Chu ŧıểυ Duy nói đó là quán bar sang trọng nhất khu phía Đông thành phố, chính là quán bar Qua Đăng, nằm dưới trướng của tập đoàn IP&G.
"Trần Tử Huyên, vừa rồi trong điện thoại cậu nói với Mark xem mắt gì đấy." Chu ŧıểυ Duy vô cùng buồn rầu trừng mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh mình, thở dài nói một câu.
"Quán bar này là địa bàn của chồng cậu, lỡ như anh ấy hiểu lầm, bực dọc trong người thôi là có thể kêu người đến đuổi chúng ta cút đi. Người kia nhà cậu không phải là người bình thường, nhất định cậu phải hầu hạ cẩn thận đấy..."
Trần Tử Huyên không muốn nghe cô ấy lảm nhảm nữa, vòng sang đề tài khác nói: "Chu ŧıểυ Duy, cậu còn chưa nói cho tớ biết, tối hôm qua cha ruột của bé trai cậu đưa về kia là thần thánh phương nào vậy?"
Vừa nhắc tới chuyện này, vẻ mặt của Chu ŧıểυ Duy có hơi kỳ lạ.
Cô ấy ấp úng nói: "Không tính là bạn, chỉ vừa vặn quen biết thôi."
Trần Tử Huyên nheo mắt lại nhìn cô ấy, nói: "Tối hôm qua cậu nói người đàn ông kia là một khách hàng quan trọng của công ty, tên là gì vậy, có thể tớ biết đấy."
"Đồ chết bầm Trần Tử Huyên nhà cậu, tớ hỏi chuyện cậu, cậu lại giả chết, còn không có đa͙σ đức mà đào bới chuyện riêng tư của tớ..."
Chu ŧıểυ Duy lập tức nóng nảy, mặt sưng lên mắng cô: "Tớ biết, cậu nhất định là vì người vừa mới nhậm chức Hạ Vân Lệ kia, cậu ghen đúng không, còn không chịu thừa nhận nữa chứ."
"Ai ghen cơ!"
Trần Tử Huyên sậm mặt lại, tay nắm cái cốc trên mặt bàn uống một hớp lớn.
Chu ŧıểυ Duy tức giận liếc mắt nhìn cô ấy, rõ ràng vịt chết lại còn mạnh miệng.
"Cậu không có ý gì với Nguyễn Chi Vũ thì cậu cũng sẽ không ghen."
"Bây giờ trong xã hội này, có rất nhiều người vì đã tới tuổi, tình cảm cũng không có cơ sở gì, kết hôn chỉ là một nghi thức mà thôi, tạm bợ sống qua ngày..." Vừa nói, Chu ŧıểυ Duy vừa tự giễu: "Ví dụ như tớ phải xếp hàng vào đội ngũ xem mắt rồi đây này."
Nói tới đây, Trần Tử Huyên khẽ nhíu mày lại nhìn thời gian trên điện thoại, nói: "Người đàn ông hôm nay hẹn cậu sao còn chưa tới?"
"Là tớ đến trước nửa tiếng."
Vẻ mặt Chu ŧıểυ Duy có hơi khẩn trương, nhìn bạn học hoa khôi ở phía đối diện, nội tâm càng tự ti, nói: "Trần Tử Huyên à, cậu thấy tớ trông dáng dấp phổ thông như thế này, có phải không lọt vào mắt đàn ông được không?"
"Phi!"
Người đẹp đối diện kia đang uống nước, lại xụ mặt rất không có hình tượng mà thô tục mắng một câu.
"Đàn ông vốn dĩ xấu tính, lại thích cái kiểu... Tớ cảm thấy cậu rất giỏi, không cần để ý tới những người đàn ông xấu xa kia, đoán chừng ánh mắt của bọn họ cũng không tốt lắm đâu."
