lần. Lần thứ ba đó, anh nhất định phải đáp lại em."... Anh không thể bỏ mặc em lại.