Trần Tử Huyên nhướng mày, giọng có hơi khinh thường nói: "Nhà họ Bùi ở thành phố C cậu biết không? Một trong những người bạn của Nguyễn Chi Vũ là Bùi Hạo Nhiên kia, dáng dấp anh ta không tệ, dịu dàng từ tốn, đáng tiếc, lại bị sắc đẹp làm lu mờ đầu óc, cưới phải một người lẳng lơ..."
"Lê Hướng Bắc nói với tớ, sau khi vợ của Bùi Hạo Nhiên sinh xong, cả ngày chỉ thích tụ tập, đánh bài cùng các phu nhân khác. Bọn họ toàn đánh cược lớn, chơi đến thỏa thuê, còn cùng một đám đàn ông đến Phong Hoa ngâm suối nước nóng, tắm bùn. Khi nào mệt mỏi thì lại mướn phòng qua đêm ở bên ngoài..."
Chu ŧıểυ Duy nghe cô bát quái nói như vậy, bèn giật mình trợn to mắt.
"Không nhìn ra người phụ nữ kia lại thích bài bạc..." Cô ấy nhỏ giọng lẩm bẩm.
Trần Tử Huyên không nghe rõ cô ấy nói gì, tiếp tục mắng: "Lê Hướng Bắc nói hạn mức chi tiêu mỗi tháng của cô ta đủ để mua một căn hộ ở trung tâm thành phố... Trưởng bối nhà họ Bùi tính tình ôn hòa, đối với con dâu cũng không có quá nhiều yêu cầu. Thấy cô ta sinh được con trai nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, tiêu tiền còn có thể nhẫn nhịn. Nhưng nếu như cùng đàn ông làm loạn ở bên ngoài, vậy thì thật sự quá mức..."
Chu ŧıểυ Duy không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trông có vẻ không yên lòng lắm.
Thật ra nhà họ Bùi chỉ là thư hương thế gia, không giống kiểu gia tộc giàu có lớn cha truyền con nói. Chu ŧıểυ Duy lẩm bẩm: "Người phụ nữ kia tiêu tiền như vậy... khó trách anh ấy lại liều mạng vì công việc như thế..."
"Cậu nói ai cơ?" Trần Tử Huyên có hơi tò mò.
Chu ŧıểυ Duy còn chưa kịp đáp lại cô thì đột nhiên bên tay trái các cô vang lên một giọng nữ bén nhọn, nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: "Chu ŧıểυ Duy, tốt nhất cô nên im miệng lại, cô dám nói bậy bạ, đừng trách tôi không khách khí!"
Hai người Trần Tử Huyên nghe thấy âm thanh của cô ta, đồng thời quay đầu lại nhìn, là Quan Doanh, bạn học cũ trước kia của bọn cô.
"Chúng tôi ngồi ở đây nói chuyện, làm phiền đến cô sao?" Chu ŧıểυ Duy xụ mặt, khó chịu nhìn về phía đối phương.
"Cô cố ý xin nghỉ làm ở công ty để tới chỗ này, trắng trợn bôi đen chị Lôi của tôi, chẳng lẽ tôi không ngăn cô lại sao. Chu ŧıểυ Duy, cô không có bản lĩnh thì tốt nhất đừng nên gây chuyện. Ngày hôm qua cô gặp chuyện gì, một chữ cũng đừng hòng bịa ra để nhắc lại!" Sắc mặt Quan Doanh không được tốt lắm, nổi giận mắng Chu ŧıểυ Duy.
Trần Tử Huyên lại không rõ lắm hỏi lại: "Chuyện hôm qua gặp phải là gì cơ?"
Rõ ràng chỉ là mắng vợ của Bùi Hạo Nhiên mà nhỉ...
"Doanh Doanh, sao em lại đứng đây cùng với hai người này chứ, hạ thấp giá trị bản thân quá rồi..."
Trước mặt là một cô gái trang điểm rất đậm, đôi môi đỏ mọng, vóc người hấp dẫn uốn éo sải bước tới gần, vô cùng khinh thường liếc mắt nhìn Chu ŧıểυ Duy.
"Dáng vẻ này mà cũng có thể vào tập đoàn IP&G chạy nghiệp vụ cho khách hàng sao, ngủ cùng cũng ngại xấu xí cơ."
Sắc mặt Quan Doanh có hơi kiêng kỵ, lập tức đi tới bên cạnh người phụ nữ kia, kéo vạt áo của cô ta, nói: "Chị Lôi, đừng..." Nhưng đối phương không quan tâm đến lời nhắc nhở của Quan Doanh.
Ánh mắt cô ta cao ngạo quan sát Trần Tử Huyên, cười khinh miệt nói: "Cô cũng công tác ở tập đoàn IP&G à? Bụng lớn quá nhỉ, vì mấy tờ đơn thôi mà cũng liều mạng thật cơ đấy..."
"Quan Doanh, cô không vừa mắt tôi thì cũng đừng lôi bạn tôi vào."
Chu ŧıểυ Duy sậm mặt, xông lên trước, dù có nhịn giỏi đến đâu cũng không thể kiềm chế nổi.
Dáng vẻ Quan Doanh cực kỳ coi thường cô, chân mày đắc ý nâng lên, nghiêng đầu về phía sau lưng gọi: "ŧıểυ Lệ à, cậu nhanh tới đây nhìn rõ bộ mặt hai người này nè, đừng để cho ai kia lộn xộn làm ảnh hưởng đến công việc của cậu. Nói tới cũng thật sự là liên lụy đến cậu rồi."
Lúc này Trần Tử Huyên nghe thấy cái tên "ŧıểυ Lệ", sắc mặt chợt thay đổi.
Quan Lôi trợn mắt nhìn gương mặt cao ngạo của Trần Tử Huyên, giọng nói càng chanh chua cay nghiệt hơn: "Dáng dấp lớn lên không tệ, đáng tiếc số phận lại khổ mà. Muốn kiếm công trạng nên tìm cách ngủ với người ta, lại còn làm như vô tình mang thai con hoang..."
"Cô nói ai là con hoang!" Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên.
Ở sảnh chính của quán bar, có hai bóng dáng bước dài tới gần, nɠɵạı trừ Hạ Vân Lệ mà Quan Lôi biết ra, còn có một người đàn ông mang theo sắc mặt rất kém.
Mọi người đều kinh ngạc nhìn sang, chưa từng nghĩ Nguyễn Chi Vũ sẽ xuất hiện ở nơi này.
Trần Tử Huyên mím chặt môi, cô không để ý tới Quan Lôi kiêu căng phách lối ở trước mặt nữa, mà ánh mắt nhìn chằm chằm một nam một nữ đi về phía bên này.
Cô biết, vợ của Bùi Hạo Nhiên tên là Quan Lôi, mà Quan Lôi là bạn thân của Hạ Vân Lệ.
"Đi đâu vậy?"
Chu ŧıểυ Duy bị cô lôi đi, đi vào một cánh cửa ra vào khác của quán bar, cô ấy có hơi không phản ứng kịp: "Trần Tử Huyên, cậu muốn đi đâu vậy?" Cô ấy chỉ nhìn thấy gò má căng chặt của cô, giống như đang dồn nén tâm trạng gì đó.
"Tử Huyện, các cô có phải hiểu lầm gì rồi không, tôi thay mặt Quan Lôi xin lỗi cô, cô đừng đi..." Hạ Vân Lệ nhìn hai bọn cô bỗng nhiên vội vã rời đi, trông có vẻ hơi lo lắng gọi một tiếng.
Bước chân của Trần Tử Huyên càng lúc càng nhanh, cắn môi, trong lòng cực kỳ tức giận.
Giận gì đây chứ, cô cũng không rõ lắm, dù sao mỗi lần gặp Hạ Vân Lệ, cô đều bị người ta cho rằng là tranh cãi vô lý. Mà người quyền cao chức trọng họ Hạ kia lại tiếp tục giả bộ.
Nhìn Nguyễn Chi Vũ đến cùng với cô ấy, đáy lòng cô càng thêm buồn bực phiền não